Chương 42: Mở mang tầm mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chủ tịch Kim, ngài hiểu lầm rồi… Người kia không phải cháu vợ tôi, nếu không sao có thể để hắn ta ở phòng bệnh thường được.” Viện trưởng đứng trong phòng làm việc lau mồ hôi lạnh, lén lút liếc Kim Tại Hưởng đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc, khẩn trương khai thực.
 
Kim Tại Hưởng cụp mắt nghịch cây bút máy trong tay, vẻ mặt sâu xa khó dò, không nói một tiếng.
 
Viện trưởng điều chỉnh lại hơi thở, dè dặt nói “Thằng ấy chỉ là bà con xa mà thôi, về công về tư tôi không có nắm rõ là sơ sót của tôi. Lần này mạo phạm đến phu nhân ngài tôi thành thật xin lỗi, nhất định sẽ có câu trả lời hợp lý cho ngài.”
 
“Viện trưởng Phương nặng lời rồi, có điều nếu ông không dọn dẹp người nhà, vì một người bà con xa mà vất bỏ chức viện trưởng thì đúng là lợi bất cập hại rồi.” Giọng Kim Tại Hưởng trầm thấp rất hấp dẫn vang lên trong căn phòng thênh thang, tình cảm cứ như đang kể chuyện yêu đương ngọt ngào, song lọt vào tai viện trưởng thì lại như cây kim chọc thẳng vào lòng ông ta.
 
Mọi người đều biết bệnh viện lớn nhất thành phố X là bệnh viện tư nhân, sau lưng có cổ đông và nhà tài trợ hùng mạnh. Kim thị là cổ đông lớn nhất, viện trưởng như ông ta nói khó nghe một chút thì chính là người làm thuê mà thôi.
 
Thật ra ông ta vẫn biết hành vi tác oai tác quái của bà con xa kia nhưng không muốn bị họ hàng nói mình xa cách bọn họ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Ai mà ngờ lão ấy không có mắt, lại tranh chấp với người nhà của đại cổ đông, còn khiến người ta bị cảnh sát tạm giam. Năm sau cái chức viện trưởng của mình sợ là khó mà ngồi tiếp được rồi.
 
“Vâng vâng vâng, nhất định tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
 
“Tôi không muốn vì lần đánh nhau này mà liên lụy đến công việc của vợ mình, thế chắc hẳn ông biết mình nên làm gì rồi đấy.” Kim Tại Hưởng nheo mắt nguy hiểm.
 
Nếu chuyện Tuấn Chung Quốc ra tay đánh người lọt đến tai đơn vị cậu, ông ta chắc chắn sẽ nhận được xử phạt tương ứng.
 
“Biết ạ.”
 
Viện trưởng tiếp tục lau mồ hôi, còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là kiên quyết khẳng định bà con xa nhà mình làm nhiều việc ác, phu nhân cổ đông trừ hại cho dân rồi. Hơn nữa tuyệt đối không lạm dụng bạo lực, lấy bạo lực khắc chế bạo lực mà thôi.
 
Khác với không khí căng thẳng trong phòng làm việc, phòng bệnh đầy ắp không khí vui mừng.
 
“Quốc Quốc, khụ… ở sở cảnh sát bọn họ có đánh con không?” Bà Phương khẩn trương níu tay Tuấn Chung Quốc, tử tế quan sát cậu một vòng, chỉ sợ cậu thiệt thòi.
 
Bệnh nhân bị đánh kia sau khi đẩy vô phòng cấp cứu tới giờ cũng chưa thấy quay lại. Bà còn tưởng là đối phương bị Tuấn Chung Quốc đánh chết rồi, nhưng sáng sớm nay hỏi y tá mới biết, bệnh nhân kia đã bị chuyển sang bệnh viện khác làm bà không thể nào hiểu nổi.
 
“… Bà, bọn họ không đánh người.” Tuấn Chung Quốc áy náy nhìn bà, mình bị bắt cả một đêm chắc bà lo chết mất.
 
Bà Phương nheo đôi mắt già nua quan sát cậu một vòng xong mới yên tâm “Bà nghe… khụ khụ… nghe nói sau khi bị bắt sẽ bị ép cung, khụ khụ, không nói còn bị đánh nữa.”
 
“Bà yên tâm, bọn họ đánh không lại con.” Tuấn Chung Quốc toét miệng cười tự tin.
 

