Chương 72: Ý tưởng ác ôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Món nợ Trịnh Hạo Thạc bịa đặt, bọn họ đã lên kế hoạch thanh toán sòng phẳng.

Thừa dịp Kim Tại Hưởng ăn sáng, Tuấn Chung Quốc vội vàng lấy đồ ăn đã chuẩn bị tối qua trang trí thành hộp cơm siêu đẹp cho hắn, lấy nilon bọc lại cẩn thận rồi bỏ vào một cái hộp lớn đặt bên cạnh, tiện tay lấy sanwich má Trương đã làm sẵn trong tủ ra, chuẩn bị đi làm. Kim Tại Hưởng vội vàng xách giỏ cho lão Phật gia, hai người cùng nhau vô vườn hôn tạm biệt bé yêu đang sưởi nắng rồi mới lên xe.

Ăn xong sanwich, Tuấn Chung Quốc mở cửa kính xe ra hít không khí trong lành, liếc thấy Kim Tại Hưởng nheo mắt, mặt mày gian trá, không nhịn được nói “Vừa vừa thôi, đừng làm quá nhé. Nói gì thì hắn cũng đỡ giùm em một phát súng ở Brazil, hay là, cho hắn đau bụng mấy ngày thôi?”

Nói xong lại tự bác bỏ lời mình “Á, không được không được, bây giờ hắn còn chưa khỏi hẳn, đau bụng sẽ ảnh hưởng đến vết thương…” Ngón tay thon dài khẽ sờ cằm, mặt mày rối rắm.

Kim Tại Hưởng giật mình, bèn nói “Bảo bối, đau đớn thể xác đối với nó mà nói không có lực sát thương, phải ngược đãi tinh thần kia, anh tính…” Hắn cười hè hè chồm lại sát bên Tuấn Chung Quốc thì thào.
 
Chỉ thấy vẻ mặt Tuấn Chung Quốc biến ảo khó lường, lúc thì sửng sốt, lúc thì kinh ngạc, một chặp lại vui vẻ, kế đó thấp thỏm hỏi “Như vậy không hay đâu…”
 
“Hứ! Lúc nó nói em bị ngược đãi sao không nghĩ xem có nên hay không! Anh cứ nghĩ tới cái thằng ngốc Thái Duy kia là cả người ngứa ngáy, còn kêu em đi tìm nó nữa! Tìm làm cái gì! Nó có phải phượng hoàng đực đâu!” Kim Tại Hưởng khinh bỉ, càng nghĩ càng khó chịu, có một thằng ngu ở đằng sau chờ vợ mình, ai cũng không vui vẻ.
 
Tuấn Chung Quốc thấy đề tài bị kéo đến trên người Thái Duy, bó tay cười “Xem anh độ lượng chưa kìa, cái ả Vương Y Y kia còn nói anh muốn lấy ả, anh thấy em đâu có nóng nảy đâu.”
 
“Sao không nóng! Nhà bếp còn hai cái tách trà mẻ miệng kia kìa, còn không phải em nóng lên…” Đang nói sướng miệng, Kim Tại Hưởng liếc thấy Tuấn Chung Quốc cười cười như không nhìn mình, vội vàng ngậm miệng nói trớ đi “Ơ, hình như hôm nay Harlan lái xe hơi chậm nhỉ.”
 
Harlan đang chuyên tâm lái xe, tự dưng bị điểm danh vội vàng trả lời “Cậu chủ, tốc độ như bình thường ạ.”
 
Kim Tại Hưởng xấu hổ cười trừ, người không tự giác nhích ra phía cửa xe.

Quả nhiên một cánh tay thò ra ngắt cái eo thịt của hắn “Em thấy anh ngứa da rồi.”
 
“Ui da, vợ! Miệng anh lắm điều em biết rồi mà!” Kim Tại Hưởng vừa đau vừa ngứa, càng không dám rục rịch, dở khóc dở mếu.
 
Tuấn Chung Quốc căm tức hừ một tiếng, buông móng vuốt ra cầm giỏ xách trên ghế chuẩn bị xuống xe, hết chỗ nói với cái người đàn ông nhìn thì chín chắn thực ra hết sức trẻ con kia.
 
