Chương 53: Anh em cùng khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Trịnh Hạo Thạc không thành công bị anh họ đẩy đi tránh gió, thậm chí anh họ vĩ đại mà nhân từ của hắn “Rất Hiểu Ý Người” lại tặng cho hắn mấy ngày nghỉ phép, nói rất chi là hay ho – quan tâm nhân viên, muốn tặng hắn một hôn lễ cả đời khó quên.

Thế nên mấy ngày nay, ngày nào Trịnh Hạo Thạc cũng bị một đám các bà các cậu tóm đi mua sắm, thậm chí còn tới thẩm mỹ viện tẩy tế bào da mấy lần. Nhưng mà cái tên Kim Tại Hưởng đang bị hắn căm hận, giờ phút này tình cảnh cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu…
 
“Mau lên!! Thời gian nghỉ dài quá rồi!” Tuấn Chung Quốc đã mang thai hơn ba tháng, tuy bụng chưa lộ ra chút nào nhưng vẫn mặc quần yếm rộng thùng thình, lúc này đang tay trái chống nạnh, tay phải cầm loa đứng dưới chân vách núi ngước mặt lên nhìn Kim Tại Hưởng đang bị dây thép treo lơ lửng giữa vách, nghiêm khắc quát to.
 
Kim Tại Hưởng buồn bực, đầu đầy mồ hôi.
 
Sáng sớm bò dậy phát hiện trên bàn toàn là trứng gà với thịt bò, đã vậy trứng gà còn sống nhăn! Chưa kịp hỏi đã bị Tuấn Chung Quốc ép ăn quá nửa, sau đó bị túm ra cửa.
 
“Bảo bối, chúng ta đi đâu đây?”
 
Tuấn Chung Quốc không trả lời, dắt xe đạp tối qua mượn tiểu Ngọc ra, dưới ánh nhìn ngơ ngác của Kim Tại Hưởng, ngồi đàng hoàng xong đột nhiên hô biến ra một sợi roi dài, hùng hồn ra lệnh.
 
“Nghiêm! Nhìn đằng trước! Bắt đầu ~ chạy!”
 
Không thể không nói, Tuấn Chung Quốc quát rất có uy lực, dưới mệnh lệnh của cậu Kim Tại Hưởng không tự chủ được thực hiện một loạt động tác.
 
Hắn còn tưởng sáng sớm Tuấn Chung Quốc chơi trò tình cảm với mình, chạy mấy bước miệng còn không quên chọc ghẹo “Em muốn theo đuổi anh hả?”
 
Nghiêng đầu, bỗng phát hiện Tuấn Chung Quốc đang cưỡi xe bên cạnh hắn, sầm mặt nhìn. Còn mang theo dụng cụ hỗ trợ nữa? Cái này là thông đồng làm bậy nha!
 
“Đừng nói chuyện, lo chạy đi, buổi chiều còn đi leo tường.”
 
Kim Tại Hưởng nghe xong chân nhũn ra thiếu chút nữa té lăn, bây giờ mới 7 giờ sáng, phải chạy tới chiều? Hơn nữa buổi chiều còn phải leo tường?
 
“Bảo bối, có phải anh làm gì sai khiến em tức giận không?”
 
“Không có.”
 
“Vậy sao lại phạt anh chạy bộ?”
 
“Để rèn luyện thể lực cho anh, em phải bảo đảm sau này anh đủ sức chạy trốn.”
 
Không thể không nói, cảnh giác phòng trước ngừa sau của Tuấn Chung Quốc cực kỳ chu đáo, cậu đã lên kế hoạch huấn luyện Kim Tại Hưởng thành cao thủ sinh tồn nơi hoang dã và chạy trốn cực nhanh. Vừa nhìn đã biết Hera kia biến thái quỷ dị cỡ nào, hợp tác với cô ta không chừa cho mình con bài chót sao được?
 
“Thể lực của anh?! Thể lực anh tốt hay không chẳng phải em rõ nhất?!”
 
