Chương 71: Ông ăn mỗi ngày cho mày xem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đứa cháu an toàn trở về, bà Kim nằm liệt giường rầu rĩ không vui lập tức mây tan mưa tạnh, ngày hôm sau đã bò xuống giường... bồng cháu, nói kiểu gì cũng không chịu buông tay, hơn nữa bị ám ảnh bởi bên ngoài, mỗi ngày chỉ dám bế cháu đi loanh quanh trong sân.

Còn Vương Y Y, đương nhiên Kim Tại Hưởng không dễ dàng chịu bỏ qua cho cô ả, chuẩn bị tấn công khắp nơi thề phải cho ả ăn cơm tù cả đời. Hơn nữa còn muốn đuổi tận giết tuyệt, lật đổ cả Vương thị, nhưng ông Kim lại lên tiếng ngăn cấm cách làm của hắn. Cũng vì việc này mà hai cha con không thèm nhìn mặt nhau mấy ngày liền.

Sáng sớm, đồng hồ sinh học của Tuấn Chung Quốc đúng giờ báo thức, hai nhóc con cũng cực kỳ phối hợp, đúng giờ này là ré lên. Cậu còn mơ mơ màng màng theo bản năng với lấy bình sữa đã được pha sẳn, bế một đứa lên cho bú trước, đưa chân đá đá Kim Tại Hưởng đang ngủ say.

Kim Tại Hưởng lầu bầu một tiếng, mở mắt ra đờ đẫn nhìn bức tường trước mặt. Kế đó tỉnh táo lại vội vàng lật người qua người Tuấn Chung Quốc, bồng đứa còn lại lên nhỏ nhẹ dỗ. Ngoác miệng gọi tên Lí Phương ở ngoài, lại ngáp dài ngồi xuống mép giường tiếp tục ngẩn người. Tuấn Chung Quốc cũng y hệt, bồng con mặc nó bú sữa, mặt mày đờ đẫn nhìn tường.

Do Kim Tại Hưởng hùng dũng quay về, bú sữa tè dầm đi ị của hai thằng nhóc ban đêm đều do hai người ba mới ra lò này tự quán xuyến lấy. Thiếu Lí Phương, Tuấn Chung Quốc mới nhận ra được tầm quan trọng của chị.

Đang suy nghĩ, Lí Phương đã hớt hơ hớt hải chạy vào, thấy hai người mỗi người ôm một đứa, ngồi trên giường bộ dạng y hệt nhau không khỏi buồn cười. Vội vàng đón lấy bé con trong tay Kim Tại Hưởng, quay lưng lại vén áo mình lên cho bú.

Kim Tại Hưởng được thoải mái, thuận thế nằm thẳng cẳng xuống giường, nhích tới bên cạnh Tuấn Chung Quốc, gác đầu lên đùi cậu tiếp tục nhắm mắt ngủ lại.

Gần đây thời gian ngủ ngon càng lúc càng ít, làm hắn đi họp cũng không nhịn được ngáp ngủ. Rốt cuộc lúc hắn sắp chìm vào giấc ngủ say lần nữa, hai cục vàng bú no, nấc sữa mấy cái rồi được Lí Phương đặt vào cái nôi trẻ con cỡ lớn ru ngủ. Đối với vú em này, hai nhóc không hề keo kiệt nụ cười của mình.

Tuấn Chung Quốc híp mắt nằm xuống giường, nuôi con sao mà còn mệt hơn hành quân đánh trận nữa.

"Cậu chủ, cậu chủ, tôi có việc muốn xin hai người." Mặt Lí Phương đỏ lên, chị cũng cùng đường rồi mới đường đột thế này.

Kim Tại Hưởng không mở mắt, môi mỏng lười biếng nhếch lên nhả ra một chữ "Nói!"