Quý ông ấu trĩ nhe răng xoa cái eo, cảm thấy phải chọn ngày đi làm một cái bảo vệ eo bằng thép mới được, ai bảo Tuấn Chung Quốc chỗ nào không nhéo, cứ nhè chỗ này.
 

Xe từ từ dừng lại, thấy cậu mở cửa xe ra, hắn mặc kệ cái eo còn đau lâm râm vội vàng mở cánh kia xuống xe theo. Sắc mặt nháy mắt biến đổi, trở thành quý ông thận trọng thâm tình sầu muộn, nhìn Tuấn Chung Quốc, giọng trầm thấp du dương “Chờ anh đón em, nhớ mỗi phút mỗi giây đều phải nghĩ đến anh đó.”
 
Tuấn Chung Quốc trợn trắng mắt, hung hăng nói “Anh muốn chết hả! Chết đi!” Nói xong quay lưng đi mất, song khóe miệng lại không tự chủ được nhếch lên.
 
Kim Tại Hưởng bĩu môi, vẫn nhìn bóng cậu bằng ánh mắt sâu thẳm buồn thương, đến khi không thấy bóng cậu nữa mới tao nhã quay lưng, mở cửa xe ra.
 
Xe vừa đóng, hắn vội vã lấy điện thoại ra gọi, cười hề hề “Bảo bối, vừa rồi biểu hiện của anh thế nào, đám đàn ông trong đơn vị em có thấy hay không?! Ai còn dám có ý với em em cứ…” Nói chưa xong đối phương đã cắt điện thoại cái rụp.
 
Kim Tại Hưởng than thở, Tuấn Chung Quốc học cái gì hay không học, cái tật cắt điện thoại này sao mà học thành công đến thế.
 
Tuấn Chung Quốc dở khóc dở cười ngắt điện thoại, vất vào ngăn kéo, mở tài liệu học tập cấp trên giao xuống, chưa kịp xem được mấy chữ, bả vai bị người ta vỗ nhẹ một cái, liền theo đó là tiếng Chu Lâm bỡn cợt bên tai “Lần trước còn nói là không phải bạn trai cơ đấy! Kết quả giờ con cũng có luôn! Động tác nhanh thiệt nha!”
 
“Phải đó, nghe nói còn là sinh đôi nữa, tốc độ nhanh sản lượng cao, có phải cậu mắc thêm dây nối không đây!”
 
Lúc đầu Tạ Nhân là người đầu tiên phát hiện “gian tình”, lại bị Tuấn Chung Quốc phủ nhận, bây giờ cậu đúng là lý lẽ hùng hồn, hận không thể để người ta gắn cho mình thêm một cái biển đề hai chữ mắt thần. Kim Mân Mân đẩy gọng kính, nói rất chuyên nghiệp “Đời người dũng mãnh, không cần giải thích.”.
 
Tuấn Chung Quốc hơi xấu hổ cười cười, nghĩ một chút mở giỏ xách lấy một xấp thiệp hồng ra, dựa vào tên trên thiệp đưa cho từng người một “À… lần trước vì mang thai nên hôn lễ dời lại, lần này đưa thiệp lại cho mọi người…” Nói xong không giấu nổi gương mặt rạng rỡ, lại bị mọi người trêu ghẹo một chặp.
 
Thừa lúc rảnh rỗi, Tuấn Chung Quốc đưa bom đỏ cho từng thành viên trong đội. Đội trưởng mới Mã Thư tính tình trầm ổn song khí thế rất mạnh mẽ, mặt treo nụ cười mỉm quen thuộc nhận lấy thiếp mời, nói vài câu quan tâm xong liền tiếp tục nghiên cứu hồ sơ.

Tuấn Chung Quốc cảm thấy nhẹ nhõm, biết điều ra khỏi phòng làm việc chuẩn bị lát nữa huấn luyện. Một buổi sáng phong phú lại thật dài, giữa trưa gọi điện về nhà hỏi thăm các con, biết tất cả đều ổn liền quẳng ra sau đầu chuyên tâm huấn luyện.
 