“Em giỏi ghê nhỉ!” Kim Tại Hưởng dẫn một đội bác sĩ bước vào, vừa lúc chộp được câu cuối của Tuấn Chung Quốc, bực mình nhướng mày nhìn cậu.
 
Tuấn Chung Quốc rụt cổ len lén lè lưỡi. Sáng nay sau khi bảo lãnh cậu ra, Kim Tại Hưởng dạy dỗ cậu nguyên một buổi sáng.
 
Thấy bà Phương có vẻ hốt hoảng nhìn hắn và đoàn bác sĩ, Kim Tại Hưởng nở nụ cười đẹp mê hồn với bà, an ủi “Họ đến làm kiểm tra chuyên sâu cho bà, chuyện Quốc Quốc bà đừng lo, đã xử lý ổn thỏa rồi.”
 
“Khụ khụ… cậu là?” Bà Phương tò mò nhìn chàng trai xuất chúng chói mắt trước mặt, chắc chắn là bà không quen người như thế bao giờ. Không lẽ là bạn của Quốc Quốc? Bà chuyển mắt sang Tuấn Chung Quốc đang ngoan ngoãn ngồi một bên.
 
Kim Tại Hưởng không nói mà dùng ánh mắt uy hiếp ra hiệu cho Tuấn Chung Quốc giới thiệu mình.
 
Tuấn Chung Quốc nhận được ám chỉ, đành mặt dày hơi thẹn thùng nói “Ách… anh ấy là… là… bạn… bạn trai của con.” Nói xong cúi đầu nhìn chân mình, cảm giác căng thẳng như đang dẫn Kim Tại Hưởng về gặp người lớn.
 
Kim Tại Hưởng hài lòng cong môi cười.
 
“Quốc Quốc con yêu đương à?” Nhưng bà Phương chỉ vui thoáng qua rồi lại lo âu nhìn Tuấn Chung Quốc.
 
Chàng trai này vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, cậu ta thật lòng với Quốc Quốc ư? Quốc Quốc không nơi nương tựa, nếu bị ức hiếp thì nhà mẹ đẻ cũng chẳng có ai, làm sao qua được.
 
“Dạ.” Tuấn Chung Quốc gật đầu.
 
“Bà yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Chung Quốc, bà yên tâm kiểm tra điều trị trước đã.” Kim Tại Hưởng nói, hơi gật đầu với đội ngũ bác sĩ đang mắt điếc tai ngơ đứng bên, để bọn họ tiến hành kiểm tra tỉ mỉ cho bà Phương, dắt tay Tuấn Chung Quốc đi ra ngoài phòng bệnh.
 
“Lần sau muốn đánh người, nói cho anh biết, anh đánh thay em. Loại người đó không đủ tư cách để tay ngọc ngà của bảo bối anh đụng vào.” Kim Tại Hưởng đứng trên hành lang, cười gian cầm tay Tuấn Chung Quốc áp vào gương mặt đẹp trai đáng đánh đòn của mình, tỉ mẩn vuốt ve.
 
“Ba hoa.” Tuấn Chung Quốc nguýt hắn nhưng miệng không tự chủ được nhếch lên. Thì ra cảm giác yêu đương tuyệt vời thế này.
 
Hai người đang định đi giải quyết bữa trưa, ra tới cổng bệnh viện lại bị một người đàn bà gọi giật lại. Tuấn Chung Quốc cẩn thận quan sát người ta, cảm thấy rất quen mắt nhưng nghĩ mãi không ra là ai. Đột nhiên một cái tên lóe lên trong óc, Tuấn Chung Quốc há hốc miệng nhìn chằm chằm đối phương, miệng hé ra lại không nói nên lời, có lẽ nên nói là không gọi ra được danh xưng đó.
 
“Tiểu Quốc… mẹ vẫn luôn tìm con…” Người đàn bà không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt đảo quanh có chút xấu hổ nói.
 
Kim Tại Hưởng thấy vẻ mặt Tuấn Chung Quốc quái lạ, đang do dự có nên tránh ra để hai người nói chuyện riêng không, lại nghe Tuấn Chung Quốc khó nhọc gọi một tiếng “mẹ…”
 
Cảm giác được lòng bàn tay cậu rịn mồ hôi, căng thẳng nắm chặt tay cậu, lấy tư thế bảo vệ đứng ở một bên.
 
Tuấn Chung Quốc nghe bà ta nói vẫn luôn tìm mình, mềm lòng gọi ra tiếng xưng hô xa lạ, cậu vui vẻ nghĩ bà ấy còn để ý tới mình, nếu không tìm mình làm chi?
 