Đối với cậu chủ có phần xa lạ này, thật sự chị không đoán được chính xác tính tình, trước mặt thiếu phu nhân luôn luôn dịu dàng tử tế nhưng mấy ngày trước chị chứng kiến anh ta tranh cãi với ông chủ vụ Vương thị. Người xưa hay nói, hổ phụ không sinh khuyển tử, chị thấy khí thế của cậu chủ chẳng những không kém ông chủ lớn tuổi lấy nửa phần, ngược lại còn lợi hại hơn. Thế nên bây giờ chị càng e ngại.

"Tôi... Chồng tôi đợt trước đi làm công, ông chủ bỏ trốn rồi, một xu tiền cũng không cầm được, hiện giờ cũng không tìm được việc. Muốn hỏi thử công ty của cậu chủ có cần tạp vụ không, quét rác dọn vệ sinh gì cũng được hết!"

Nói xong chị nín thở, chờ cậu chủ tuyên bố kết quả cuối cùng, có điều chị không mấy ôm hi vọng vào chuyện này. Nghe Tiểu Ngọc nói cho dù là quét dọn toilet ở Kim thị cũng phải có quan hệ mới được vào làm. Mình chỉ là một vú em nho nhỏ mới đến làm không lâu, còn bày đặt tự tiến cử chồng mình đến Kim thị khó tránh khỏi không biết chừng mực, nhưng cứ nghĩ tới tiền thuốc men của cha chồng đành phải mặt dày đi hỏi thử.

"Chuyện này à?" Giọng Kim Tại Hưởng sáng sớm nghe đặc biệt khàn khàn trầm thấp, ngay cả Lí Phương nghe xong tim cũng đập thình thịch.

Lại ngáp một cái thật lớn, Kim Tại Hưởng ngồi dậy xoa cái mũi bị lạnh, suy nghĩ một chút nói "Để anh ta tới đây đi, ông Thiệu cũng lớn tuổi rồi, vừa vặn giúp đỡ cho ông Thiệu."

Lí Phương nằm mơ cũng không ngờ, chuyện này cứ thế quyết định! Trong lòng cảm kích lại không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả, mồm miệng đơ ra nửa ngày vẫn nói không nên lời.

Kim Tại Hưởng căn bản không để ý phản ứng của chị, nhìn đồng hồ rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.

Tuấn Chung Quốc nãy giờ vẫn nằm trên giường cũng loạng choạng ngồi dậy vặn người, nhìn Lí Phương hồi lâu đột nhiên lên tiếng "Chị Phương, không được ở cùng con khó chịu lắm hả?"

Tiếp đó không chờ chị trả lời, nói tiếp "Tối qua tôi đã thương lượng với Tại Hưởng rồi, ngày mai chị cũng đón con tới đây đi, ngủ chung với chị ở phòng kế bên. Đã có hai đứa bé rồi, thêm một đứa cũng chẳng sao."

Lần này thì Lí Phương hoàn toàn ngơ ngác, đứng nguyên tại chỗ há miệng nhìn cậu, thấy cậu vặn vặn cổ đứng dậy đi tới cạnh chị nói "Trải qua thời gian vừa rồi, tôi mới biết đối với tôi mà nói, chuyện đáng sợ nhất là chồng con không ở cạnh mình, chị cũng là người kỹ tính thành thật. Thời gian qua nếu không có chị tôi e là mình không được thoải mái thế này, mau đi sắp xếp đi."

Nói rồi mỉm cười tử tế nhìn chị, hôn lên mặt hai nhóc con mỗi đứa một cái, bỏ lại Lí Phương đứng ngây tại chỗ đi vào nhà tắm chuẩn bị đi làm.

Nửa ngày sau Lí Phương mới phản ứng lại rốt cuộc mình đã gặp được chuyện tốt gì, kích động luống cuống tay chân, nghĩ ngợi một chút liền đi tới cửa nhà tắm định chính miệng cảm ơn họ, lại nghe bên trong vọng ra tiếng nói chuyện nho nhỏ.

"Bảo bối, để khích lệ anh hôm nay em tính làm cơm hộp gì cho anh đây?"

Kim Tại Hưởng cứ ghim gút trong lòng vụ Tuấn Chung Quốc tặng cơm hộp cho Thái Duy hồi đó. Cuối cùng quyết định, chẳng phải mày ăn một hộp cơm của vợ ông sao? Ông ăn mỗi ngày cho mày xem!

