Chương 56: Chờ anh về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết là do khí thế của Kim Tại Hưởng làm bác sĩ nghẹt thở chuyên tâm hơn bình thường hay là vì đây vốn là một ca mổ không có gì hung hiểm, nên một tiếng đồng hồ sau, hai cái bánh bao nhỏ oa oa chào đời.
 
Trẻ con mới sinh còn giống như hai con khỉ con nhăn nheo, da dẻ non mịn đo đỏ, ngoạc miệng ra bắt đầu gào khóc, có thể thấy tương lai nhất định không đơn giản.
 
Y tá cẩn thận lau rửa sạch sẽ cho hai sinh mạng mới, bọc lại kỹ càng, vừa ôm ra cửa thì gặp người nhà sản phụ đứng chật cả hành lang.
 
“Cháu nội tôi! Đây là cháu nội tôi?!” Bà Kim vừa thấy cửa phòng mổ mở ra, hai y tá ôm đứa trẻ đi ra vội vàng xông lên, kích động hỏi.
 
Y tá dở khóc dở cười gật đầu, có phải cháu bà hay không thì đi hỏi con bà mới được, đương nhiên bọn họ không dám nói ra miệng rồi.
 
Ông Kim, bà Kim mỗi người một đứa, thận trọng nhận lấy sinh mệnh bé bỏng trong tay y tá.
 
Hốc mắt bà Kim đỏ hoe, nói với Kim Tại Hưởng vẫn còn đứng đờ đẫn trước cửa phòng mổ từ sau khi ký giấy “Kim Tại Hưởng, con tiểu Quốc sinh cho con nè… con… con ôm đi.” Bà cũng không biết vì sao mình lại nghẹn ngào nữa.
 
Từ lúc nhìn thấy hai con khỉ con mềm xèo này, nét mặt Kim Tại Hưởng trở nên mềm mại như mây trắng trên trời cao, khát vọng đưa tay đón con, cảm thụ thân mình mềm mại yếu ớt của chúng, đột nhiên ngẩng đầu chớp chớp mắt, cố đẩy mấy giọt nước khả nghi lui trở về.
 
“Chung Quốc đâu.” Giọng nói khàn khàn có hơi run run.
 
“Ca mổ hết sức thuận lợi, cậu ấy sẽ được đẩy ra ngay.”
 
Y tá hết sức khó hiểu nhìn người đàn ông đẹp trai xuất chúng trước mặt cùng người nhà anh ta. Thời đại bây giờ, sinh mổ rất an toàn mà? Bọn họ làm gì mà có vẻ mặt như thế?
 
Cô ta không biết, khi người bạn yêu nhất có khả năng đối mặt với nguy hiểm, mặc kệ là nhiều hay ít bạn đều khủng hoảng lo lắng, bởi vì không ai chịu đựng nổi khả năng dù chỉ là nhỏ nhất đó.
 
Do sinh xong mất sức, lại thêm tác dụng của thuốc mê, Tuấn Chung Quốc ngủ thẳng đến tối ngày hôm ấy mới tỉnh.

Lần thứ hai mở mắt, nhìn căn phòng trắng tinh đầy mùi thuốc sát trùng, lọt vào mắt cậu đầu tiên là một đôi mắt sáng ngời như trời sao khiến cậu mê đắm, có điều bây giờ thoáng chút nôn nóng.
 
“Con đâu…?”
 
Cậu húng hắng cổ họng khô khốc hỏi, nhưng chủ nhân của đôi mắt sáng ngời kia lại đột nhiên vùi đầu vào hõm cổ cậu, khống chế sức mạnh nhẹ nhàng ôm cậu.
 
Cậu đưa tay ôm lại vai hắn, cười khẽ vỗ vỗ hắn chọc ghẹo “Sao vậy? Sợ rồi?”
 
Cậu cảm giác được Kim Tại Hưởng gật đầu, cằm gác lên bờ vai cậu nặng hơn một chút.
 
“Quốc, chúng ta không cần đội bóng đá, được không.”
 
Kim Tại Hưởng rầu rĩ, hắn không biết nếu có lần thứ hai, hắn còn đủ bình tĩnh để đặt bút ký hay không, chỉ mong tình huống thế này không bao giờ xảy ra nữa.
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong khẽ giật mình, cười mủm mỉm, giống như đóa mai giữa trời đông giá rét, tươi đẹp thanh nhã lại kiên cường vô cùng.
 
“Được, nhưng em muốn có một bé gái nữa.”
 
