Chương 62: Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc treo ngoài cửa sổ, qua chỗ cắt trên cửa kính loáng thoáng nghe tiếng báo động nội bộ, thoáng suy nghĩ, kiên quyết chui lại vô phòng.
 
Trịnh Hạo Thạc sửng sốt “Sao không đi? Bọn họ đã phát hiện ra rồi.”
 
“Nếu chúng cắt dây, chúng ta đừng mong sống sót.”
 
Tuấn Chung Quốc nhanh chóng tháo dây thừng trên người mình, đưa mắt ra hiệu cho hắn làm theo tiện tay vất dây thừng lên giường, hai thanh chim trả trượt từ ống tay áo ra đầu ngón tay, đứng sau cánh cửa, lỗ tai thính cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân từ xa.
 
Lúc này, cửa đột ngột bật mở, hai tên vũ trang đi vào, đối phương thấy cửa bị cắt và Trịnh Hạo Thạc còn đứng ngốc ra đó, nhất thời cũng kích động lên, giơ súng máy FN FNC trong tay lên ngắm Trịnh Hạo Thạc “Đi ra!”
 
Tuấn Chung Quốc đứng sau cửa lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh như chớp vồ lấy hai người từ đằng sau, chim trả trong tay tàn nhẫn linh hoạt xẹt qua cổ đối phương, cả thanh quản cũng cắt gọn hơ.
 
Hai người ngã ngửa ra đất, mắt trợn trừng ôm cái cổ không ngừng trào máu, muốn lên tiếng kêu cứu lại phát hiện bản thân chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển. Vô tuyến nơi thắt lưng chúng không ngừng phát ra tiếng tra hỏi “Tình hình con tin trong phòng thế nào?”
 
Đầu ngón tay Tuấn Chung Quốc mấp máy, thu hồi chim trả, tước vũ khí bọn chúng tiện tay quăng cho Trịnh Hạo Thạc, gằn giọng “Đi!”
 
Vừa đi ra hành lang liền đối mặt với một tiểu đội vũ trang xông tới. Hóa ra hai kẻ xui xẻo kia chỉ đi xung phong, ai ngờ lại đi chào Diêm Vương
 
Không chần chừ lấy một giây, Tuấn Chung Quốc tung chân đá Trịnh Hạo Thạc mới thò đầu ra trở về phòng, súng máy trong tay tức tốc nã đạn.

Không ít viên đạn sượt qua da cậu rướm máu.
 
Vô tuyến trên xác chết trong phòng lại bắt đầu rống lên “Phòng con tin xảy ra đấu súng, phong tỏa lối ra vào tòa nhà!”
 
Trịnh Hạo Thạc nghĩ nghĩ, lấy vô tuyến xuống đeo lên người mình, tiếng súng bên ngoài càng lúc càng nhỏ khiến hắn lo lắng không thôi. Tuấn Chung Quốc mà có bất trắc gì Kim Tại Hưởng không giết hắn mới lạ? Liếc mắt thấy lựu đạn ở eo xác chết, hắn ở trong phòng rống lên với Tuấn Chung Quốc đang không ngừng xả súng che chắn bên ngoài “Chung Quốc! Đây là cái gì?!”
 
Tuấn Chung Quốc quay người né cơn mưa đạn điên cuồng sau lưng, phân thần nhìn vật trong tay Trịnh Hạo Thạc, mừng rỡ “Lựu đạn khói! Ném!”
 
Có lẽ là tiếng quát của Tuấn Chung Quốc quá chấn động đi, Trịnh Hạo Thạc vội vàng chụp lấy một trái ném ra hành lang.
 
Đối phương gào lên “Cẩn thận mìn!” Tên nào tên nấy ngồi sụp xuống. Song trái “mìn” kia lăn vài vòng trên đất rồi nằm thẳng cẳng, không kêu tiếng nào.
 
“Shit! Cái đồ này còn bị câm hả?” Trịnh Hạo Thạc chờ nửa ngày không nghe động tĩnh, lại không dám vươn cổ ra nhìn.
 
Tuấn Chung Quốc đứng sau cửa mặt mày vặn vẹo dữ tợn “Mẹ nó, không rút chốt an toàn!”
 
Trịnh Hạo Thạc ngớ người, mặt nhuộm một màu đỏ rực, vội vàng lượm quả còn lại.“Lần này cậu tới đi.” Hắn dè dặt đi tới cạnh cửa đưa cho Tuấn Chung Quốc.
 
