Chương 64: Nơi nào có anh, nơi ấy là thiên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió mạnh nổi lên, lá khô vụn cỏ bay đầy trời, kèm mùi máu tanh tưởi khiến người ta nôn mửa ập vào mặt.
 
Hera yên lặng nằm giữa đám cỏ mở đôi mắt đã mất đi sức sống, lộ rõ sự trống rỗng mờ mịt. Nhìn trừng trừng bầu trời chói chang, gió điên cuồng hất mái tóc đen như mực phủ lên gương mặt trắng bệch, kêu gào nhảy múa trong không trung.

Hồi lâu, gió từ từ ngừng lại, tóc cũng từ từ trở lại như cũ, xõa trên đỉnh đầu cô ta, nhúng trong vũng máu bầy nhầy đã xạm đen lại, dường như linh hồn cô ta đã được giải thoát trong ánh sáng chói mắt ấy.
 
Kim Tại Hưởng bảo Tuấn Chung Quốc đứng nguyên tại chỗ, bản thân thận trọng tiến lại gần xác bọn chúng, định lấy lại sợi dây trong tay Vincent.
 
Đến cuối cùng Hera vẫn không thể thành công.

Kim Tại Hưởng nghĩ không ra vì sao Hera liều mạng giành cho bằng được cái thẻ dữ liệu này, mục đích chỉ vì hủy diệt Vincent. Thở dài một tiếng, cảnh giác lượm sợi dây từ bàn tay dính đầy máu của Vincent, lòng nhẹ nhõm đôi chút.

Liếc thấy Hera chết không nhắm mắt một bên, có phần bất nhẫn đi qua nhẹ nhàng vuốt mắt cô ta, nói sao cũng hợp tác một hồi, nếu không có cô ta, phu phu bọn họ cũng không thể sống sót thuận lợi thế này.
 
Lúc Kim Tại Hưởng đang cảm khái thì, sau lưng vang lên tiếng lách cách. Kim Tại Hưởng quay phắt lại chỉ thấy Vincent tưởng đã tắt thở, khuôn mặt ma quỷ méo mó dữ tợn định dùng chút hơi tàn cuối cùng ngắm Kim Tại Hưởng bóp cò, đồng quy vu tận. Đầu óc Kim Tại Hưởng trống rỗng, nghĩ thầm mạng mình tiêu chắc rồi.

Một tiếng súng chát tai, tay cầm súng của Vincent bị trúng đạn máu thịt bầy nhầy, súng rớt cạch xuống đất, mặt đất còn rơi lại mấy ngón tay của lão, thậm chí có thể nhìn thấy rõ xương trắng hếu.

Kim Tại Hưởng nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy Tuấn Chung Quốc đứng đó không xa, vác súng bắn tỉa, mặt mày hoảng hốt nhìn hắn. Đầu Kim Tại Hưởng thoáng xẹt qua một ý nghĩ, nếu lúc đầu hắn không lấy Tuấn Chung Quốc mà là một người nào đó bình thường, có phải hắn đã đi chầu ông bà sớm rồi hay không.

Quả nhiên là Kim Tại Hưởng hắn có mắt nhìn, cưới được cậu vợ ra được chiến trường, vô được nhà bếp, tính tình dịu dàng săn sóc lại biết đạo lý tề gia. Bất tri bất giác, hình tượng Tuấn Chung Quốc trong lòng hắn không kém gì nam thần, tràn trề kích động đứng dậy định đi qua bày tỏ lòng ái mộ.

Thế nhưng Tuấn Chung Quốc đờ đẫn đi đến cạnh hắn, chĩa súng vào gương mặt xám ngoét của Vincent, bắt đầu bóp cò, từng phát từng phát một, chậm chạp mà dứt khoát.

