Chương 41: Phát tiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc cõng bà Phương đi bộ tới trạm xá gần đó nhưng bác sĩ trạm xá khám xong nói bà Phương bị cảm đã chuyển thành viêm phổi, cần đến bệnh viện kiểm tra. Tuấn Chung Quốc đành đưa bà đến bệnh viện lớn nhất nội thành.
 
Sau khi làm một loạt xét nghiệm kiểm tra rườm rà, bác sĩ kết luận: Bà Phương bị cảm, ho quá lâu mà không chú ý, bây giờ đã diễn tiến thành phổi ứ nước, cần phải nhập viện ngay, quan sát hai ngày.
 
Tuấn Chung Quốc cười tự giễu, hình như mình đặc biệt có duyên với bệnh viện, hay là vì cậu luôn mang bất hạnh đến cho người khác?
 
Giúp bà Phương làm xong thủ tục nhập viện, cậu vội vàng chạy về nhà bà giúp bà chuẩn bị đồ dùng nằm viện mới phát hiện căn nhà bụi bặm tối tăm này không có lấy một món đồ xài được.
 
Nhớ khi cậu còn nhỏ, quan hệ giữa bà Phương và bà ngoại rất tốt. Mỗi dịp năm mới luôn sớt bớt vài miếng thịt trong khẩu phần nhà mình, sau đó lén lút đưa cho Tuấn Chung Quốc. Bà luôn nói, Quốc Quốc đang tuổi lớn, cần ăn nhiều. Nghĩ đến thân hình gầy gò bệnh tật nằm trên giường, Tuấn Chung Quốc không khỏi cảm khái, vì sao người tốt lại không được báo đáp đây.
 
“Quốc Quốc… khụ… khụ khụ… đừng để ý bà. Tuổi bà lớn rồi, không cần đâu… sống cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.” Bà đưa bàn tay quắt queo lên che miệng, vừa ho vừa khó nhọc nói “Bà… không có tiền… viện phí, khụ… Quốc Quốc ngoan, đưa bà về thôi.”
 
Tuấn Chung Quốc rút khăn giấy ra nhẹ nhàng lau miệng cho bà, nói giọng chân thành  “Bà Phương, chuyện tiền nong bà không cần lo. Yên tâm dưỡng bệnh đi, chờ bà khỏe lại con lại đưa bà về. Nhé?”
 
Bà cụ mở đôi mắt mờ đục nhìn cậu hồi lâu, từ khóe mắt ứa ra mấy giọt lệ đục ngầu “Bé ngoan, đừng lãng phí… tiền trên người bà, khụ… Đời con còn dài, lại không nơi nương tựa. Khụ khụ… sẽ có lúc cần đến.”
 
“Bà đừng lo cho con, bà phải cố mà khỏe lên, có vậy con mới yên tâm về đi làm được.”
 
Nhớ Kim Tại Hưởng từng hỏi cậu, có phải ai cậu cũng đối xử tốt không. Câu trả lời của cậu là, ai tốt với cậu, cậu càng đối xử tốt với người đó. Bây giờ, chính là như thế. Cậu biết trên đời có rất nhiều người không có lương tâm, không có lương tri, nhưng từ nhỏ bà ngoại đã dạy cậu phải biết tri ân người khác. Thế nên cậu không thể trơ mắt nhìn bà Phương từng đối tốt với cậu nằm trong căn phòng âm u không người thăm hỏi, từ từ chết đi.
 
Tuấn Chung Quốc không giỏi ăn nói, mất bao công sức mới thuyết phục được bà cụ yên tâm điều trị. Tuy hiện tại cậu chẳng giàu có gì nhưng so với hồi nhỏ thì xưa đâu bằng nay, mấy ngàn viện phí của bà Phương cậu vẫn kham được.
 
Sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, đêm đó cậu ở lại bệnh viện với bà cụ. Nửa đêm, bà Phương ho càng lúc càng dữ, Tuấn Chung Quốc săn sóc đứng dậy vỗ cho bà dễ thở.
 
