Chương 48: Tiểu Quốc chịu uất ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau. Đó là một buổi tối ấm cúng, ông Kim bà Kim vui vẻ tản bộ trong vườn hoa nhà họ Kim, cả tòa nhà đèn đuốc sáng choang. Mấy cô hầu gái đang nấu đủ loại canh bổ dưỡng cho thiếu phu nhân Tuấn Chung Quốc dưới sự giám sát của Trương ma ma, à không, má Trương.

Phòng xem phim vốn nên sáng đèn lúc này phát ra tia sáng âm u quỷ dị, ngọn nguồn phát ra từ cái màn hình ti vi siêu siêu bự trên tường kia.
 
“Musashi, xem phim kinh dị không tốt cho việc giáo dục thai nhi đâu… ngày mai em phải đi siêu âm kiểm tra rồi…” Người đàn ông co rúm trên sofa thành một cục phát ra tiếng phản kháng yếu ớt, tuy nguyên tắc của hắn là Tuấn Chung Quốc thích gì hắn thích nấy, nhưng phải ngoại trừ phim kinh dị chứ.
 
“Anh sợ thì về phòng ngủ trước đi, lát nữa bọn anh Ngưu đến em gọi anh.” Tuấn Chung Quốc nằm trên sofa đang xem hào hứng, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt trắng bệch của quý ông nào đó.
 
“Bọn họ? Con gấu ngốc hồi đó em tặng cơm hộp cũng tới?”
 
“Phải. Vốn dĩ thiệp cưới đã gửi hết rồi, không phải là ngoài ý muốn mới lùi lại ư. Tính anh Thái rất tốt, anh đừng kêu người ta là gấu ngốc.”
 
Do bác sĩ nhắc nhở một tháng trước Tuấn Chung Quốc vừa động thai mà lễ kết hôn tiêu hao sức lực rất nhiều nên không tiện tổ chức. Thành thử cả nhà sau khi nghiên cứu cẩn thận, thảo luận kỹ càng quyết định đến khi cậu ở cữ xong, sức khỏe hồi phục lại tổ chức.
 
Không ít công nhân viên Kim thị nhận được tin tức hoãn kết hôn, tin vịt bay tứ tung, hoài nghi Tuấn Chung Quốc sắp bị đá, làm đám bạn bè thân hữu như anh Ngưu cực kỳ lo lắng.
 
“Ngoài ý muốn? Em dám nói con gái anh là ngoài ý muốn?” Kim Tại Hưởng bất mãn phản đối, khóe mắt liếc thấy bóng ma phụ nữ trên màn hình lập tức rụt cổ lại.
 
“Con gái?”
 
“Con gái có tàu du lịch!” Người làm ăn Kim Tại Hưởng hai mắt sáng lòe lòe.
 
“… Tát tay ăn không?”
 
“Chú ý giáo dục thai nhi, giáo dục thai nhi!” Trước mặt bạo lực gia đình, người cúi đầu luôn là Kim Tại Hưởng.
 
_____

 
Lúc này, cách nhà họ Kim 5 kilomet, một chiếc xe đua nhét mấy quý ông chật cứng lướt gió mà đi.
 
“Ông Hắc! Ông đi theo làm cái gì! Hôm nay vợ ông không túm ông à?” Anh An ngồi giữa tường thịt ra sức nhích mông, không nhúc nhích được một li.
 
“Tôi đến thăm tiểu Quốc, ông khó chịu cái mẹ gì.”
 
Một cánh tay anh Hắc bị cái mông khổng lồ của anh Ngưu đè lên, rút nửa ngày mà không kéo ra được, bây giờ đã tê rần rần, mẹ nó, lạy trời đừng bị anh Ngưu đè hỏng.
 
Chủ nhân cái mông, anh Ngưu, càng phẫn nộ hơn “Mấy cái thằng ngớ ngẩn này! Vì tiết kiệm mấy đồng tiền xe mà chen chúc lên đây! Cái xe đua của tổng giám đốc Trịnh mà bung bét tụi mày có đền nổi không!”
 
Thì ra sau khi tan tầm, anh Ngưu và anh Thái chuẩn bị đi thăm Tuấn Chung Quốc, ngoài cửa “trùng hợp gặp” tổng giám đốc Trịnh, đương nhiên là mặt dày muốn đi nhờ xe rồi, lý do rất hay ho: Không biết đường! Mà tổng giám đốc Trịnh “tốt bụng” đương nhiên gật đầu, tự dưng ngay lúc đó anh Hắc, anh An, Tiểu Hoàng và Tiểu Vương từ cửa chính xông ra. Mọi người nghiêm túc nhìn cái xe đua tổng giám đốc mới tậu, cứng rắn sử dụng công phu co rút xương, toàn bộ chen lên xe.
 