Mãi đến khi mặt Vincent bị bắn nát bấy cậu vẫn không dừng tay. Kim Tại Hưởng phát hiện không ổn vội vàng xông lên ôm chặt lấy cậu “Chung Quốc! Quốc à, lão chết rồi…”
 
Tuấn Chung Quốc vẫn bắn không biết mệt mỏi, đến khi hết đạn, cậu vẫn còn bóp cò mấy cái mới quăng súng đi, quay người ôm chầm lấy Kim Tại Hưởng.
 
“Hưởng, chúng ta không cần nhiều tiền như thế, cả nhà sống bình an thôi được không?” Tuấn Chung Quốc cất giọng khào khào, vừa rồi ngó thấy Vincent ‘Chết Đi Sống Lại’ ngắm súng vào Kim Tại Hưởng, cậu đã tưởng là lần này mình sẽ mất hắn thật.
 
“Được! Anh đưa hết mấy thứ này cho Raphael, sau đó chúng ta về nhà.”
 
Kim Tại Hưởng không biết tại sao mà khóe mắt hắn ươn ướt. Lén lút đưa tay chùi nước mắt đọng nơi khóe, trịnh trọng thề. Ngẩng đầu nhìn rừng cây rậm rạp chung quanh, do dự hỏi “Bảo bối, em biết đường nào về không?”
 
Hai người lạc đường rồi, dù là lính đặc chủng nhất thời Tuấn Chung Quốc cũng không cách nào xác định được bọn họ đang ở chốn nào.
 
Kim Tại Hưởng dằn cảm giác tởm lợm chực chờ trào ra xuống khi nhìn thấy khuôn mặt Vincent lúc này đã biến thành một đống thịt bầy nhầy, mò mẫm tìm thiết bị thông tin trên người lão.

Lại thấy Tuấn Chung Quốc đi một vòng xong nói chắc như bắp “Đi hướng này là về được doanh trại của Raphael.”
 
“Sao em biết?” Kim Tại Hưởng lấy làm lạ.
 
“Bởi vì mặt đất có dấu vết chúng ta để lại.” Truy lùng con mồi là một trong những môn học của cậu.
 
Kim Tại Hưởng ngộ ra, trầm tư mấy giây nói “Ừ nhưng bây giờ chúng ta không thể về, còn chưa biết tình hình bên đó ra sao, lỡ đâu chui đầu vô rọ là tiêu.”
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong khép mắt yên lặng nghe ngóng, lúc Kim Tại Hưởng cho rằng cậu ngủ đứng thì Tuấn Chung Quốc mở mắt chỉ vào một hướng nói “Bên này hình như có tiếng nước chảy, chúng ta đi men theo bờ sông là ra được.”
 
Kim Tại Hưởng sùng bái nhìn cậu, quơ tay gạt con bọ không biết tên đang chích trên cánh tay xuống, ôm lấy cậu đi theo hướng cậu chỉ.

Tuấn Chung Quốc đùa “Anh tin phán đoán của em thế à?”
 
“Bảo bối của anh nói gì cũng đúng hết, sai cũng đúng luôn.” Hắn vỗ ngực.
 
Tâm tình Tuấn Chung Quốc cuối cùng buông lỏng, mỉm cười nhè nhẹ dựa vào hắn cùng đi về hướng bờ sông. Nữ thần may mắn dường như luôn ưu ái đôi phu phu này.

Lúc bọn họ men theo bờ sông sức cùng lực kiệt thì máy bay cứu viện của Raphael phát hiện họ từ trên không, còn cứu bọn họ rời khỏi cánh rừng mưa nhiệt đới này thành công.
 
Đến trụ sở của Raphael, việc đầu tiên của hai người là tắm rửa. Cỏ cao tới đầu gối trong rừng không ngừng chà xát lên da, lúc này toàn thân hai người từ khuỷu tay với đầu gối trở xuống đều đầy “bao lì xì đỏ”.
 