“Tiểu Quốc… mẹ có thể nói chuyện riêng với con không?” Mẹ Tuấn Chung Quốc hơi căng thẳng liếc trộm chung quanh, làm như đang công tác tình báo vậy.
 
Tuấn Chung Quốc nhìn Kim Tại Hưởng đứng cạnh, mềm mỏng đáp “Anh ấy là bạn trai con, mẹ cứ nói thẳng đi.” Cậu càng vui vẻ hơn, cảm thấy nếu có thể cùng mẹ đi thăm mộ bà ngoại, chắc bà sẽ vui mừng lắm.
 
“Này…” Mẹ Tuấn Chung Quốc khó xử nhìn hai người, trong lòng đấu tranh kịch liệt, chần chừ không biết có nên đưa ra yêu cầu này không. Bà ta tìm Tuấn Chung Quốc lâu lắm rồi, mãi mà không có tin tức gì, hôm nay lại chạm mặt ở bệnh viện, coi như là ý trời.
 
“Đến quán café đằng kia nói chuyện đi, ở đây đông người không tiện.” Kim Tại Hưởng chu đáo đề nghị, hai người đều đồng ý.
 
Ba người cùng tới một quán café nhìn có vẻ thanh tĩnh gần bệnh viện, ngồi dựa vào cửa sổ. Tuấn Chung Quốc có phần chờ đợi nhìn bà ta, bụng đoán xem bà sẽ nói gì với cậu đây? Song Kim Tại Hưởng làm ăn đã lâu, nhìn sắc mặt người ta có thể đoán được đại khái đối phương nghĩ gì nên lúc này hắn còn khẩn trương hơn cả Tuấn Chung Quốc, sợ bà ta nói gì đó làm tổn thương cậu.
 
“Tiểu Quốc… hiện giờ con… khỏe chứ?” Mẹ Tuấn Chung Quốc hớp mấy hớp café kem nhân viên phục vụ vừa bê lên, thấm giọng rồi mở miệng hỏi.
 
Tuấn Chung Quốc gật đầu “Dạ khỏe.”
 
Hai người lại im lặng một hồi, bà ta có vẻ xấu hổ lại uống mấy hớp, nói thẳng vào vấn đề “Tiểu Quốc, con của mẹ bị suy thận.”
 
Tay Kim Tại Hưởng cầm ly café khựng lại, trong mắt lóe lên một tia ác độc, mặt lại tỉnh bơ đặt café xuống chăm chú lắng nghe.
 
“Con của mẹ?” Tuấn Chung Quốc thì thào lặp lại lời bà ta, con của mẹ không phải mình sao?
 
Bà ta khẽ gật đầu, khẩn trương túm chặt cạnh bàn “Ừ, năm nay nó mới 13 tuổi.”
 
“Mẹ tìm con, là vì nó?” Tuấn Chung Quốc đã lờ mờ đoán được nguyên do mẹ tìm cậu nhưng cậu vẫn không chịu tin, còn trông mong bà ta sẽ nói ra đáp án khác.
 
“Ừ, bác sĩ nói phải phẫu thuật cấy ghép nhưng tìm mãi mà không có nguồn thận thích hợp. Bác sĩ nói anh chị em ruột thì khả năng phù hợp cao hơn nhiều mà chỉ có một quả thận vẫn sống được… nên… mẹ muốn xin con cứu con gái mẹ.” Mẹ Tuấn Chung Quốc mặt dày nói xong, nhắm mắt chờ cậu trả lời.
 
Tuấn Chung Quốc cúi đầu im lặng.
 
Kim Tại Hưởng đặt tay lên đùi cậu muốn an ủi cậu, trong lòng tức giận không thôi, đang định mở miệng cự tuyệt thì Tuấn Chung Quốc cất giọng xa xôi “Vậy con thì sao? Mẹ có nghĩ tới con không?”
 
“Mẹ nghĩ chứ! Nhưng bác sĩ nói chỉ có một thận vẫn sống được, nếu không có thì Ny Ny không có hi vọng sống tiếp. Mẹ thật sự không thể mất Ny Ny, tiểu Quốc mẹ xin con.” Bà ta chụp lấy bàn tay Tuấn Chung Quốc đang đặt trên bàn, kích động năn nỉ, bà ta biết mình quá đáng nhưng không có lựa chọn khác.
 