Đám người bên ngoài chờ tiếng đạn nổ hủy diệt như dự tính mà không thấy, lấy làm lạ ngẩng đầu nhìn trái “mìn” kia, chốt an toàn còn bình thản nằm ở đó song không tên nào dám hành động bất cẩn. Bởi vì trong suy nghĩ của chúng, chỉ có đồ ngu mới làm ra chuyện như vậy.
 
Đương khi mọi người do dự không biết có nên xông lên không, lại một quả “mìn” từ trong phòng bay ra, rớt xuống tạo thành hình cánh cung tuyệt đẹp, kế đó “đùng” một tiếng, khói trắng mịt mù lan khắp cả hành lang.
 
“Lựu đạn khói!! Đừng để chúng chạy! Phong tỏa tất cả các lối đi!” Tên đầu lĩnh lập tức phản ứng lại, ra lệnh vào vô tuyến.
 
Lúc này Tuấn Chung Quốc chớp thời cơ tóm lấy Trịnh Hạo Thạc chạy ra khỏi phòng xông xuống lầu như điên, hai người đều bịt kín mũi, Tuấn Chung Quốc chạy trước dẫn đường.
 
Trịnh Hạo Thạc chạy theo sau vác một bụng nghi ngờ, ví dụ như sao Tuấn Chung Quốc lại quen thuộc với địa hình ở đây như thế, vì sao Tuấn Chung Quốc có thể quen đường đi nước bước chạy xuống lầu trong khi khói đầy ra như thế. Chẳng lẽ hai mắt của cậu đúng là mắt chó krypton? Bất quá những lời này hắn biết không nên mở miệng trong hoàn cảnh sinh mạng treo lơ lửng trên đầu này, âm thầm than thở có cậu vợ dũng mãnh thế này chẳng trách ngày nào anh họ cũng thê thảm.

Khi bọn họ chạy một lèo xuống tới lối lên xuống lầu 2 thì, tự dưng xuất hiện một gã đàn ông nhìn rất bình thường. Mặt gã trơ khấc như robot, đứng giữa hành lang trắng xóa giống như một pho tượng, nhưng toàn thân toát ra hơi thở chết chóc sặc mùi máu tanh.
 
Tuấn Chung Quốc kinh hãi, chỉ nhìn mắt gã là biết gã khó đối phó không thua gì Hera. Rốt cuộc là ai?
 
“Herst, quả nhiên anh ở đây.” Hera từ sau lưng gã khoan thai đi tới, thuận tiện giải đáp thắc mắc của Tuấn Chung Quốc.
 
Trên mặt tên đàn ông gọi là Herst kia thoáng chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Hera một cái, giọng điệu cũng như mặt hắn, khô khan không biểu cảm “Đám hộ vệ chết trên lầu là kiệt tác của cô.”
 
“Đương nhiên, nếu không sao ép anh xuất hiện được?”
 
Herst quay lại đi về phía Hera, ba bước thì dừng lại “Cô phản bội Vincent, bọn họ chạy không tới được lầu 1.”
 
Hera nghe xong cười đến lẳng lơ “Vậy không đi từ lầu 1.” Dứt lời giơ súng trong tay bắn liền mấy phát vào cửa sổ sát đất, chân mày không nhíu lấy một chút.
 
Tuấn Chung Quốc thấy vậy hiểu ý cô ta, không cần nghĩ nhiều chụp lấy Trịnh Hạo Thạc nhảy xuống. May mà bên ngoài là cửa sau tòa nhà, giữa lầu 2 và lầu 1 có một tấm ngăn thò ra, hai người lợi dụng nó làm điểm dừng rồi nhảy tiếp xuống lầu. Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng tiếp đất, còn Trịnh Hạo Thạc thuận thế lăn một vòng, chân bị va chạm cơ hồ không đứng dậy được.
 
“Cố chịu một chút!” Tuấn Chung Quốc vội vàng dìu hắn dậy, khẩn trương đi tới một cái giếng thoát nước cách đó không xa, trực giác nhạy bén của cậu cảm thấy các tay bắn tỉa bố trí khắp tòa nhà đang chuẩn bị oanh tạc bọn họ.
 
Bên trong cửa sổ lầu 2 không biết phát sinh cái gì, không nghe thấy động tĩnh gì cả. Nhưng cậu có thể dám chắc, Hera và Herst chỉ có thể sống sót một trong hai.
 
