Chương 74: Đám cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói, sau khi Trịnh Hạo Thạc bị tóm về, nhà họ Trịnh xảy ra một trận chiến vô cùng ác liệt hung hiểm.

Hai tháng sau hắn thu dọn hành lý nộp đơn từ chức cho Kim Tại Hưởng, đặt chân lên đất New Zealand. Trước khi đi hắn tuyên bố, nếu không thể cưới được Ami trở về, hắn tuyệt đối không về nước! Biểu lộ quyết tâm chưa từng có từ trước đến nay, không phải nhất thời. Ai ngờ, một lần đi là bốn năm.
 
Trước khi hắn đi một ngày là hôn lễ của Kim Tại Hưởng. Trong đám cưới, hắn say mèm, mặc lễ phục nhảy xuống biển, may mà bị một đám phù rể chặn lại.
 
Quay lại với hôm tổ chức đám cưới của Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc. Trước lễ cưới một ngày, Lưu Minh và Chí Mẫn đến nơi, cùng Tuấn Chung Quốc ở lại khách sạn trong thành phố, chờ ngày hôm sau Kim Tại Hưởng đến đón dâu.
 
Nguyên một đêm, ba cậu bạn thân ngồi trên giường lải nhải liên miên, bắt đầu cảm khái.

Lưu Minh chọc ghẹo “Lúc đầu chúng ta cùng vào quân ngũ một đợt, cậu ít nói nhất, lại không để ý tới ai. Tớ và Chí Mẫn còn cá xem có ai hốt cậu không! Ha ha, ai ngờ bây giờ cậu kết hôn trước nhất.”
 
“Hừ hừ! Hai cậu còn nói xấu tớ gì nữa! Khai thật ra mau!” Tuấn Chung Quốc vờ giận dữ, song mặt lại ngập ý cưới.
 
Chí Mẫn cẩn thận nhớ lại, nửa ngày mới nói “Nói nhiều lắm, nói cậu bất cần vớ được cái gì mặc cái ấy, bất kể có phù hợp hay không. Còn nói cậu bủn xỉn, lương hàng tháng đều phải lấy bút tính đi tính lại mấy lần. Ha ha, nhưng sau đó nhà Bát Nữu xảy ra chuyện, cậu đưa hết tiền dành dụm cho cậu ấy mượn tớ mới biết, chúng tớ sai rồi. Haiz, tiểu Quốc, cậu nói xem có phải cậu bị bệnh không?”
 
“Cậu mới có bệnh, bởi vì tiểu Quốc tốt bụng thôi. Với lại không phải sau đó Bát Nữu trả lại hết cho cậu ấy còn gì.

Tiểu Quốc, ngày mai đám cưới rồi, có cảm giác gì không?” Lưu Minh muốn học hỏi, sau này bản thân cũng cưới mà?
 
Tuấn Chung Quốc nằm ngửa trên giường của căn phòng nhìn ra biển rộng thênh thang, nhìn trần nhà nghĩ hồi lâu bỗng dưng nói “Hơi sợ, sợ ngày mai tỉnh lại phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ. Tớ luôn cho rằng cánh cửa mở ra hạnh phúc của mình đã bị đóng sập lại, ai mà ngờ nó tới nhanh thế này. Năm đó bà Phương hỏi tớ muốn đi đâu, tớ đáp, đi một nơi có biển.

Ai biết được tớ sẽ cưới người mình yêu nhất ở bờ biển này…” Nói chưa dứt đã bị Chí Mẫn cắt ngang.
 
“Ôi được rồi được rồi, người ta ghen tị chết luôn. Cưới cái tên họ Kim kia mà cậu vui thế đấy, có điều cưới hắn cũng tốt, sau này cãi nhau hắn tuyệt đối đánh không lại cậu.”
 
Lưu Minh cầm gối ôm ném Chí Mẫn “ông đang say sưa nghe cơ mà. Tiểu Quốc đừng để ý cậu ấy, kể tớ nghe hai người yêu nhau thế nào đi?”
 
