Chương 70: Hung thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc lấy tốc độ như sét đánh lướt tới chỗ một đặc nhiệm đứng gần đó, không cho bọn họ có thời gian phản ứng, nhanh nhẹn cướp lấy một khẩu súng ở thắt lưng người nọ.

Áp sát họng súng vào trán Vương Y Y, không dằn được cơn giận từ lòng bàn chân bốc lên tới đỉnh đầu, nghiến răng rít lên “Nói hay không?!”
 
Mọi người thấy vậy hấp tấp muốn đi lên khuyên can, lại lo đổ thêm dầu vào lửa chọc Tuấn Chung Quốc kích động hơn.

Đưa mắt chuyển sang Kim Tại Hưởng vẫn đang túm tóc Vương Y Y, lại phát hiện hắn không có ý định cản trở Tuấn Chung Quốc lấy một chút.
 
“Hu hu, tôi thật sự không biết, không tin cậu hỏi bà ta đi!” Vương Y Y không kềm được hoảng sợ và đau đớn, run lẩy bẩy đưa tay chỉ vào người đàn bà trong góc.

Nước mắt và máu tèm lem trên mặt, làm khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cậu ta thê thảm không chịu được.
 
Tuấn Chung Quốc giơ báng súng hung hăng đập lên mặt cô ta một cú, Vương Y Y ói ra một búng máu, kèm theo hai cái răng gãy, mũi cũng phun máu đỏ lòm. Khổ nỗi đầu cô ta bị Kim Tại Hưởng túm chặt, không nhúc nhích được.

Tuấn Chung Quốc dường như không định buông tha cho cô ta, trực tiếp nhét họng súng vào cái miệng ngập ngụa máu của cô ta, lại quát người đàn bà hoảng sợ đến hồ đồ trong góc tường “Nói!”
 
Khi cậu cho là các con đang chờ cậu chỗ này, gấp rút chạy tới đây lại phát hiện bọn trẻ cậu nóng lòng trông ngóng không thấy đâu, hung thủ thì khóc lóc không biết gì, giờ phút này cậu thật tình muốn giết chúng.
 
Người đàn bà thấy ánh mắt mọi người dồn cả vào mình, cô chủ chỉ còn hơi thở thoi thóp bị người đàn ông kia túm đầu nửa quỳ lơ lửng trong không khí. Vừa nghĩ tới chồng con còn trong tay anh ta, tình mẫu tử kiên cường buộc bà ta trấn tĩnh lại, thành khẩn đáp “Vốn dĩ cô chủ định buổi chiều sai người đưa bọn trẻ về, ai ngờ có mấy người đột nhiên xông vào, không nói tiếng nào đã xông lên đánh bọn họ ngất đi rồi ôm bọn trẻ đi mất. Tôi tưởng là người nhà bọn trẻ tìm đến, cướp chúng về, Nhưng cô chủ lại phát điên lên, tiếp đó chúng tôi chuẩn bị đi thì các người tới.”
 
Người đàn bà nói xong lại ngồi mọp trong góc không dám nói, đánh chết bà ta cũng không nghĩ ra, chồng con bà ta chẳng những không sao, còn nhận được một món tiền kinh người.
 
Kim Tại Hưởng bỗng dưng buông tay, Vương Y Y ngã nhào xuống đất, đũng quần đã ướt sũng, không biết là bị đánh đến đái ra quần hay là sợ quá mà đái ra. Mùi khai và mùi máu lan ra cả phòng, Tuấn Chung Quốc nghe xong cũng vất khẩu súng trong tay xuống, ngồi sụp xuống lấy tay ôm mặt.

Đặc nhiệm bên cạnh vội vàng bước lên nhặt lại khẩu súng, thấy họng súng dính máu và nước bọt, lén lút chùi mấy cái lên quần áo của Vương Y Y đang nằm ngửa thở hồng hộc trên đất, đeo lại vào thắt lưng.
 
Kim Tại Hưởng mím chặt đôi môi mỏng, đang định phái người tiếp tục lần theo manh mối này, một người đàn ông mặc vest cẩn thận bước vào, kề tai hắn nói nhỏ mấy tiếng. Mặt hắn càng lúc càng đen, mắt lóe sáng âm u.

Trầm tư mấy giây, ra lệnh cho người đó “Quay về chuẩn bị thêm người, bảo họ chờ tôi ở cửa X.”
 