Do tiếng súng dữ dội trước đó, dân chúng ở chung quanh đã bắt đầu hoảng sợ la hét ầm ỹ, tiếng còi cảnh sát vội vàng đuổi tới vang lên xa xa. Đột nhiên trên lầu vang lên một tiếng súng, bụi bặm bốc lên chỗ bị bắn hụt trên đất.

Tuấn Chung Quốc dìu Trịnh Hạo Thạc đi nên không chạy nhanh được, đành cứng rắn bước mau tới cái giếng.
 
“Chung Quốc cậu chạy trước đi, mặc kệ tôi.” Trịnh Hạo Thạc không đành lòng, hắn biết cái chân mình vừa rồi chắc chắn đã gãy nhưng Tuấn Chung Quốc mắt điếc tai ngơ, cắn răng tiếp tục đi về phía giếng.
 
Lúc này từ đối diện một tiếng súng vang lên, mà trên tòa nhà của Vincent một tay bắn tỉa rơi xuống theo tiếng súng vang.
 
Trịnh Hạo Thạc mừng rơn “Là người của Raphael!”
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong, bất an trong lòng không giảm, không buông lơi mảy may, rốt cuộc bọn họ cũng chạy tới lối đào tẩu.

Khi Tuấn Chung Quốc nghiến răng đẩy nắp giếng ra, Trịnh Hạo Thạc bỗng dưng ôm chặt lấy cậu. Hai tiếng súng đồng thời vang lên, Trịnh Hạo Thạc và một tên bắn tỉa đồng loạt ngã xuống.
 
Tuấn Chung Quốc ngơ ngác nhìn hắn nằm trên đất che ngực phải thở dốc, không có thời gian đau xót cậu kiên quyết khiêng thân hình cao gầy của hắn lên, nhảy vào cửa thoát hiểm.
 
Dưới nước tối đen, tiếng nước nhỏ giọt tích tích không ngớt, cùng với tiếng bước chân của họ. Trong bóng tối, Tuấn Chung Quốc cắn răng khiêng Trịnh Hạo Thạc, sờ vách tường trơn trợt đi tới, hoàn toàn không biết mặt cậu đã sớm đẫm nước mắt.
 
Trên mặt đất, đội quân của Raphael đang đấu súng cùng với người của Vincent trú trong tòa nhà, cảnh sát cũng ở bên ngoài rào cảnh giới, căng thẳng thần kinh chờ đợi.
 
“Trịnh Hạo Thạc? Trịnh Hạo Thạc? Nói chuyện đi…” Tuấn Chung Quốc lên tiếng mới phát hiện mình đã khóc.
 
Trịnh Hạo Thạc nằm vắt trên vai cậu khó nhọc nói “Mẹ nó, đau quá!”
 
“Ráng chịu đi!”
 
“Chung Quốc… nếu tôi chết, cậu xin lỗi Dương Thông giúp tôi.” Trịnh Hạo Thạc khó nhọc nói ngắt quãng, có thể thấy hắn đau cỡ nào.
 
“Anh tự đi mà nói với cô ấy! Với lại chính tôi cũng không biết mình có sống được hay không!” Lòng Tuấn Chung Quốc đầy sợ hãi, cậu cảm giác mạng sống của Trịnh Hạo Thạc đang từ từ trôi đi.
 
“Khụ khụ, cậu có thể, người của Raphael vừa rồi đã phát hiện ra chúng ta, hiện giờ nhất định đang chờ ở lối ra.” Trịnh Hạo Thạc cố cười muốn an ủi cậu nhưng mới há miệng liền ho ra máu.
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong phấn chấn “Vậy anh cố chịu một chút! Ra tới nơi là được cứu rồi! Tại Hưởng nói với tôi, cô Dương chính là Ami!”

Lúc này mà không ra đòn sát thủ là không được. Quả nhiên cậu phát hiện người trên vai cứng ngắc hồi lâu, kế đó lại ho ra một búng máu.
 
Có lẽ là ông trời không đành lòng. Cuối cùng, bọn họ ra khỏi lối thoát nước dài dằng dặc đó, toàn thân đầy rác rưởi và máu me. Lần nữa nhìn thấy mặt trời, môi Trịnh Hạo Thạc trắng bệch vì mất máu quá nhiều, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã. Mấy người đàn ông mặc quần áo màu lá mạ tiến lên, đón lấy Trịnh Hạo Thạc đẩy lên xe cứu thương.