Chí Mẫn cười hì hì chụp lấy cái gối “Tớ biết tớ biết, nghe nói Tuấn Chung Quốc nhìn trúng họ Kim, chạy tới làm bảo vệ cho người ta, thừa dịp xơi tái người ta luôn, há há há.”
 

Tuấn Chung Quốc thẹn quá hóa giận, kéo cái chăn chụp lên người Chí Mẫn, hai người vật lộn “Nói gì thế hả?!”
 
Đêm khuya, sao từ từ điểm xuyết nhấp nháy trên bầu trời tối đen. Cùng thời điểm này, Kim Tại Hưởng nằm trên giường lớn nhà mình cũng trằn trọc khó ngủ. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ thăm dò, Kim Tại Hưởng nghĩ nghĩ, nói nhỏ “Vào đi.”
 
Trịnh Hạo Thạc mặc áo ngủ thậm thà thậm thụt chui vào, móc hai tấm vé máy bay ra quăng lên giường “Sao, cứ thế đặt chân xuống mồ á? Tao có hai vé đi New Zealand này, bây giờ tao với mày chạy trước, sáng sớm mai lên máy bay!”
 
Kim Tại Hưởng thò hai ngón tay thon dài ra kẹp lấy vé, một tay khác vén chăn lên, thong dong xuống giường đi tới trước mặt Trịnh Hạo Thạc “Lấy hai tấm vé khứ hồi này đưa cho tao?” Nói rồi nhét vé vô lại túi áo hắn, mặt mày hứng thú.
 
Trịnh Hạo Thạc nghe xong sửng sốt “Không lẽ mày muốn đi theo tao thật? Bây giờ tao đi đặt vé còn kịp.” Nói xong mông lập tức ăn một đá.
 
Kim Tại Hưởng hiên ngang lẫm liệt đáp “Mày tưởng tao giống mày á, đến thời điểm quan trọng là chạy? Cho dù trước mặt là đầm rồng hang cọp, ông cũng phải đi!”
 
Đang đấu võ mồm, một đám anh em đến từ khắp năm châu bốn bể đang ở phòng dành cho khách xộc vào, túm lấy Kim Tại Hưởng lôi ra ngoài.
 
“Làm gì thế?!” Kim Tại Hưởng kinh ngạc hỏi, mới nghe cướp cô dâu chứ chưa nghe cướp chú rể bao giờ.
 
“Đương nhiên là để mày từ giã đời độc thân rồi!” Một anh chàng cao nhòng gào lên, mọi người xúm xít phụ họa, kéo Kim Tại Hưởng xuống lầu.

Trịnh Hạo Thạc chẳng kể bản thân đang mặc đồ ngủ, cười hè hè đi theo. Song mới tới cầu thang lầu 1, lại phát hiện mấy bảo vệ đứng nghiêm nơi cửa “Ông chủ Kim căn dặn, tối nay không ai được phép ra khỏi chỗ này một bước.”
 
Kim Tại Hưởng phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, tỉnh bơ nói “Bọn mày biết ngày mai bọn mày phải đối mặt với cái gì không? Hai phù dâu kia là lính đặc chủng đấy! Nếu cướp không được vợ tao tao đập chết tụi mày!”
 
Sự thật chứng minh, Kim Tại Hưởng lo lắng không thừa chút nào. Sáng sớm hôm sau, chú rể ăn bận chỉnh tề, dẫn một đám phù rể cao to rắn rỏi xuất phát, đội xe dài ngoằng tạo thành một bức tranh phong cảnh đặc biệt của thành phố S. Không ít kí giả vụng trộm lẻn vào đoàn xe, tính chụp lén.

Đối với thân phận của Tuấn Chung Quốc, có rất nhiều giả thuyết đan xen, có người nói là con của một sĩ quan nào đó, có người nói là thiếu gia của gia tộc nào đó, số ít người biết chân tướng nói là bảo vệ đều bị mọi người tự động gạt bỏ. Do Tuấn Chung Quốc không có người nhà, ba mẹ Trịnh Hạo Thạc tự xung phong đến trước khách sạn làm chân người nhà của cậu, chứng minh cho suy đoán Tuấn Chung Quốc là “thiếu gia nhà giàu” của giới truyền thông.