Kim Tại Hưởng vừa đau vừa ngứa, muốn gãi lại không dám, mặt mày nhăn nhó khó chịu. Thấy Tuấn Chung Quốc nằm trên giường yên lặng nghỉ ngơi, lén la lén lút đi tới cửa gọi thuộc hạ của Raphael lại hỏi “Người đàn ông đưa đến bệnh viện cấp cứu bây giờ ra sao rồi?”
 
Đối phương nghĩ nghĩ, lễ độ hỏi lại “Anh Kim muốn hỏi vị nào? Hôm nay có rất nhiều đồng nghiệp vào bệnh viện cấp cứu.”
 
“Đi cùng tôi, tên Trịnh Hạo Thạc.”
 
“Anh Kim nói người phương Đông kia ư? Xin chờ một chút.” Đối phương cầm vô tuyến trước ngực lên, xí xa xí xồ một loạt mà Kim Tại Hưởng không hiểu mô tê gì, mỉm cười trả lời Kim Tại Hưởng “Anh ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.”
 
“Vậy tốt quá, cám ơn.”
 
Tảng đá trong lòng Kim Tại Hưởng rớt xuống, thở hắt ra nói cám ơn xong thì quay về phòng. Dè dặt bò lên giường nằm cạnh Tuấn Chung Quốc, im lặng nhìn gương mặt say ngủ của cậu. Nhưng tại sao đang ngủ mà chân mày cậu vẫn còn nhíu lại? Có phải hắn khiến cậu lo lắng quá nhiều rồi không?
 
“Trịnh Hạo Thạc sao rồi?” Tuấn Chung Quốc vẫn nhắm mắt như cũ, suy nghĩ trôi dạt của Kim Tại Hưởng bị kéo về hiện tại.
 
“Vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi..

Quốc…”
 
“Hả?”
 
“Xin lỗi.”
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong lặng thinh không nói, nửa ngày mới từ từ mở mắt, nghiêm túc nhìn hắn chăm chú “Anh không có lỗi gì với em cả.”
 
Kim Tại Hưởng không tiếp tục tranh luận chủ đề này với cậu, cúi đầu mê mẩn nhìn cậu, hôn cậu nồng nàn. Lúc hắn hôn đến mức không dứt ra được thì, cửa truyền đến tiếng gõ mất hứng. Song hắn làm như không nghe thấy, vẫn cố tình cướp đoạt hương thơm của cậu như cũ.
 
Tuấn Chung Quốc đỏ mặt ra sức đẩy hắn “Có người gõ cửa ~!”
 
Kim Tại Hưởng chửi thề một tiếng, đằng đằng sát khí sải chân đi ra mở cửa.
 
Raphael đứng ở cửa bị bóng đen bao trùm trên người hắn hù cho giật mình, kế đó liếc mắt vào phòng như ăn trộm, lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, sảng khoái vỗ vai Kim Tại Hưởng “Anh Kim, quấy rầy anh rồi?”
 
“Chuyện gì nói mau!” Kim Tại Hưởng nghiến răng nhả ra bốn chữ.
 
Tính Raphael luôn làm hắn liên tưởng đến Trịnh Hạo Thạc, nếu không phải hai người bộ dạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hắn đã nghi Trịnh Hạo Thạc là con riêng của Raphael.
 
“Máy bay đưa hai người về nước đã sắp xếp xong rồi, anh Trịnh tạm thời không tiện di chuyển nên ở lại chỗ tôi tiếp tục điều trị, hai người có tính ở đây du lịch một chuyến không?”
 
Kim Tại Hưởng quay đầu đưa mắt hỏi Tuấn Chung Quốc, chỉ thấy cậu kiên quyết lắc đầu. Mái tóc ngắn theo động tác của cậu cũng tung bay, hắn thấy vậy nói “Không, sáng sớm mai chúng tôi đi.”
 