Tuấn Chung Quốc mỉm cười ngồi trên đùi hắn, tỉ mỉ chùi bọt cạo râu cho hắn, cầm dao cạo râu cẩn thận cạo theo đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm "Nhà bếp có món gì thì làm cái đó."

Kim Tại Hưởng nhăn mày bất mãn "Cứ vậy mà qua loa anh á! Tối qua em đã hứa, chỉ cần anh để cả nhà Lí Phương dọn tới đây liền làm cho anh cơm hộp siêu bự siêu đẹp mà!"

Tuấn Chung Quốc lấy dao cạo ra, đề phòng hắn kích động cọ quậy mà cào xước da, lườm hắn "Rồi rồi rồi, hôm nay làm cho anh cơm hộp siêu bự siêu đẹp, anh đừng cọ quậy không lại thêm mấy đường lên mặt bây giờ."

Nói xong thấy hắn ngậm miệng, mặt nhuốm vẻ thỏa mãn, dở khóc dở cười than thở, tiếp tục cạo râu cho hắn, mặc hai tay hắn nhích tới nhích lui trên đùi cậu ra sức ăn đậu hũ.

Lí Phương đứng ngoài cửa thắc mắc không thôi, tại sao thiếu phu nhân yêu cầu cậu chủ cho cả nhà chị dọn tới đây? Nghĩ nửa ngày cũng không ra vấn đề ở đâu, ngược lại nghe được tiếng rên rỉ kềm nén của hai người trong nhà tắm, mặt chị đỏ lên vội vàng lui ra.

Đột nhiên Kim Tại Hưởng từ trong nhà tắm hét với ra "Chị Phương! Bồng hai đứa nhỏ tới phòng bà chủ!!"

Lí Phương vội vàng vâng dạ, mở bánh xe lăn dưới chân giường em bé, đẩy vào phòng bà Kim ở đối diện hành lang, nhường lại phòng cho đôi phu phu đang sục sôi tình cảm.

Vừa lúc bà Kim rời giường, thấy Lí Phương đẩy hai đứa cháu nội qua, lại dỗ dành cục cưng bảo bối một hồi, đối với hai đứa bé phấn điêu ngọc mài này thật sự là yêu thích không để đâu cho hết.

Ngoắc Lí Phương dặn một câu "Cô đi nói với má Trương một tiếng, hôm nay nhà họ Trịnh tới chơi để bà ấy chuẩn bị, làm thêm nhiều món thanh đạm bổ dưỡng bồi bổ cho Hạo Thạc."

Lí Phương dạ một tiếng quay người đi xuống lầu, định tới nhà bếp dặn má Trương thì bị Tiểu Ngọc gọi lại ở lối xuống cầu thang.

"Chị Phương! Chị đã đi xin cậu chủ việc kia chưa? Tối qua chị gào khóc với chồng chị trong điện thoại, thiếu phu nhân đứng ngoài phòng nửa ngày. Không biết là nghe được bao nhiêu, chuyện này chị hoãn lại đi đã, đừng để ông bà chủ cảm thấy chị nhiều chuyện." Tiểu Ngọc nhìn bốn phía, dè dặt nói.

Lí Phương nghe xong lập tức bừng tỉnh, vội vàng thuật lại chuyện sáng nay cho Tiểu Ngọc nghe.

Tiểu Ngọc nghe xong lấy làm lạ hỏi "Cậu chủ dễ đàng đồng ý như vậy? Nhà này ghét nhất là quan hệ cạp váy, bọn họ thật sự đồng ý cho chồng chị tới làm vườn, còn dẫn con chị tới?"

Nếu không phải Lí Phương là đồng hương với Tiểu Ngọc, biết rõ gốc gác sạch sẽ, lại lanh lợi, đang thời gian cho con bú, nhà họ Kim cũng không dễ gì nhận chị làm vú nuôi. Bây giờ còn đồng ý cho cả nhà dọn tới đây ở, quả thật là tiền lệ chưa từng có.