“Không được! Em muốn con gái thì chúng ta nhận nuôi một đứa!” Kim Tại Hưởng ngẩng phắt lên, mắt đỏ hồng nổi lên trên gương mặt tái nhợt của hắn.
 
Tuấn Chung Quốc ấm ức trề môi “Nhưng, em muốn một bé con xinh đẹp như anh.”
 
Chân mày Kim Tại Hưởng giựt giựt, xinh đẹp? Hắn, đường đường là ông tổng của tập đoàn Kim thị, hoocmon đàn ông tỏa ra ngời ngời bị vợ mình khen xinh đẹp, không biết nên vui hay buồn nữa.
 
Thấy hắn không chịu nhượng bộ, Tuấn Chung Quốc đành chuyển sang chuyện khác, nôn nóng hỏi “Con đâu, bế lại cho em nhìn với.”
 
Vừa nghe tới con, mặt Kim Tại Hưởng cũng phủ thêm ánh sáng của người làm cha, vội vàng bồng nhóc lớn từ giường trẻ em kế bên lên, cẩn thận đặt vào lòng cậu, lại quay sang ẵm nhóc nhỏ.

Có lẽ là ngửi được mùi vị quen thuộc trên người Tuấn Chung Quốc, hai bánh bao nhỏ không hẹn mà cùng bắt đầu ré lên. Tuấn Chung Quốc mới đầu có hơn luống cuống, bà Kim nghe cháu khóc lật đật chạy vào ôm lấy nhóc lớn trong tay Kim Tại Hưởng, gạt thằng con còn đang đứng sững ra một bên, tiện thể lườm hắn một cái, bắt đầu xổ “Có cái kiểu bồng con như mày hả?” “Ờ ~ cháu ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”
 
“Tiểu Quốc, ở nhà đã thuê hai vú nuôi đã kiểm tra rồi, mấy tháng đầu để tụi nhỏ cứ uống sữa bột cũng không tốt lắm, cần không con?” Bà Kim phớt lờ Kim Tại Hưởng đang cau có, lo âu hỏi.
 
Tuấn Chung Quốc dịu dàng cúi đầu nhìn con, tình ba thương con mãnh liệt lan tràn làm lòng cậu bây giờ cực kỳ mềm yếu, nghe bà Kim nói thì hơi giật mình, nghĩ một chút đáp “Cứ như mẹ sắp xếp đi.”
 
Cậu không muốn con mình phải bú sữa người khác, nhưng cậu lại không có sữa, bọn trẻ sẽ đói nên cũng đành chọn hạ sách này.
 
Hai cục cưng được bà nội và ba nhỏ dỗ rốt cũng quơ quơ cái tay nhỏ mũm mĩm, lại ngọt ngào thiếp đi.
 
Trong lúc ba người vây lấy hai cục cưng thảo luận xem rốt cuộc chúng giống ai, ông Kim đột ngột đi vào phòng, mặt mày tái xanh. Nhìn hai bé sinh đôi nằm trên xe nôi mặt mới dịu đi một chút, nhăn mày nói với Kim Tại Hưởng “Mày, theo tao ra đây.”
 
Kim Tại Hưởng thấy thế biết là có chuyện, không hỏi nhiều, đưa mắt trấn an Tuấn Chung Quốc xong liền đi theo ông Kim ra hành lang.
 
“Rốt cuộc mày làm cái gì sau lưng tao?!” Ông Kim nổi giận đùng đùng, Kim Tại Hưởng hơi nheo mắt nhìn ông không hiểu.
 
Ông Kim dằn cơn tức, hầm hầm hỏi “Mày dám hứa với Raphael?”
 
“Dạ.” Kim Tại Hưởng hiểu ông biết hết rồi, không cảm thấy mình làm gì sai, thản nhiên đáp một tiếng.
 
“Súc sinh! Mày có biết ván cờ này nguy hiểm bao nhiêu không!! Con đường đó mang đến bao nhiêu tiền khiến cho mày không cần mạng như thế? Tài sản của tao đều để lại cho mày, mẹ nó, mày xài không đủ sao?” Mặt ông Kim đã biến thành màu gan heo, chỉ vào Kim Tại Hưởng chửi ầm lên.
 
Kim Tại Hưởng im lặng mặc ông chửi mắng, vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng đáp “Vì, con muốn vượt qua ba, không chỉ đơn giản là con ba không thôi.”
 
Ông Kim không dè lại nhận được câu trả lời thế này, ngây ra nửa ngày, thần sắc phức tạp. Bất lực lại có cảm giác an ủi, thở dài, nét mặt khó coi nhìn thằng con hơn cha của mình “Có tin của Hạo Thạc rồi.”
 