Tuấn Chung Quốc vốn lo âu nhưng thấy Trịnh Hạo Thạc đưa mắt ra hiệu cậu yên tâm, biết họ là người của Raphael. Mà bọn cậu, an toàn rồi. Trịnh Hạo Thạc lấy một chút sức lực cuối cùng yêu cầu, bọn họ chia quân làm hai.Trịnh Hạo Thạc bị đưa vào bệnh viện dưới quyền thuộc hạ của Raphael cấp cứu, một tiểu đội dẫn Tuấn Chung Quốc đặt chân lên con đường tìm chồng.
 
“Bây giờ anh ấy ở đâu?” Cả người Tuấn Chung Quốc cũng không ít vết thương, quơ đại vải xô chùi chùi cho xong, hỏi một người lính đi bên cạnh bằng tiếng Anh.
 
“Bọn họ đóng trong rừng rậm, đã an toàn rồi.”
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong tức thì trái tim treo lơ lửng buông xuống, nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ xe, tâm tình phức tạp nói không nên lời.

Mấy tiếng đồng hồ sau, Tuấn Chung Quốc được vài nhân viên quen đường dẫn đi vào khu rừng mưa hoang vu nguyên thủy. Lúc cậu vào tới chỗ đóng quân, Kim Tại Hưởng đang quay lưng lại cậu, ngồi trên một gốc cây khô to đùng nằm vắt ngang mặt đất, gào rống ầm ỹ với một người đàn ông trung niên “Vì sao không cho ông nhận điện thoại! Ông nghe thấy tiếng Chung Quốc!!”
 
Thì ra Kim Tại Hưởng vừa thoát khỏi bàn tay Vincent, liền hỏi Raphael mượn điện thoại gọi về nhà, nhưng khi hắn vui vẻ nghe điện thoại thì bà Kim lại khóc nói cho hắn biết, Tuấn Chung Quốc đã đi tìm hắn rồi. Sau đó Kim Tại Hưởng giống như thằng điên bắt đầu muốn đi tìm Tuấn Chung Quốc, bị Raphael cưỡng ép, ngăn cản. Không lâu sau liền nhận được điện thoại của thuộc hạ Raphael, xin chỉ thị có nên dẫn Tuấn Chung Quốc tới chốt cắm quân không.
 
Kim Tại Hưởng đang gào thét, nhạy bén phát hiện sau lưng có ánh mắt lạ lẫm khiến hắn đau lòng, hơi do dự, chậm rãi quay lại.

Nhìn thấy người con trai mình ngày nhớ đêm mong, cả người nhớp nháp đứng cách đó không xa, ngẩn ngơ nhìn hắn đăm đăm. Cả đời này hắn cũng không quên, trong cánh rừng mưa đó, người con trai đó, đôi mắt khiến hắn khắc cốt ghi tâm cả đời.
 
Đầu óc Kim Tại Hưởng còn như lạc trong sương mù không biết trời trăng gì, nhích từng bước về phía cậu, mỗi bước chân như nặng ngàn cân. Toàn bộ khung cảnh chung quanh trở nên mơ hồ, cả thế giới dường như mất đi âm thanh. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có Tuấn Chung Quốc, người đã sinh cho hắn hai đứa con, ngàn dặm xa xôi, một thân một mình đi tìm hắn.
 
Lúc hắn đứng trước mặt Tuấn Chung Quốc, có phần luống cuống vụng về đưa tay muốn lau vết máu trên mặt cậu thì, Tuấn Chung Quốc thình lình giơ tay lên hung hăng quăng cho hắn một bạt tai lên gương mặt tuấn tú, tiếng bốp rõ mồn một làm không ít chim chóc dừng chân trên cây nghỉ ngơi giật mình.
 
Cái bạt tai này Kim Tại Hưởng cam tâm tình nguyện ăn, nghiêng mặt bên kia nhìn cậu, vẻ mặt vẫn dịu dàng như nước. Khi hắn chuẩn bị ăn tiếp cái thứ hai, Tuấn Chung Quốc lại bổ nhào vào lòng hắn lớn tiếng gào khóc, hai tay ôm siết lấy eo hắn, sức lực đó tưởng chừng như muốn nuốt chửng hắn vào cơ thể mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net