“Anh Ngưu! Anh chiếm diện tích lớn nhất còn có mặt mũi nói thế à!” Anh An bị ép dán mặt lên cửa kính nghiến răng kháng nghị không thành tiếng, thà bị bỏ trong cốp xe còn hơn!
 
“Biết sớm vầy em đã chen lên ghế phụ rồi! Nội cái mông anh Ngưu không là đủ gắn hai cô gái tơ rồi.” Tiểu Hoàng cảm giác sắp nghẹt thở, thân hình cậu ta nhỏ nhất, bị ba người chèn ép chỉ lòi ra được cái mặt, ờ, phải nói chính xác là hai cái lỗ mũi, đủ bảo toàn mạng sống.
 
“… Mấy người tưởng ngồi đằng trước thoải mái lắm hả…” Giọng nói ai oán của anh Thái vang lên, mọi người vươn cổ ra nhìn, chỉ thấy Tiểu Vương cực kỳ sùng bái anh Thái đang ngồi trên đùi anh ta, hai người rúc vào nhau.
 
Tổng giám đốc Trịnh đang lái xe mặt rịn mồ hôi gào lên “Ai cha, nhích qua nhích qua, làm tôi đổi tốc độ rồi đây này.”
 
….Anh An bị đè méo cả miệng, nước miếng dính tèm nhem trên cửa kính xe của tổng giám đốc Trịnh, cố sức ngoẹo đầu lại cho ngay ngắn, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cái lưng ở ghế tài xế “Tổng giám đốc Trịnh, vừa rồi ngài nói cả nhà chủ tịch ngược đãi tiểu Quốc, thật à?”
 
“Đương nhiên là thật rồi. Haiz, các người cũng biết xuất thân của Chung Quốc rồi đấy, tuy sau này làm đặc nhiệm nhưng so với con cá kình thương nghiệp Kim thị thì đúng là một trời một vực. Khổ nỗi cậu ấy một lòng yêu thương Kim Tại Hưởng, vì hắn mà phấn đấu quên mình đâm đầu vào cửa hào môn sâu như biển, tôi khuyên cậu ấy không ít lần, thế nhưng… aizz!” Trịnh Hạo Thạc nói rất bùi ngùi cảm động, thính giả nghe xong đau lòng rơi lệ luôn!
 
Anh An hỏi câu này chứng tỏ bọn họ chả hiểu bản chất con người tổng giám đốc Trịnh gì cả. Cho hỏi sở trường và sở thích lớn nhất của Trịnh Hạo Thạc là gì? Xin thưa, giỏi tung tin vịt, có lúc tung tin đồn nhảm tới nỗi chính hắn cũng tin luôn, túm lại là diễn nhập vai.
 
“Hu hu, ông anh đáng thương của tôi! Sao bọn họ lại ngược đãi anh chứ?” Cái mặt béo múp của anh Ngưu nước mắt nước mũi tùm lum, tiếc là cả hai tay đều bị chèn cứng ngắc không thể thò lên lau nước mắt bi phẫn được.
 
“Haiz, có thể nói là ngược đãi. Bản lĩnh Chung Quốc đương nhiên không ai dám dùng vũ lực ngược đãi rồi. Chỉ là bắt cậu ấy làm lụng không ngơi nghỉ, công việc của người làm trong nhà đều giao hết cho cậu ấy, thậm chí còn phải phục vụ người làm. Mỗi ngày phải giặt cả chậu quần áo, chà sàn nhà, cắt cỏ, bể bơi mỗi ngày phải lau ba lượt, còn phải chuẩn bị cơm nước ngày ba bữa cho tất cả mọi người nữa, không được thiếu sót cái nào… Oa!” Nói đến chỗ xúc động, Trịnh Hạo Thạc che miệng lại… chặn tiếng cười.
 
Để tăng độ tin cậy, nuốt tiếng cười xuống bụng, nói giọng bi thương “Mọi người còn không biết nhỉ, một tháng trước Chung Quốc động thai, vì… mọi người hiểu chưa?”
 
“Hiểu!” Mọi người đồng thanh, núi công việc như thế mà chỉ bị động thai là thần linh phù hộ lắm rồi
 
“Lát nữa gặp Chung Quốc mọi người tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện này, tránh động tới chỗ đau lòng của cậu ấy.”
 
“Vâng!” Mọi người lại đồng loạt lên tiếng.
 