Lại bị đả kích, Kim Tại Hưởng không cam lòng gắt lên, ở trên giường đến cuối cùng người cầu xin chẳng phải Tuấn Chung Quốc à? Sức cùng lực kiệt không phải Tuấn Chung Quốc chắc? Bây giờ quật ngược nói thể lực hắn không tốt, muốn đập tôn nghiêm đàn ông của hắn văng tới chỗ nào đây!? Giẫm xuống dưới bánh xe đạp của cậu hả?!
 
Chẳng trách ngày hôm qua cậu còn đặc biệt gọi điện thoại hỏi bác sĩ mình có thể đạp xe không, thì ra đã lên kế hoạch sẵn rồi. Ghét nhất là tay bác sĩ kia còn khuyến khích cậu vận động thích hợp giúp thai nhi khỏe mạnh.
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong không khỏi nhớ tới những đêm nào đó, Kim Tại Hưởng thể hiện sức lực kinh người, đỏ mặt vụt cây roi dài trong tay lên mông hắn “Dài dòng, chạy mau!”
 
“Oái! Em đánh thật à!” Tuy trời mùa đông, Kim Tại Hưởng mặc rất dày, Tuấn Chung Quốc cũng đã khống chế lực tay nhưng đột ngột bị roi quất vẫn hơi đau.
 
“Cần cù bù thông minh, chạy nhanh lên.”
 
Cũng không nên trách Tuấn Chung Quốc ác, chỉ cần Kim Tại Hưởng có một chút nguy hiểm cậu đều sẽ rắn lòng đi huấn luyện hắn, cái này gọi là ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý.
 
Đó là một ngày đông lạnh thấu xương, một con đường nhỏ yên tĩnh thông thoáng, một người đàn ông cực kỳ bi thương bị áp bức chạy bộ trong gió lạnh, còn có… một người đàn ông khác cầm roi đạp xe đạp kế bên.
 
Bước chạy của Kim Tại Hưởng mới đầu vì khoe khoang thể lực còn nhanh, từ từ chậm dần, tiếp đó biến thành đi chầm chậm, cuối cùng hắn lê cái chân trên lòng đường, trời mùa đông mà cả người nóng hừng hực, mồ hôi đầm đìa.
 
“Không được ngừng, bây giờ cả người anh toàn mồ hôi, gió thổi là cảm ngay.” Tuấn Chung Quốc đau lòng nói, lấy một bình trà giữ nhiệt trong giỏ xe đạp đằng trước đưa cho hắn, để hắn bổ sung nước.
 
Dựa theo tính toán của cậu phải chạy 10km, ngày đầu tiên thành tích thế này cũng tạm được.
 
“Hic ~ không được rồi ~ hic ~ anh thà bị Hera hại chết cũng không muốn chạy nữa ~” Kim Tại Hưởng uống nước xong ngồi phịch xuống tảng đá kế bên, nói sao cũng không chịu đứng dậy nữa.
 
Sáng sớm không cho người ta chuẩn bị tư tưởng lấy một chút, ăn xong thịt bò trứng gà là bắt đầu chạy, người ta chạy marathon cũng còn được thông báo trước cơ mà.
 
Tuấn Chung Quốc nhìn thời gian thấy cũng kha khá, cầm khăn lông cẩn thận lau mồ hôi trên mặt hắn, nói “Vậy được rồi, em đèo anh về.”
 
Kim Tại Hưởng đang thở hồng hộc suýt nữa thì sặc nước miếng “Em đèo anh??”
 
“Hay là anh muốn chạy về?” Tuấn Chung Quốc khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn chung quanh.
 
Khu ngoại thành này trước không có thôn sau không có làng, cũng không có chỗ gọi xe, lần này ý chí hắn kiên định vậy à, muốn tự mình chạy về?
 
Kim Tại Hưởng cũng nhìn khu vực yên tĩnh không một bóng người này, than thở “Hay là để anh đèo em.”
 
“Không được, anh phải giữ sức để chiều đi leo tường.”
 
“Musashi… em chắc chắn không phải đang trừng phạt anh?”
 
“Vì sao muốn phạt anh, mau leo lên, nếu không cho anh chạy bộ về.”
 
Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Kim Tại Hưởng - "cậu vợ nhỏ đáng thương" ngồi trên chiếc xe đạp Tiểu Ngọc cho mượn, hơn nữa do chân quá dài phải cong lên rất khó chịu.
 