Tuấn Chung Quốc đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta cười, nụ cười hết sức thê lương “Ny Ny thật hạnh phúc.”
 
Mẹ Tuấn Chung Quốc nhìn cậu cười xong trong lòng căng thẳng nhưng nghĩ tới con gái quặt quẹo nằm trên giường bệnh đành nhẫn tâm tiếp tục cầu xin “Tiểu Quốc mẹ thật sự có lỗi với con nhưng Ny Ny vô tội, mẹ xin con, cứu con bé đi.”
 
“Nó vô tội, còn tôi đáng tội ư?” Lúc này tâm tình Tuấn Chung Quốc không mảy may gợn sóng, nên nói là đau đến chết lặng.
 
“Mẹ…” Nước mắt bà ta đã ứa ra, không biết nên nói gì.
 
Tuy bà ta biết hi vọng Tuấn Chung Quốc đồng ý cực kỳ nhỏ nhưng vẫn muốn thử. Bà ta đã dự đoán Tuấn Chung Quốc sẽ tức giận, chỉ vào mặt bà ta mà mắng, nhưng không nghĩ phản ứng của cậu bình tĩnh đến thế, nó làm lòng bà ta càng thêm khó chịu.
 
“Không cần nói nữa, chúng tôi không đồng ý.” Kim Tại Hưởng dằn cơn tức, nể mặt bà ta đã sinh Tuấn Chung Quốc mà không nói khó nghe, chỉ thay cậu cự tuyệt dứt khoát, chuẩn bị cáo từ.
 
“Tiểu Quốc! Mẹ biết tình cảm của con và bà ngoại rất tốt, nhưng con có nghĩ tới không, Ny Ny cũng là cháu của bà ngoại, con nhẫn tâm để cháu bà bệnh chết sao?” Đây là chiêu sát thủ của bà ta, tuy rằng vô sỉ nhưng bà ta chỉ có thể thử.
 
Quả nhiên Tuấn Chung Quốc bị Kim Tại Hưởng dắt đi hơi khựng lại, quay đầu nhìn bà ta cất giọng lạnh như băng “Vậy bà nghĩ xem bà ngoại có đau lòng không?”
 
Kim Tại Hưởng cảm thấy mình được mở mang tầm mắt rồi, chưa từng gặp qua người nào trơ trẽn như thế. Nếu không phải bà ta đẻ ra cậu, hắn đã thăm hỏi sức khỏe người nhà bà ta rồi. Dắt Tuấn Chung Quốc đi khỏi chỗ này, lo cậu sẽ đồng ý với bà ta.
 
Cả ngày Tuấn Chung Quốc phản ứng hết sức bình thường, bình thường tới mức bất thường. Kim Tại Hưởng lo lắng không thôi, hắn thà rằng cậu khóc lóc trút hết tất cả ra như buổi sáng mà không phải đè nén thế này.
 
“Kim Tại Hưởng, đến nghĩa địa với em đi.” Sẩm tối, rốt cuộc Tuấn Chung Quốc đề nghị, Kim Tại Hưởng đương nhiên vội vã đồng ý.
 
Đừng nói là nghĩa địa, giờ kêu hắn đi nhảy hầm cầu hắn cũng nhảy.
 
Kim Tại Hưởng đưa Tuấn Chung Quốc đi siêu thị mua một bịch ô mai, lại rẽ qua tiệm hoa mua một bó hồng nhung lớn. Đóa nào cũng lựa bông to nhất, đỏ thắm.
 
Hắn không hiểu “Đi thăm mộ không phải nên mua cúc trắng sao?”
 
Ngồi trong xe, Tuấn Chung Quốc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng mang theo hồi ức “Bà ngoại thích hoa hồng và tường vi nhất, đặc biệt là màu đỏ. Hồi xưa có lúc trước cửa nhà trồng cả một khoảng. Anh biết bà cháu em đi đâu kiếm giống hoa không?”
 
Kim Tại Hưởng nghĩ nghĩ đáp “Không.”
 
“Hai bà cháu chờ tới lúc trời tối, cầm dao đi vô công viên, lén lút cắt một cành đem về nhà dăm, còn sợ bị người ta phát hiện. Lần nào cũng là em canh chừng, bà ngoại cắt.” Tuấn Chung Quốc nói xong bật cười.
 
Kim Tại Hưởng nhìn sườn mặt thanh tú của cậu, lo lắng trong mắt càng nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net