“Rõ!” Người đàn ông gật đầu đáp xong quay lưng đi ra, từ cách ăn nói cử chỉ của anh ta có thể thấy đã trải qua huấn luyện hết sức chuyên nghiệp.
 
Kim Tại Hưởng quét mắt nhìn hiện trường một vòng, đi tới chỗ Tuấn Chung Quốc đang quỳ xổm trên đất, nhẹ nhàng quàng vai cậu thì thầm “Đã tìm thấy con rồi, chúng ta đi.”
 
Tuấn Chung Quốc chấn động, chậm rãi buông tay ra, đưa ánh mắt khát vọng, cầu xin nhìn hắn.

Kim Tại Hưởng nắm tay cậu, vẫy tay ra hiệu với mấy sĩ quan chỉ huy có mặt ở đó liền dẫn cậu đi. Suốt dọc đường, Tuấn Chung Quốc cứ bấu lấy tay Kim Tại Hưởng không nói, ngay cả hơi thở cũng dè chừng. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một khu chung cư nhỏ, đằng sau có mấy đội xe bám theo.

Từ trên xe bước xuống một toán nhân viên đã qua huấn luyện vũ trang, bám theo sau lưng họ, người nào người nấy đều nghiêm túc, thân hình thẳng tắp, không hề nhìn ngang liếc dọc. Bốn nhân viên mở đường xông lên lầu, Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc đi giữa, đằng sau còn có mười mấy người.

Dân sống trong chung cư thấy vậy cho là cảnh sát đi phá án, đầu hẻm cuối hẻm bàn tán xôn xao. Chung cư này mỗi tầng chỉ có hai hộ. Khi bọn họ lên tới lầu 6, phát hiện hai căn hộ chỉ có một cánh cửa, cánh còn lại đã bị trét vôi vữa bịt kín, nhìn không ra hình dạng.

Mọi người quan sát một chút, khẳng định hai căn hộ này đã bị nhập thành một, có thể thấy người trong phòng không ít.
 
Kim Tại Hưởng kéo Tuấn Chung Quốc dựa sát tường xong, ra hiệu cho bọn họ động thủ.

Chỉ thấy nhân viên vũ trang thành thạo chuyên nghiệp dùng dụng cụ mở khóa, cạch một tiếng. Cửa lập tức bị mở ra, mọi người giương súng trong tay nghiêm túc, cảnh giác xông vào. Trong phòng cũng phát ra tiếng động kịch liệt.

Khi Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc tiến vào phòng khách, hai nhóm người chĩa súng vào nhau, Thái Duy đứng trong phòng khách bồng một bé con nhỏ nhẹ dỗ, một bé khác nằm trên sofa mở đôi mắt trong veo to tròn tò mò nhìn mọi người, thỉnh thoảng lại huơ cánh tay nhỏ nở nụ cười vui vẻ.
 
Tuấn Chung Quốc thấy vậy bất chấp tất cả, xông lên quỳ mọp xuống bên sofa, ôm chặt lấy con, phân biệt kỹ càng mới phát hiện ra là nhóc Lập Thành. Kế đó căm hận nhìn trừng trừng Thái Duy, trong lòng suy đoán mục đích của hắn.
 
Kim Tại Hưởng chậm rãi bước lên, lạnh lùng nói “Mày tự tìm đường chết.”
 
Thái Duy hừ khẽ một tiếng, nói với Tuấn Chung Quốc “Tiểu Quốc, thằng đàn ông này bảo vệ con của em còn không xong, hôm nay nếu không có anh bọn chúng còn nằm trong tay con đàn bà ti tiện kia.”
 
Nhưng Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không nghe lọt tai, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên tay Thái Duy, sợ hắn kích động không khống chế được lực đạo, làm hại đến xương cốt còn non của con. Bồng Lập Thành lùi ra sau hai bước đến bên người Kim Tại Hưởng, ánh mắt nhìn Minh Thành chằm chằm.

Ngược lại Kim Tại Hưởng nghe Thái Duy nói xong không tức giận còn cười khẽ thành tiếng “Ngược lại, bản lĩnh không biết chừng mực của mày đúng là giỏi, đến giờ tao vẫn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Raphael muốn lôi kéo mày, cái đầu lừa đá của mày thì làm được chuyện gì?”
 