Căn cứ quan sát của Tuấn Chung Quốc, về đến biệt thự nhà họ Kim, đế giày thể thao của Kim Tại Hưởng mòn vẹt đủ 1 mm.
 
Cơm trưa của Kim Tại Hưởng, độc một món thịt bò và trứng gà, cầm đũa lên do dự không biết có nên giả chết, sau đó dặn má Trương nấu cho mình vài món không. Khổ nỗi Tuấn Chung Quốc canh hắn chằm chằm, đến mức đi toilet cũng đứng ngoài cửa, đề phòng hắn bị huấn luyện khổ quá chịu không nổi mà trốn về công ty.
 
Có điều Kim Tại Hưởng hoàn toàn không ngờ tới, mấy tháng sau đó, cách thức huấn luyện địa ngục của Tuấn Chung Quốc thật sự phát huy tác dụng, khiến hắn trở về từ cõi chết.
 
“Đừng lười biếng!! Leo lên!”
 
Kim Tại Hưởng đang chìm đắm trong hồi ức bị Tuấn Chung Quốc rống qua loa phóng lớn n lần, hoảng hồn bấu lấy gờ đá nhân tạo leo lên. Lên đến đỉnh, nháy mắt cả người hắn đắc đạo thăng thiên, toàn thân tỏa ra một tầng ánh sáng thần thánh. Thả tay cho dây thép buông từ từ xuống trước mặt Tuấn Chung Quốc, ôm lấy cậu giọng điệu trầm lắng “Bảo bối, tuy anh cũng tán thành việc em huấn luyện cho anh, nhưng mà anh còn phải về đi làm, bằng không sau này của hồi môn của con gái chúng ta phải làm sao? Sính lễ cho con trai chúng ta cưới vợ làm thế nào?”
 
Chỉ cần đi làm là hắn an toàn rồi, Tuấn Chung Quốc không thể bắt hắn mỗi ngày leo từ bên ngoài tòa nhà công ty lên tới lầu chót được chứ, đâu phải người nhện đâu!
 
“Cũng phải, vậy sau này mỗi sáng 5 giờ anh dậy, em chạy bộ với anh, buổi chiều tan làm tới đây leo tường, dù sao cái nhà leo núi này buổi tối không đóng cửa.” Tuấn Chung Quốc thông cảm.
 
“Sao mặt anh khó coi vậy? Chắc chắn là bình thường thiếu rèn luyện, bây giờ vận động nhiều như vậy nên chưa quen được.” Tuấn Chung Quốc lo âu sờ mặt hắn.
 
Kim Tại Hưởng bị kế hoạch của cậu dọa cho mặt mày xanh lét, môi miệng phát run “Anh… bình thường có tới phòng tập thể hình…” Cũng vì hay đến phòng tập thể hình nên mới xây một phòng tập thể hình không tính là chuyên nghiệp lắm trong công ty.
 
_____
 

Dạo này Kim Tại Hưởng rất bận, bận còn hơn trâu nữa.
 
Mỗi ngày, 5 giờ sáng bị túm ra khỏi giường đi chạy bộ, buổi trưa tan tầm phải kiên trì đưa Tuấn Chung Quốc đi lớp tiền sản, buổi chiều tan làm đi leo tường. Hắn cảm thấy mình có thể đại chiến quân địch, lấy một địch mười.
 
“Anh họ, mày gầy quá ~”
 
“Em họ, mày tiều tụy rồi ~”
 
Phòng làm việc, hai đồng chí đau khổ thông cảm cho nhau, nhìn đối phương nước mắt lưng tròng nửa ngày, chỉ còn thiếu nước ôm đầu khóc rống lên.
 
Ấn đường Trịnh Hạo Thạc đen kịt, mắt thâm quầng túm cổ áo Kim Tại Hưởng, thều thào “Anh họ, mày bảo Chung Quốc hỏi Dương Thông dùm tao, tao đắc tội với cô ta chỗ nào mà muốn chỉnh tao?”
 
Kim Tại Hưởng gạt tay hắn ra, mặt mày tái mét “Tao cũng muốn hỏi Chung Quốc, tao đắc tội em ấy chỗ nào mà muốn chỉnh tao như thế.”
 