Trịnh Hạo Thạc nắm chặt vô lăng, vẻ mặt hung dữ. Anh họ, đừng trách tao mồm miệng ác độc! Toàn là do bọn mày bức tao!!
 
Chuyện này phải truy trở về một tháng trước. Hôm đó bà Trịnh nhận điện thoại của bà Kim xong cứ như ăn nhằm thuốc chuột, nằm nhũn ra trên sofa hai mắt đờ đẫn. Trịnh Hạo Thạc thấy thế đương nhiên là chạy lại quan tâm hỏi han, ai ngờ không hỏi còn đỡ, vừa hỏi bà Trịnh cứ như gà bị cắt tiết, chỉ vào mũi hắn mà gào khóc.
 
“Mày nói đi! Kim Tại Hưởng lớn hơn mày có mấy tháng mà bây giờ nó sắp làm ba rồi, còn mày?! Bạn gái một đứa cũng không có! Giới thiệu Dương Thông cho mày, con bé tốt như thế mày lại không có hứng thú. Mày nói thật cho tao nghe, bên ngoài đồn mày yêu thầm thằng nào trong công ty, có phải hay không?”
 
“Mẹ! Con không có, cái cô Dương Thông đó không phải kiểu con thích thôi.” Trịnh Hạo Thạc hoảng hồn lúng túng an ủi mẹ, chiếu theo thông lệ, bà già mà không khóc quậy một tiếng đồng hồ thì nhất định không chịu thôi.
 
“Nó không phải kiểu mày thích? Vậy là ai? Kim Tại Hưởng hả? Trời ơi sao cái số tôi nó khổ thế này… Hu hu ~~ đợi ba mày về phải kêu ông ấy đánh gãy giò mày đi!”
 
Trịnh Hạo Thạc chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, có loại ảo tưởng muốn phun ra máu “Mẹ nói xàm gì thế! Kim Tại Hưởng nó là anh họ con đó!”
 
“Nó mà không phải anh họ mày, có phải mày đã dắt về nhà rồi không? Hu hu hu, tao thực có lỗi với Tây Tây, sinh ra cái thằng nghiệt chướng này.” Tây Tây là nói bà Kim.
 
Rốt cuộc trước mắt Trịnh Hạo Thạc tối thui, đầu choáng mắt hoa, chịu không nổi ngã nhào xuống sofa, lỗ tai không ngừng nghe tiếng kêu gào của mẹ, thật sự không rớt được nửa giọt nước mắt.
 
_____
 

Xe lắc la lắc lư dừng lại trước cổng nhà họ Kim, cửa vừa mở anh Ngưu không kịp ghìm lại, mặt đập thẳng xuống đường. Mọi người ngồi trong tức thì cảm thấy nhẹ bẫng, xô xô đẩy đẩy nhau xuống xe, chỉ có anh Ngưu lơ đễnh bước không chắc, giẫm trúng ngón tay anh An.
 
“Á!! Anh Ngưu, cái móng sau của anh đạp lên tay tôi rồi!” Anh An rên lên thê thảm, ôm tay đứng dậy chỉ trích anh Ngưu. Song chả người nào quan tâm, đều lo phủi phủi quần áo bị chen lấn nhăn nhúm của mình, dẹp cái mặt bi phẫn lúc nãy, thay bằng gương mặt nhẹ nhõm, nặng nề cất bước vào cánh cửa sắt xa hoa.
 
“Nhớ kỹ, lát nữa tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện bị ngược đãi, hiện tại tâm tình thai phụ là quan trọng nhất.” Trịnh Hạo Thạc không yên tâm căn dặn, chuyện này mà lộ ra Kim Tại Hưởng chỉnh hắn chết chắc.
 
“Tổng giám đốc Trịnh ngài yên tâm đi, chúng tôi…”
 
Anh Ngưu cam đoan còn chưa xong thì nghe tiếng gào rống tức tối của chủ tịch từ phòng khách vọng ra.
 
“Mày cái đồ chỉ biết ăn thôi!! Đừng tưởng là có người che chở thì tao không dám đánh mày!”
 
Kim Tại Hưởng nổi khùng tóm Meowth đi tè trên sofa làm kí hiệu lên, mở cửa sổ sát đất bên cạnh quẳng nó vào vườn hoa. Mà mọi người còn chưa vào cửa hiểu theo nghĩa không phải là chuyện đó sao. Chắc chắn là bây giờ Tuấn Chung Quốc mang thai, chỉ ăn không làm, chọc cho chủ tịch bực mình. Có người che chở chắc chắn là chỉ đứa con trong bụng cậu ấy. Mọi người đau lòng muốn chết, một chàng trai tốt như thế, sao lại… lại…
 
“Anh Ngưu, mọi người tới rồi à.” Tuấn Chung Quốc cười rạng rỡ đứng dậy nghênh đón, thấy mặt mọi người có vẻ khó hiểu không khỏi giật mình.
 