“Được rồi, không giới thiệu tôi với phu nhân à?” Raphael nói xong tính đặt một giò vô phòng nhưng Kim Tại Hưởng đã đóng sầm cửa trước mặt ông.
 
“Già không nên nết!” Lại chửi thề, Kim Tại Hưởng leo lên giường nằm ôm lấy Tuấn Chung Quốc, ngửi mùi thơm trên người cậu giải nỗi nhớ nhung hai tháng nay.
 
Ngoài cửa, may mà Raphael rụt chân về nhanh, bằng không có thể tham gia Paralympic được rồi. Trề môi hừ một tiếng, khệnh khạng bỏ đi, ngẫm nghĩ vì sao con của bạn thân còn qua cầu rút ván giỏi hơn cha nó nữa.
 
Sáng sớm hôm sau, Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc lên máy bay về nhà.

Ngồi trong chiếc ghế chật chội, Tuấn Chung Quốc từ đầu chí cuối đều dịu dàng dựa vào hắn, nôn nao muốn gặp hai con đang chờ ở nhà, ước gì chỉ vài giây nữa là máy bay đã dừng trước cửa.
 
Tâm tình Kim Tại Hưởng lúc này cũng không khác cậu là bao, trừ vài việc cần xử lý, phần lớn suy nghĩ của hắn cũng đặt trên người hai đứa con chỉ mới bế được ba ngày.
 
“Bảo bối, về rồi chúng ta tổ chức hôn lễ thôi. Tuần trăng mật cũng ôm con đi theo, thế nào?” Kim Tại Hưởng ôn tồn hỏi.
 
Mặt Tuấn Chung Quốc ửng hồng, tuy cậu đã sinh cho hắn hai đứa con nhưng hôn lễ là điểm đến thần thánh trong lòng cậu. Lễ đường rực rỡ, cưới người đàn ông mình yêu, khiến người ta mơ mộng biết bao.
 
Kim Tại Hưởng nhìn mà ngứa ngáy, suy tính sau khi về nhà nói sao cũng phải đại chiến ba trăm hiệp với cậu mới được. Nghĩ thế chỗ nào đó trên người không tự chủ được có phản ứng, hắn mất tự nhiên khẽ nhúc nhích một chút, hắng giọng dời đi sự chú ý của bản thân “Tuần trăng mật chúng ta đi đâu? Trịnh Hạo Thạc nói cặp đôi nào cũng thích Provence của nước Pháp, hay là Salar de Uyuni (cảnh bầu trời ở cánh đồng muối Salar de Uyuni)? Nghe nói không khác gì thiên đường.”
 
Tuấn Chung Quốc hơi ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn “Em mới xuất ngũ, trong vòng ba năm không được ra nước ngoài.”
 
Kim Tại Hưởng ngẫm nghĩ, nghĩ hoài cũng không ra có chỗ nào hay khác.

Tuấn Chung Quốc mỉm cười thành tiếng, áp sát vào lòng hắn thỏa mãn “Chỗ nào có anh, nơi ấy là thiên đường.”
 
Trên cao mấy chục km, phi cơ bay nhanh đến nhà họ, mà tình yêu của bọn họ đúng với một câu danh ngôn: Khi anh cầm tay em, cùng em nắm tay, sinh mạng của anh tặng hết cho em, nương tựa lẫn nhau, cùng sống, cùng chết.
 
Mặc kệ hành trình xa xôi cỡ nào, cuối cùng rồi sẽ đến giây phút này. Kim Tại Hưởng đứng trước cổng nhà mình, có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Từ xa đã nghe văng vẳng tiếng trẻ thơ khóc trong nhà, Tuấn Chung Quốc bất chấp tất cả hấp tấp xông vào trong.
 
Ông bà Kim mọi người nhận được thông báo của bảo vệ đã đứng chờ sẵn ở cửa. Rốt cuộc thấy được hai người đi một vòng từ địa ngục trở về, bà Kim đã khóc không thành tiếng. Xông lên trước vung nắm đấm như mưa lên người Kim Tại Hưởng, hắn ngoan ngoãn đứng đó chịu đựng, đôi mắt dài nôn nóng tìm bóng dáng con.
 