Nói xong mặt hắn sầm xuống “Mày tưởng ông không làm gì được mày thật à! Thái Duy, lúc đầu mày gia nhập băng của Vincent là vì mẹ mày nhỉ, sao mày không quan tâm một chút xem bây giờ bà ta có ổn không?”
 
Nhướng mày nhìn người báo cáo cho hắn lúc nãy, anh ta lấy ra một cái điện thoại mở webcam lên cho Thái Duy nhìn. Chỉ thấy trong hình, một bà cụ hiền từ ngồi trong sân nói nói cười cười với mấy ông bà lão khác, nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt bà ta không có tiêu cự, có thể nhận ra đó là một người mù.
 
Người Thái Duy cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, thuộc hạ bên cạnh hắn có mấy kẻ không nhẫn nại được hung tợn giơ súng lên nhắm Kim Tại Hưởng.

Người của Kim Tại Hưởng cũng không chịu yếu thế, soạt soạt soạt nhất tề giương súng nhắm Thái Duy.

Tuấn Chung Quốc tức tốc bình tĩnh lại, biết một khi xảy ra đấu súng, mình ôm hai đứa con chắc chắn không có lợi.Thừa dịp Thái Duy hoảng hốt, cậu dè dặt hỏi “Anh Thái… Anh trả nó cho tôi, được không?”
 
Thái Duy nghe xong giật mình bừng tỉnh, không trả lời Tuấn Chung Quốc mà tức giận rống lên với Kim Tại Hưởng “Mày làm gì mẹ tao!!”
 
Kim Tại Hưởng nhếch môi lên cười nham hiểm “Mày đối xử với con tao thế nào, tao sẽ hoàn trả trên người bà ta gấp mười, gấp trăm!” Nói xong hơi hếch cằm, nghênh ngang tự tin nhìn hắn.
 
So khí thế, Thái Duy đã thua rồi, nhưng thực lực thì hắn không thua vì đôi bên đều nắm quân bài mà đối phương để ý nhất.
 
Bé con trong lòng khó chịu cựa quậy, hồi lâu không ngửi được mùi hương quen thuộc của ba, lại thêm bị đánh, nên mắt đảo mấy vòng xong cái miệng nhỏ chu ra, bắt đầu khóc toáng lên.
 
Tuấn Chung Quốc lập tức chảy nước mắt theo, quỳ sụp xuống trước mặt Thái Duy “Anh Thái, mặc kệ thế nào nó cũng vô tội, nếu anh có thù oán gì thì cứ nhắm vào tôi, trả nó cho tôi…” Nói rồi khóc không thành tiếng, cả một đêm lo lắng sợ hãi, con chỉ cách có một gang tay lại không thể ẵm bồng, cậu gần như sụp đổ.
 
Kim Tại Hưởng và Thái Duy thấy thế đều kinh hoảng.

Thái Duy muốn bước lên đỡ cậu lại thấy Kim Tại Hưởng đã ngồi sụp xuống cạnh cậu dịu dàng vỗ về, mà Tuấn Chung Quốc bồng Lập Thành dựa vào ngực hắn, cố gắng ngăn nước mắt chảy ra, đưa tay chùi nước mắt càng lúc càng nhiều.
 
Thái Duy bồng Minh Thành, nhíu mày nhìn bọn họ, chẳng lẽ hắn hiểu lầm thật à?
 
“Tiểu Quốc…” Hắn khó nhọc mở lời, nếu tất cả là do hắn hiểu lầm, vậy hắn đúng thật như Kim Tại Hưởng nói, là óc heo. Kiêu ngạo như hắn không chịu chấp nhận sự thật này.
 
Tuấn Chung Quốc nghe tiếng ngẩng đầu nhìn hắn van xin. Từ lúc nào, người chỉ cần một cây côn bấm đã đánh bại mười mấy tên đàn ông lực lưỡng như cậu, lại hèn mọn van cầu thế này.

Kim Tại Hưởng đau lòng, mạnh mẽ ôm lấy Tuấn Chung Quốc. Vợ của hắn, sao có thể quỳ xuống trước mặt người khác!
 
“Mày đã rượu mời không uống, vậy tao đành phải mời mày uống rượu phạt!” Trầm giọng ra lệnh cho nhân viên bên cạnh “Bảo họ chuẩn bị!”
 
Màn hình điện thoại trong tay người kia hiện rõ, cách chỗ bà cụ không xa xuất hiện rất nhiều họng súng, trung tâm của kính ngắm chính là bà ta.
 