Anh Ngưu ráng rặn ra một nụ cười “Tiểu Quốc à… em mau ngồi xuống đi… cái gì cũng đừng nói, anh Ngưu hiểu, anh Ngưu… hu hu hu…”
 
Nói được nửa chừng thì nước mắt đã chảy ròng ròng, ông anh tốt cỡ nào, sao lại ra nông nỗi này. Nếu anh ta biết có ngày này, lúc đầu nói gì cũng không để cậu vào Kim thị làm bảo vệ, ông anh có ngày hôm nay tội anh ta không thể tha thứ được! Nụ cười trên mặt Tuấn Chung Quốc sượng trân, cái gì cũng đừng nói? Vấn đề là… cậu chưa nói gì hết nhe.
 
“Chủ tịch, tiểu Quốc thật sự là chàng trai tốt, ngài… ngài phải biết trân trọng đó.” Anh An ngồi bên cũng không nhịn được dụi mắt, nói với Kim Tại Hưởng đang há hốc mồm ngu ngơ ngồi đối diện.
 
Kim Tại Hưởng ngây ra không phản ứng, chỉ nghe rõ ràng là mọi người muốn hắn trân trọng yêu thương Tuấn Chung Quốc, cái này đương nhiên hắn không nề hà rồi. Chỉ là, vì sao không khí kỳ cục vậy?
 
Cái anh Ngưu này là nhân viên công ty mình? Đàn ông đàn ang gì mà mới tới đã khóc, giống mẹ già nhà mình vậy? Hơn nữa đám người ở đội bảo vệ này sao ai cũng sắp khóc tới nơi? Xem ra Tuấn Chung Quốc rất có duyên nhỉ, mọi người không gặp cậu ấy một thời gian đều kích động muốn khóc hết.
 
Lúc này, anh Thái đưa cho Tuấn Chung Quốc một hộp tổ yến “Chung Quốc à, mấy ngày trước bọn anh biết em mang thai, em cần phải bồi bổ cho tốt, không vì gì thì cũng phải vì đứa bé trong bụng em.”

Nói tới cuối cùng, ánh mắt anh ta nửa vô tình nửa cố ý liếc nhìn Kim Tại Hưởng, hi vọng Kim Tại Hưởng hiểu được, các người không chào đón Tuấn Chung Quốc nhưng đứa nhỏ trong bụng cậu ấy là con cháu nhà các người, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, đánh vợ là không đúng.
 
“Anh Thái, cái này đắt lắm! Anh mau cầm về đi.” Tuấn Chung Quốc vội vàng đẩy hộp lại, mọi người đến thăm là cậu vui lắm rồi, sao nhận món quà quý như vậy được? Phải biết lương bảo vệ đâu có cao.
 
“Sao, coi thường anh à? Thấy anh không tặng nổi? Cầm lấy!” Anh Thái không khách sáo quăng cái hộp lên sofa, quay người quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ.
 
Mọi người thấy thế đua nhau tặng quà của mình, đến phiên anh Ngưu thì anh ta khóc còn chưa xong.
 
“Quốc… tiểu Quốc… cái này toàn là chị Ngưu em bảo anh mang tới, hu hu, em, em nhớ ăn nhé. Mấy ngày trước bà ấy mới biết em mang thai, còn trách anh biết tin chậm chạp không kịp chuẩn bị nhiều hơn.” Anh Ngưu đưa ra một hộp đồ bổ to đùng, nghẹn ngào nói không trọn câu.
 
“Cám ơn anh Ngưu chị Ngưu, tháng trước em đã định nói cho anh biết rồi, chỉ vì động thai, căng thẳng quá mà quên mất, em…” Tuấn Chung Quốc luống cuống vỗ nhẹ vai giúp anh Ngưu điều hòa hơi thở, anh Ngưu hôm nay làm bằng nước hay sao ấy?
 
“Hu hu hu hu ~ đừng nói nữa! Anh Ngưu biết, cái gì anh Ngưu cũng biết! Tiểu Quốc ơi! Em… chịu uất ức rồi!” Anh Ngưu vừa nghe nói là động thai y như lời tổng giám đốc Trịnh, nước mắt nước mũi trào ra.
 
Mọi người cũng cùng vẻ mặt căm phẫn vì biết chuyện.
 
Mồ hôi lạnh trên mặt Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc càng nhiều… mấy người này… mắc bệnh gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net