Đến khi bà Kim phát tiết xong, ôm chặt lấy hắn gào khóc thì Tuấn Chung Quốc mới cùng Lí Phương ôm hai đứa con ra khỏi phòng. Đây là lần đầu tiên Lí Phương trông thấy cậu chủ từ khi tới đây.
 
Chỉ thấy người đàn ông này khí chất và diện mạo đều cực kỳ xuất chúng, khoảnh khắc trông thấy con thì rớt nước mắt, dù anh ta cố gắng chớp mắt để ép nước mắt chảy ngược vào trong nhưng giọt lệ to như hạt đậu vẫn lăn dài trên gò má tuấn tú của anh ta, bàn tay thon dài với những ngón tay phân rõ từng khớp xương run rẩy nhận lấy đứa bé, kích động nhìn nó hồi lâu đột nhiên vùi mặt vào trong tã lót, bờ vai rộng bắt đầu run nhè nhẹ.
 
Mọi người thấy vậy cũng rơi nước mắt theo, cho dù kiên cường như ông Kim cũng đỏ hoe mắt, mím chặt môi đứng đó không nói.
 
Tuấn Chung Quốc bước lên nhẹ nhàng vuốt ve vai hắn, mở miệng muốn an ủi lại phát hiện mình cũng đã rớt nước mắt, lặng lẽ quay người đưa tay chùi nước mắt trên mặt, ráng mỉm cười “Vui lên nào, chúng ta sau này không chia lìa nữa.”
 
Kim Tại Hưởng vùi mặt trong tã lót của con, bờ vai cũng dần dần bình ổn lại, lúng búng trong miệng “Bảo mọi người vô nhà đi.”
 
Tuấn Chung Quốc bật cười, mệt, hắn cũng biết ngượng. Đưa mắt ra hiệu cho mọi người vào trước, mọi người thấy thế cũng nín khóc mỉm cười, dắt díu nhau vào nhà chờ họ.

Gió lạnh thổi qua, mang theo hương hoa hạnh phúc.
 
“Được rồi, đi hết rồi.” Tuấn Chung Quốc ôm lấy con trai nhỏ Lập Thành trên tay hắn, cầu trời hắn đừng có khóc ướt hết tã.
 
Kim Tại Hưởng bối rối lau mặt, còn mạnh miệng “Mẹ nó, hôm nay gió lớn quá.”
 
Tuấn Chung Quốc lắc đầu cười khẽ, ôm con về phòng, lầm bầm “Vậy còn không mau đi vào, gió lớn vậy lỡ con bị cảm thì làm sao.”
 
“Phì phì phì, miệng quạ đen!” Kim Tại Hưởng vội vàng đi theo.
 
Vào nhà, mọi người đều nôn nóng hỏi Kim Tại Hưởng rốt cuộc hai tháng nay đã phát sinh chuyện gì. Song hắn còn chưa kịp trả lời hết, hai đứa bé trong lòng dường như cảm nhận được cha đã về rồi, hẹn nhau khóc òa lên. Mọi người lại luống cuống một trận, dỗ dành cục cưng, bảo bối loạn hết lên.
 
Nửa ngày, ông Kim thấy cục diện đã ổn, sầm mặt hỏi “Gián điệp trong công ty, con tính làm sao?”
 
Tuấn Chung Quốc vừa nghe, tim đập loạn lên, chuyện này còn chưa xong? Sao lại có gián điệp gì nữa?! Vội vàng hỏi “Gián điệp là ai?”
 
Kim Tại Hưởng né tránh không dám nhìn vào mắt cậu, lại sợ không nói sẽ khiến cậu lo âu hơn, cuối cùng đành lên tiếng “Là…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net