Kim Tại Hưởng giật mình, cười nhẹ nhõm “Bị mọi người tóm được rồi? Bắt được ở đâu?”
 
Song mặt ông Kim vẫn nặng nề “Không phải bị bọn tao tóm mà là bị Vincent bắt được. Vincent yêu cầu mày đích thân qua nhận nó.” Nói xong nhìn Kim Tại Hưởng chằm chằm, không bỏ qua một chút biến hóa nào.
 
Suy nghĩ của Kim Tại Hưởng xoay chuyển trăm hồi, bình tĩnh phân tích các khả năng khiến Vincent tìm hắn.
 
Hiện tại bề ngoài bọn họ duy trì quan hệ hợp tác nhưng không có nghĩa thực tế là thế. Hera giải thích cái chết của Khương Đào thế nào tới giờ hắn vẫn chưa biết, mà Trịnh Hạo Thạc không có khả năng bị Vincent bắt một cách trùng hợp như vậy, chứng tỏ tất cả đều có mục đích, có âm mưu.
 
“Con, đi không?”
 
Ông Kim không nói được cảm giác trong lòng ông là cái gì? Nên vui mừng vì đứa con một tay ông bồi dưỡng bây giờ còn giỏi hơn ông, hay là nên lo lắng cho an nguy của nó.
 
Kim Tại Hưởng phiền não đi tới đi lui, nhìn cửa phòng bệnh do dự không quyết. Có thể nghĩ ra được biện pháp nào khác để đón Trịnh Hạo Thạc về không? Nếu là lúc trước hắn sẽ không do dự mà đích thân đi, nhưng hiện giờ Tuấn Chung Quốc cần hắn, còn có hai đứa con đang gào khóc đòi ăn nữa, sao nói đi là đi được. Nhưng hắn biết, vì hắn Trịnh Hạo Thạc  mới bị cuốn vào vòng xoáy này, lỡ tên kia có chuyện gì không may, cả đời này hắn cũng không tha thứ cho chính mình.
 
Đầu óc giống như có từng chiếc tàu lửa chạy qua, ầm ầm đến đau cả đầu. Kim Tại Hưởng mím môi, ánh mắt âm u trầm tư hồi lâu, lâu đến mức ông Kim đã bắt đầu tính toán biện pháp toàn vẹn nhất cho hắn, đột nhiên Kim Tại Hưởng mở miệng “Con đi.”
 
Ánh mắt lo lắng của ông Kim lộ ra nét tán thưởng “Ba đi sắp xếp nhân viên, con nghĩ cách nói cho tiểu Quốc đi.”
 
Trong phòng bệnh, từ sau khi ông Kim mang bộ mặt khó coi đi vào lôi Kim Tại Hưởng ra, bà Kim bắt đầu lầu bầu, hồi lâu không thấy hai người vào không khỏi lo lắng.
 
Tuấn Chung Quốc một mực không lên tiếng, ngồi dựa vào giường nhìn hai đứa con đang ngủ say. Thuốc mê hết tác dụng làm miệng vết mổ bắt đầu đau lâm râm, cậu lại không cảm thấy nó đau bằng lòng cậu.
 
Cậu có linh cảm, xảy ra chuyện rồi, có liên quan đến Hera. Nhưng cậu vừa mới sinh xong, chuyện gì cũng không làm được.
 
Trời bắt đầu sáng, ánh nắng lọt qua song cửa chiếu rọi cả phòng. Rốt cuộc Kim Tại Hưởng cũng quay lại phòng, đứng quay lưng về phía ánh nắng, khiến Tuấn Chung Quốc nhất thời không nhìn rõ mặt hắn, linh cảm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
 
“Tìm được Hạo Thạc rồi… anh, đi đón nó.” Lời nói ra đến miệng nghẹn lại, Kim Tại Hưởng ậm ờ.
 
Tuấn Chung Quốc im lặng nhìn hắn không nói, nhìn đến mức hắn muốn gục ngã, nói cho cậu biết hắn không đi, không đi đâu nữa hết.
 
“Được, em chờ anh về.”
 
Tuấn Chung Quốc nở nụ cười nhợt nhạt, liền đó gương mặt tươi cười đó bị nước mắt lăn nơi khóe xóa sạch. Vội vàng đưa tay chùi nước mắt, dịu dàng mà kiên cường nhìn hắn.
 
“Nếu anh không quay về, em sẽ đi tìm anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net