Kim Tại Hưởng ở đầu này uống liền hai tách café đen, lúc họp còn phải cố gắng lấy một trăm hai phần trăm tinh thần mới không ngủ gật.

Tan họp, trưởng phòng tài vụ không nhịn được cười “Chủ tịch, lúc tôi mới làm ba đêm nào cũng ngủ không đủ, đừng nói là nhà ngài tới hai bé.”
 
Kim Tại Hưởng vừa nghe người ta nhắc tới con lập tức có hứng thú. Hiếm khi thân thiết với người ta học hỏi kinh nghiệm, trưởng phòng nhân sự và phòng vật tư thấy vậy cũng vội vã bước lên, tỏ vẻ mình cũng đã làm ba rồi, gia nhập vào cuộc giao lưu trò chuyện đó.

Những trưởng phòng còn lại đứng bên căm hận nghiến răng, có con thì hay lắm à, về nhà cũng sinh một đứa.
 
Mất hơn nửa tiếng đồng hồ nghiên cứu rành mạch nên dỗ con thế nào, đến tương lai giáo dục ra làm sao, thậm chí nên đi nhà trẻ nào với nhân viên, Kim Tại Hưởng thỏa mãn vác cái mặt sung sướng đi về phòng làm việc, lấy cơm hộp Tuấn Chung Quốc chuẩn bị ra, tự mình đi vào gian trà nước trong phòng hắn hâm nóng.
 
Dọc đường không nhịn được mở ra coi, thấy mặt trên có một cái trứng gà cắt xếp thành hình trái tim, mím môi đứng trong phòng trà nước không kềm được sung sướng cười trộm hết mấy phút, hắng giọng cầm đũa cẩn thận gắp nửa quả trứng lên, một cánh tay cẩn thận đỡ bên dưới đề phòng trượt tay. Đi chầm chậm tới chỗ Jepi ngồi bên ngoài phòng làm việc, hùng hồn nói “Jepi, tìm người đem cái này làm thành tiêu bản cho tôi, không được làm hỏng.”
 
Nói rồi nhẹ nhàng đặt trứng gà lên mặt kính bàn làm việc của anh ta, trứng gà dính bơ sanh sánh làm bàn kính sáng bóng thảm không chịu nổi.
 
Jepi trợn mắt há mồm hồi lâu, yếu ớt lẩm bẩm “Chủ tịch… cái này… có thể làm tiêu bản?”
 
“Không được cũng phải kiếm cho ra người làm được.” Nói xong Kim Tại Hưởng tách hai chiếc đũa ra, sải cẳng đi về phòng mình, bỏ lại Jepi đối mặt với nửa cái trứng gà, không nói gì hỏi trời xanh.
 
Lúc này ý tưởng trong đầu anh ta là cầm cái trứng gà này đập vô mặt Kim Tại Hưởng, rống lên ‘ÔNG KHÔNG LÀM!’ Nhưng nghĩ là một chuyện, thở dài bắt đầu liên hệ tìm chuyên gia, kiểu gì cũng phải nghiên cứu làm cho ra tiêu bản của cái trứng này.
 
Hôn quân Kim Tại Hưởng ngồi trước bàn làm việc, mò điện thoại ra lật tới xem lui hình Tuấn Chung Quốc và con, cầm hình của ba ba con ăn cơm, vừa xem vừa cười.

Đột nhiên lật tới cái hình hồi đầu Trịnh Hạo Thạc cầm điện thoại hắn chụp tự sướng, tức thì chán ghét chuẩn bị xóa bỏ, đương lúc hắn chạm vào màn hình chuẩn bị vứt thùng rác, bỗng dưng sực nghĩ ra chuyện gì, mắt lóe tinh quang dời ngón tay đi.
 
Về việc vì sao Trịnh Hạo Thạc cầm điện thoại hắn tự chụp, còn phải truy đến một hôm nào đó, Trịnh Hạo Thạc phát hiện hình hiển thị số hắn gọi đến trong điện thoại của Kim Tại Hưởng là một con bọ hung, sinh lòng bất mãn chụp một tấm “anh chàng tuấn tú” thay vào.
 