Lí Phương gật đầu liên tiếp, nắm chặt tay Tiểu Ngọc nghẹn nửa ngày "Tiểu Ngọc, nếu không có cô, nhà chị bây giờ còn chưa biết ra sao..." Nói rồi hốc mắt đỏ hồng bắt đầu thút thít.

Tiểu Ngọc vội vàng an ủi "Chị Phương chị đừng nói thế, ban nãy thấy chị vội vàng xuống bếp, chắc là có chuyện hả, đừng chậm trễ nữa."

Thật ra, cho dù nói dễ nghe thì bọn họ vẫn là người làm thuê, bảo mẫu, chẳng qua lương bổng cao hơn những gia đình khác, thật sự cô không nhận nổi lòng biết ơn của chị Phương.

Báo lại lời dặn của bà Kim xong, Lí Phương quay về phòng ngủ của mình nắm chặt cái điện thoại cũ rích, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Tối qua khi biết ông chủ chỗ chồng chị làm thuê chạy trốn, chồng thì không nhận được đồng lương nào còn thất nghiệp, có cảm giác như trời sụp xuống.

Toàn bộ thu nhập của chị đều đã dành mua thuốc men cho cha chồng rồi, thậm chí còn thiếu nợ người quen mấy chục ngàn đồng, cần phải trả từ từ, lúc này lại mất đi một món thu nhập, quả thật là đã nghèo còn mắc cái eo. Chị mất khống chế, gào khóc trong điện thoại rằng số mạng bất công, nhưng vì con, chị khóc xong, trút hết xong cũng đành thu dọn niềm tin đã vỡ nát, tiếp tục sống qua ngày. Chị không hề biết chị gào khóc bất lực lại bị thiếu phu nhân nghe thấy, không những thế còn năn nỉ cậu chủ giùm chị.

Lí Phương nghĩ đến đây hốc mắt lại ươn ướt, quệt nước mắt nơi khóe, gọi điện thoại "Ông xã, chúng ta gặp được quý nhân rồi!"


_____


Kim Tại Hưởng "ăn uống" thỏa mãn xong uể oải xuống lầu, mặt Tuấn Chung Quốc còn chưa hết đỏ vịn tay vịn đi xuống theo, thấy bà Kim và Lí Phương đang bồng con mình sưởi nắng trong vườn hoa, cảm thán cuộc sống tốt đẹp.

Kim Tại Hưởng chỉnh lại cổ áo, chọc cậu "Xem ra anh cưới về một cậu vợ có lòng Bồ Tát rồi."

Sở dĩ hắn đồng ý, ngoại trừ để Tuấn Chung Quốc vui vẻ, còn có một nguyên nhân khác, đề phòng bị người ta khống chế. Hắn cần phải kiểm soát tất cả tình thế mới yên tâm các con được an toàn.

Tuấn Chung Quốc mỉm cười "Dù sao chị ấy cũng là vú nuôi của Minh Thành và Lập Thành, chỉ cần tốt với chị ấy, chị ta mới toàn tâm toàn ý với con mình." Lòng tốt? Ai chẳng có, cho dù mọi người đều có cũng phải xem anh tính toán thế nào.

Kim Tại Hưởng nghe xong nhướng mày nhìn cậu, xem ra vợ mình là đại trí giả ngu nha.

Đang định thừa cơ trước khi đi làm nồng nàn tí xíu lại thấy Tuấn Chung Quốc nghiêm chỉnh nói với hắn "Tối qua em nghe mẹ nói, hôm nay Trịnh Hạo Thạc tới nhà ăn cơm. Anh chuẩn bị đi." Nói xong mắt lóe sáng.

Kim Tại Hưởng cong đôi môi mỏng, ánh mắt cũng thoáng tia nham hiểm.

Buổi sáng tuyệt đẹp, trời trong mây trắng, ánh nắng chói chang, tường vi rực rỡ muôn hình muôn sắc, một đôi phu phu tính kế con mồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net