“Ồn chết được!” Bệnh nhân nằm giường kế bên bực bội gào lên, nửa đêm nửa hôm bà già này ho liên tục, ảnh hưởng giấc ngủ của ông ta.
 
Bệnh nhân giường khác cũng phụ họa “Đúng thế, nửa đêm còn ồn ào không cho người ta ngủ.”
 
Tuấn Chung Quốc siết chặt nắm đấm “Xin lỗi, nhưng không phải bà cụ muốn điều đó, bà ấy còn khó chịu hơn mọi người nữa.”
 
“Ông cóc biết bà ta khó chịu hay không, ông cũng là bệnh nhân! Bà ta ảnh hưởng giấc ngủ của ông! Bà già sắp chết còn đi hại người.” Một bệnh nhân nhìn còn mạnh khỏe hồng hào hơn cả Tuấn Chung Quốc cay nghiệt sỉ vả.
 
“Ngại… ngại quá… khụ khụ… tôi đi ra hành lang…” Bà Phương che miệng ngọ nguậy muốn xuống giường.
 
Tuấn Chung Quốc vội vàng đè bà xuống giường, lạnh lùng nói với bệnh nhân khỏe mạnh kia “Ông muốn gây sự thì về nhà đi.”
 

“Thái độ của mày kiểu gì thế? Ông cũng đóng viện phí, dựa vào đâu nửa đêm phải nghe bà già này ho hả?” Bệnh nhân khỏe mạnh soạt một tiếng nhanh nhẹn trườn xuống giường, chỉ ngón tay vào sống mũi thẳng tắp của Tuấn Chung Quốc, chua ngoa hỏi.
 
Tuấn Chung Quốc thò tay thô bạo chụp lấy ngón tay sắp chạm đến mũi cậu, hơi dùng sức bẻ ngoặt xuống  “Thái độ tôi thế này là lịch sự lắm rồi, bằng không cho dù ông mạnh khỏe xuất viện tôi cũng cho ông chết dọc đường.”
 
Không thể trách cậu quá đáng, thử hỏi bất cứ ai trải qua những chuyện như cậu còn có thể làm đức mẹ không. Cậu không đi vào ngõ cụt có lẽ là nhờ lời dạy dỗ căn dặn của bà ngoại từ nhỏ.
 
“Ui da! Buông tay buông tay! Đau chết ông rồi!” Bệnh nhân kia đau đến nhe răng há mỏ, bệnh nhân còn lại thấy vậy không dám lên tiếng sợ chọc họa vào thân.
 
Tuấn Chung Quốc vẫn tóm lấy tay lão, không nhúc nhích mặc lão dùng tay còn lại cố gỡ tay cậu ra.
 
Bà Phương đứng đằng sau hấp tấp kéo áo Tuấn Chung Quốc “Quốc Quốc… khụ… khụ… Quốc Quốc, mau buông ra.” Bẻ gãy phải đền rất nhiều tiền.
 
Lo bà Phương té xuống giường, Tuấn Chung Quốc mới không tình nguyện thả tay ra, trở mình ôm bà đặt lên giường nằm lại.
 
“Lũ khốn này, ngày mai tao sẽ tống chúng mày cút khỏi bệnh viện!” Bệnh nhân kia ôm ngón tay nghiến răng nghiến lợi căm hận nói với Tuấn Chung Quốc.
 
Tuấn Chung Quốc cảm giác cơn tức bốc lên đỉnh đầu, hít sâu mấy hơi cố gắng bình tĩnh.
 
Ai ngờ bệnh nhân kia nằm lại giường rồi tiếp tục chửi bới “Bà già chết tiệt, ăn mặc như ăn mày mà còn chạy tới nằm viện, bộ dạng như vậy còn tham sống sợ chết?”
 
Bà Phương đưa bàn tay gầy đét che đôi mắt đầy nếp nhăn thì thào “Tôi chết rồi… khụ… không chờ được bọn chúng về.”
 