“Mày dám!!” Thái Duy rống lên.

Đứa bé là tử huyệt của Tuấn Chung Quốc thì mẹ hắn cũng là tử huyệt của hắn.
 
Kim Tại Hưởng không mảy may dao động, tiếp tục ra lệnh “Cho hắn mười giây, mười giây sau bắn cho tôi! Thái Duy, mày cân nhắc cho kỹ, mày bắt con tao chẳng có lợi gì cho mày hết. Một khi nổ súng chưa chắc bên tao đã thua nhưng mẹ mày, chết là chắc. Tốt nhất mày nên so sánh có đáng hay không?!”
 
Thái Duy nghiến chặt khớp hàm.

Kim Tại Hưởng nói không phải không có lý, ý định của hắn khi dẫn người cướp hai đứa bé là để dụ Tuấn Chung Quốc đi theo, nhưng hắn phát hiện, tình cảm của Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng không hề như hắn nhận định.

Bản thân hắn nhịn nhục gia nhập công ty của Vincent, ngoài việc không cam lòng và muốn báo thù ra, nguyên nhân lớn nhất là vì mẹ hắn.
 
Cuối cùng, khi Kim Tại Hưởng trầm giọng đếm tới 2, hắn nhắm mắt mệt mỏi nói “Thả bà ấy.”
 
Nói xong đặt Minh Thành vẫn còn khóc gào lên sofa, lùi ra sau mấy bước.
 
“Đại ca!!” Mấy tên thuộc hạ thấy hắn bị nhục, không khỏi căm tức.
 
“Câm miệng! Rút lui!” Thái Duy nghiêm khắc ra lệnh, bọn chúng đành bất lực lui ra sau.
 
Kim Tại Hưởng bước lên chặn ngang sofa bồng con lên, tất cả nhân viên vẫn chĩa súng vào nhóm Thái Duy như cũ. Song Thái Duy không để ý mấy họng súng, nhìn Tuấn Chung Quốc rối rắm, nói “Tiểu Quốc, anh hi vọng anh sai rồi. Nhưng anh vẫn giữ nguyên câu nói đó, nếu có lúc em nghĩ rõ, cứ đến tìm anh.”
 
Tuấn Chung Quốc bồng Lập Thành, dựa sát vào lòng Kim Tại Hưởng, đưa tay sờ mặt Minh Thành đang nằm trong lòng hắn, cảm thụ cảm giác chân thật của bọn trẻ.

Nghe Thái Duy nói cậu hơi giật mình, dù thần kinh cậu thô cỡ nào cũng hiểu được ý Thái Duy, nhưng cậu nghĩ không ra, Thái Duy có suy nghĩ đó từ lúc nào. Tuấn Chung Quốc không biết, không có nghĩa Kim Tại Hưởng cũng không biết.

Chắc chắn là tại cái hộp cơm đó! Kim Tại Hưởng âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
 
 
_____
 
 
Cuối cùng, kết cục hoàn hảo, bọn trẻ bình an vô sự.

Mẹ của Thái Duy cũng yên ổn, nhưng hắn vẫn không yên tâm, sau khi người của Kim Tại Hưởng rút lui, chuyện đầu tiên hắn làm là chạy tới bên cạnh bà cụ, cứ tưởng hắn đã ẩn nấp rất kỹ rồi, không ngờ vẫn bị Kim Tại Hưởng moi ra.
 
Kim Tại Hưởng khắc phục hậu quả xong bận bịu hồi lâu, đợi hắn lết cái thân mệt mỏi nhưng tâm hồn thì hưng phấn về nhà, Tuấn Chung Quốc và hai đứa trẻ đã ngủ thiếp đi.
 
Trên cái giường đôi rộng thùng thình, Tuấn Chung Quốc nằm nghiêng bên phải, hai nhóc con một bé nghiêng đầu bên trái, một bé ngoẹo sang phải đang ngủ say sưa bên cạnh cậu. Vội vội vàng vàng tắm rửa xong, Kim Tại Hưởng cẩn thận leo lên giường, từ đằng sau ôm lấy Tuấn Chung Quốc và hai con, hôn đầu họ xong thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
 
Cũng vầng trăng tròn vành vạnh, cũng gió đêm thổi từng cơn, mang theo hương hoa huệ thơm lừng, cùng với ánh trăng trải dài trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net