“Anh họ…”
 
“Em họ…”
 
“Anh, chúng ta bỏ trốn đi.”
 
“Xin lỗi em, anh đã có Chung Quốc rồi, cho dù cậu ấy lại giày vò anh nữa, cả đời này anh cũng không thay lòng đổi dạ.”
 
“Đầu mày bị lừa đá rồi!”
 
“Óc mày bị mông heo đè lên rồi!”
 
“Mày! Cưới một cậu vợ mạnh hơn mày về, giờ thấy báo ứng chưa! Lính đặc công mà mày cũng muốn cưới, muốn cưới là cưới sao?”
 
“Cũng còn tốt hơn mày cưới một pháp y về, hàng ngày bị biến thành xác sống thí nghiệm, chưa biết chừng hôm nào đó em trai mày cũng bị giải phẫu để quan sát tổ chức tế bào bên trong.”
 
“Tao phải cưới cô ta còn không phải tại đôi gian phu bọn mày hại sao?”
 
“Nói ai là gian phu hả! Bọn tao là thần điêu hiệp lữ, à không phải, thần tiên quyến lữ!”
 
“Xì! Hai đứa mày mà là thần tiên! Xí thần thì có!”
 
“Xí thần?”
 
“Thần tiên trong nhà xí ấy!”
 
“Hây! Con heo kia, cho mày nếm thử nắm đấm sắt tao mới luyện thành.”
 
“Tưởng tao không đánh lại mày thật chắc?! Cho mày nếm mùi công phu Thiếu Lâm lợi hại!”
 
Chân tướng sự thật là, công phu xì hơi cũng chả có, hai tên y như hai đứa con nít ôm nhau lăn thành một cục, thỉnh thoảng còn giựt tóc, nhéo mặt nhau.
 
“Buông tay!” Thịt bên má phải Kim Tại Hưởng bị Trịnh Hạo Thạc nhéo chặt cứng, nói ú ớ không rõ.
 
“Mày thả trước!” Trịnh Hạo Thạc càng thảm hơn, áo sơ mi bị xé, hai má bị Kim Tại Hưởng kéo ra hai bên.
 
“Mày thả trước!” Đương nhiên Kim Tại Hưởng không chịu thả tay trước rồi, càng mạnh tay hơn trước.
 
“Lấy cách của đàn ông đánh một trận đi!” Trịnh Hạo Thạc đau chịu không nổi, gào ầm lên, kéo thêm chặp nữa chắc miệng cũng rách luôn.
 
“Được! Cách của đàn ông. Đếm đến ba thì cùng thả.”
 
“Được, 1.”“2.”“3!”
 
Đếm đến 3 xong, hai tên vô lại vẫn y nguyên không rục rịch.
 
“Biết ngay là mày chơi gian mà! Bóp cổ mày chết!” Ngón tay cái Kim Tại Hưởng vạch miệng Trịnh Hạo Thạc ra, xả hết căm phẫn trong thời gian này.
 
“Ông liều mạng với mày!!” Trịnh Hạo Thạc căm tức có thua gì Kim Tại Hưởng.…
 
Trong phòng làm việc ngọn lửa chiến tranh lan rộng, hai kẻ dã man quăng hết văn minh lịch sự, dùng sức mạnh loài vật chiến đấu. Thật ra nên khen Kim Tại Hưởng, không có dùng em họ làm bao cát thử đấm bốc, bằng không em họ hắn không chỉ bị sưng môi suýt rách thôi đâu.
 
_____

Ở một quán trà hơi ồn ào cách xa mùi thuốc súng đó, Chí Mẫn nghịch nghịch tách trà giá rẻ trong tay, im lặng hồi lâu mới nói “Tiểu Quốc, đội trưởng Khương chết rồi.”
 
“Sao… sao mà chết?” Tuấn Chung Quốc giật thót, cậu còn chưa cân nhắc có nên nói hết toàn bộ cho Chí  Mẫn nghe không, cúi đầu che giấu nét hoảng hốt trên mặt.
 
“Nghe nói là vất vả quá độ nên đột tử, cậu tin không?” Chí Mẫn nhìn chằm chằm Tuấn Chung Quốc.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net