Trong tiếng mắng chửi của lão ta, Tuấn Chung Quốc chỉ cảm thấy tiểu vũ trụ bùng nổ, toàn thân ngập trong lửa giận bạo lực, ra lệnh cho cậu chiến đấu. Sải chân bước mấy bước tới cạnh giường lão, túm cổ áo lão hung hăng ném xuống giường.
 
“Oái tao C, mày muốn làm gì!” Lão hoảng hồn gào lên, bình thường tính nết lão cũng chua ngoa cay độc như thế, nhưng không ai dám đánh lão.
 
Tuấn Chung Quốc mím chặt môi, hai mắt đỏ ngầu, nắm đấm rắn chắc hung hăng trút lên người, lên đầu lão ta. Cậu đơn giản là phát tiết, trút hết tất cả bất mãn, không chỉ vì bà Phương mà còn vì cậu, vì căm phẫn với tất tật mọi chuyện.
 
Bệnh nhân đó kêu la thảm thiết dẫn tới bệnh nhân ở các phòng khác vây xem, còn có y tá và bác sĩ trực chạy tới ngăn cản nữa “Sao lại đánh người thế! Ông ta là cháu ngoại của vợ viện trưởng đó, cậu đánh ông ta chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện!”
 
Y tá tốt bụng sớm đã không vừa mắt thái độ cáo mượn oai hùm của bệnh nhân này rồi, can đảm bước lên nhắc nhở Tuấn Chung Quốc nhưng thật tình chỉ mong cậu đấm thêm vài đấm, nhìn lão ta bị đánh sưng mặt sưng mày mà lòng cực kỳ sung sướng.
 
Bà Phương nằm trên giường, kích động ho càng dữ, đau khổ gọi tên Tuấn Chung Quốc hi vọng cậu ngừng tay, lo cậu chọc phải phiền phức. Khổ nỗi mặc cho bà gọi, Tuấn Chung Quốc đều mắt điếc tai ngơ.
 
“Đánh nữa sẽ chết người đó! Mau báo cảnh sát!” Bác sĩ thấy tình hình không ổn, vội vàng kêu y tá bên cạnh.
 
Không ít bệnh nhân tỏ vẻ xem náo nhiệt đồng thời nhiệt tình gọi cảnh sát.  Quả nhiên, lúc tất cả bác sĩ nam xông lên ra sức tách hai người ra thì chú cảnh sát cũng đến.
 
Giải Tuấn Chung Quốc về sở cảnh sát tạm giam, để lại một cảnh sát ghi biên bản cho bệnh nhân bị ăn đòn.
 
“Tên gì.”
 
“Tuấn Chung Quốc.”
 
“Tuổi.”
 
“24.”
 
“Đơn vị công tác.”
 
“Đội đặc nhiệm.”
 
“… Tại sao đánh người.”
 
“Tức giận.”
 
“…”
 
“Giờ cậu bị tạm giam, cần liên lạc với người có thể bảo lãnh cho cậu.”
 
“Không có.”
 
“…”
 
“Có thể nhờ anh giúp tôi mời một hộ lý chăm sóc bà Phương không.” Tuấn Chung Quốc đưa ra yêu cầu, lúc này cậu hơi hối hận mình xúc động. Cậu không sợ phải gánh hậu quả mà là lo bà Phương một mình ở trong bệnh viện, không biết lão kia có đánh bà trả thù không.
 
“… Được.” Cậu cảnh sát đã hết chỗ nói rồi. Mặt mũi nhìn nhã nhặn, đẹp đẽ như vậy không ngờ nóng tính tới nổi đánh cho một gã đàn ông cao to dở sống dở chết.
 
“Cám ơn.” Tuấn Chung Quốc nói xong ngồi ngay ngắn trên ghế, không nói thêm câu nào.
 
Tuấn Chung Quốc ngồi yên trong sở cảnh sát đến khi trời sáng, vặn cái cổ đau nhức, thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một đêm đến xuất thần thì thấy Kim Tại Hưởng không biết xuất hiện trước mặt từ lúc nào, cậu đờ đẫn trợn to mắt.
 