Cơm no rượu say, Kim Tại Hưởng dịch tới điện thoại bên cạnh, trầm tư mấy giây ấn điện thoại nội bộ gọi trợ lý nữ “Gọi thiết kế chính của phòng quảng cáo lên đây, ngay lập tức.” Nói xong dập máy, ngồi dựa vào ghế, dọn dẹp ý tưởng ác ôn trong đầu xong bắt đầu nghiêm chỉnh nghiên cứu sách lược cuộc họp buổi chiều.
 
Rốt cuộc trước giờ tan tầm, chuẩn bị xong xuôi đi đón Tuấn Chung Quốc, Kim Tại Hưởng phơi phới đi ra cổng, sờ sờ thứ trong cặp hồ sơ, tâm tình vui sướng lạ thường, hắn có phần hiểu được vì sao khi đặt điều Trịnh Hạo Thạc khoái trá như thế.
 
Nhà thiết kế chính, mặt đen sì sì run lẩy bẩy bước xuống lầu, cả người nháy mắt như già đi mười tuổi.
 
Kim Tại Hưởng mở cửa xe ra bất ngờ phát hiện Tuấn Chung Quốc đã chờ hắn trong xe, lập tức tươi cười chui vào ôm lấy cậu, hôn chụt lên môi cậu một cái, hí hửng “Nhớ vi phu đến nỗi không kịp chờ thế này á?”
 
Tuấn Chung Quốc cười chọt tay lên eo hắn, thấy hắn lập tức ngồi ngay ngắn mới rút tay về “Hôm nay tan tầm sớm, định về nhà trước nhưng sợ anh chờ không thấy em lại lo, gọi điện thoại đến công ty thì trợ lý nói anh đang làm việc với nhà thiết kế, nên không bảo anh ta đưa điện thoại cho anh.”
 
Kim Tại Hưởng nghe xong, vẻ mặt bí ẩn khó lường móc một phong thư trong cặp hồ sơ ra, dụ cậu “Em xem này, tác phẩm nghệ thuật đấy.”
 
Tuấn Chung Quốc lấy làm lạ mở ra, mới liếc sơ tấm ảnh trong thư lập tức há miệng to đến nỗi có thể nhét được nguyên một quả trứng gà, nhanh chóng lật mấy tấm ảnh sau đó run run siết tấm ảnh trong tay, giọng cũng lạc đi “Cái… cái này là giả phải không?”
 
“Đương nhiên là giả rồi. Em coi, coi cái quần chữ T này, anh đặc biệt tìm trên mạng sau đó bảo nhà thiết kế thêm vào đó.” Kim Tại Hưởng dâng báu vật lên, sán lại gần muốn cùng cậu nghiên cứu.
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong thở hắt ra, không kềm lòng được nói “Cái này có phải quá giả tạo không, anh định cho ai xem?”
 
“Đương nhiên là tất cả xem rồi! Anh phí bao nhiêu tâm huyết. Em coi cái roi này, còn có nến này nữa, toàn là do anh tỉ mỉ lựa chọn, cực kỳ thích hợp với nó!” Kim Tại Hưởng lòng đầy căm phẫn nói, gậy ông đập lưng ông là câu hắn thấu triệt đầu tiên từ khi hiểu biết.

Thấy Tuấn Chung Quốc còn thấp thỏm, hắn an ủi “Bảo bối, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nếu nó thông minh bằng nửa anh thì làm gì để cái cô bác sĩ pháp y đó chạy? Con vịt đến miệng còn bay, em nói nó ngu cỡ nào.” Hễ xổ tới Trịnh Hạo Thạc, một chút hắn cũng không hàm hồ.
 
Tuấn Chung Quốc bất lực thở dài, nhủ thầm ‘Trịnh Hạo Thạc À, Nếu Có Kiếp Sau, Tốt Nhất Đừng Làm Em Họ Của Kim Tại Hưởng Nữa.’
 
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net