“Anh…” Tuấn Chung Quốc há miệng lại phát hiện giọng mình khàn đến kinh người.
 
“Không nói lấy một tiếng xin nghỉ chạy về cũng được đi, mới có một ngày đã tự đưa mình vào phòng tạm giam sở cảnh sát, em đúng là lợi hại.” Kim Tại Hưởng không khách sáo trầm giọng.
 
Sau khi phát hiện Tuấn Chung Quốc bỏ đi hắn thiếu chút nữa thì điên mất, nhờ liên hệ với một lãnh đạo khác hắn mới biết cậu chỉ yêu cầu xin nghỉ đông sớm về nhà một chuyến có việc.
 
“Em…” Tuấn Chung Quốc xấu hổ gục đầu, bình tĩnh lại rồi cậu cảm thấy cực kỳ hối hận.
 
Bệnh nhân bị đòn kia hình như quá xui xẻo tội nghiệp rồi.
 
“Em cái gì!” Kim Tại Hưởng ngạo nghễ nhìn cậu chằm chằm, chỉ là ánh mắt hắn tràn ngập dịu dàng. Sao hắn không biết cậu nghĩ gì cho được, chính vì biết, hắn mới đau lòng thế này.
 
“Xin lỗi.”
 
“Xin lỗi cái gì.” Kim Tại Hưởng không chịu bỏ qua.
 
“Xin lỗi… bệnh nhân đó.” Tuấn Chung Quốc trầm tư mấy phút đáp.
 
“Tuấn Chung Quốc, anh nói cho em biết, loại người đó em có đánh chết anh cũng đỡ thay em. Em chỉ có lỗi với chính mình thôi!”
 
Tuấn Chung Quốc sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không hiểu ý hắn.“Sao anh lại tới…”
 
Lúc cậu bị yêu cầu người bảo lãnh không có nhắc tới bất cứ số điện thoại nào, sao Kim Tại Hưởng đến đây nhanh như vậy.
 
Kim Tại Hưởng thở dài dịu dàng đáp “Anh đến đón em về nhà.” Nói xong chìa tay ra, lòng bàn tay bày ra trước mặt cậu.
 
Tuấn Chung Quốc đờ đẫn nhìn chằm chằm bàn tay to đó, môi run rẩy phát ra một tiếng nghẹn ngào khe khẽ, kế đó cậu đặt bàn tay xinh xắn của mình vào tay hắn, mặc tay hắn nắm chặt lấy tay mình. Nhào vào lòng hắn, suy sụp gào khóc  “Em… sợ lắm…”
 
Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng vuốt tóc cậu không lên tiếng, liếc mắt ra hiệu cho trợ lý đứng ở cửa, bảo anh ta thanh lý hết đám người không có phận sự ở đây.
 
Tuấn Chung Quốc khóc như mưa, cứ như trút hết tất cả uất ức hơn 20 năm nay. Khóc đến nỗi cổ họng khàn đặc không ngừng nấc lên song nước mắt vẫn chảy mãi không ngừng.
 
Kim Tại Hưởng đau lòng cúi đầu, dịu dàng hôn nước mắt của cậu, nhỏ nhẹ dỗ dành “Không sao rồi, qua hết rồi… Sau này có anh cùng em, cả đời.”
 
Cậu từng ảo tưởng vô số lần, lúc cậu bị thầy giáo giữ lại, bị kêu người nhà hoặc là lúc trời mưa không về được, có người đến đón cậu, nói với cậu ‘Ba/mẹ đón con về nhà.’ Tuy bây giờ cậu đã lớn, nhưng khi Kim Tại Hưởng nói với cậu câu đó, cậu vẫn không nhịn được.
 
Hóa ra, có lúc hạnh phúc đến đột ngột như thế, khiến cậu trở tay không kịp. Mặc kệ sau này Kim Tại Hưởng có thực hiện được lời hứa hôm nay hay không, cậu đều thử tin tưởng một lần, cho dù hạnh phúc chỉ trong chốc lát cũng đủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net