Nói nhiều quá, quay lại chủ đề chính.
 

Lúc Kim Tại Hưởng mặt mày hồng hào, mặc bộ veston cắt may tinh xảo đẹp đẽ, tay cầm hoa tươi dưới sự hộ tống của một đám phù rể vào thang máy, lên đến tầng cao nhất của khách sạn đã được bọn họ bao trọn gói thì. Mới bước được mấy bước, anh chàng phù rể cao nhòng vội vàng móc xấp bao lì xì dày cui trong túi ra quơ trước mặt Kim Tại Hưởng “Nhiêu đây đủ không?”
 
“Sợ không đủ, mày đi ngân hàng rút thêm đi. Hai phù dâu kia e là khó đối phó.” Kim Tại Hưởng cẩn thận đáp.
 
Trừ Trịnh Hạo Thạc, mấy anh chàng còn lại quanh năm ở bên ngoài, hoàn toàn không thể hiểu được, khó đối phó là khó cỡ nào. Có hai người nghe Kim Tại Hưởng nói thế lập tức xuống thang máy đi ngân hàng rút thêm một ít tiền mặt.
 
Kim Tại Hưởng đứng ngoài hành lang không ngừng hít sâu. Không biết vì sao hắn căng thẳng chưa từng thấy. Hễ nghĩ đến Tuấn Chung Quốc mặc vest cưới trắng tinh chờ hắn sau cánh cửa này là hắn lại kích động, cảm thấy tay chân thừa thãi.
 
Chờ mấy phút, hai anh chàng cầm tiền mồ hôi đầm đìa quay về, gật đầu với Kim Tại Hưởng. Mọi người đi tới cánh cửa đóng kín của căn phòng nằm cuối hành lang, không chùn bước. Một đám đàn ông đẹp trai tập trung lại một chỗ, quả thật là một bức tranh khiến người ta hồi hộp, dọc đường đi đã thu hút toàn bộ ánh mắt của người trong khách sạn. Thậm chí không ít người chen vào giữa bà con nhân viên bám theo sau, tính nhìn thêm chút nữa.
 
Kim Tại Hưởng điều chỉnh lại hơi thở, ấn chuông cửa. Rất nhanh, cửa mở ra, chỉ là, một chiếc bàn vắt ngang cửa. Ba mẹ Trịnh Hạo Thạc cùng bà con họ hàng đứng sau cửa cười đòi bao lì xì, tuyên bố không đưa đủ thì không cho vào. Kim Tại Hưởng toét miệng cười, anh chàng cao cao vội vàng dâng lên một xấp bao lì xì to đùng, mọi người cướp sạch.
 
Lúc bọn họ tưởng là dễ dàng qua ải thì, hai anh chàng đẹp trai mặc vest phù dâu giống nhau xuất hiện sau chiếc bàn, khiêu khích “Muốn đón Tuấn Chung Quốc? Cũng được ~ trước tiên hít đất một trăm cái đã.”
 
Kim Tại Hưởng nghe xong thở phào, đang định cởi áo vest ra chấp hành nhiệm vụ thì một chàng phụ dâu lại chỉ vào Trịnh Hạo Thạc nói “Chung Quốc lên tiếng, không được làm khó chú rể. Anh làm, làm không được bọn tôi không cho các anh vào.”
 
Trịnh Hạo Thạc nghe xong lập tức cảm thấy như trời sập xuống, à không, nên nói là tất cả mọi người đều cảm thấy trời sắp sập mới đúng.
 
“Tại sao lại là nó (tôi)?” Đám phù rể, chú rể, cộng thêm Thạc khốn khổ đồng thanh hỏi.
 
Lưu Minh đáp tỉnh queo “Hắn yếu nhất.”
 
Vẻ mặt Trịnh Hạo Thạc bi đát, nghe xong bùng nổ tiềm chất bạo lực, hăm hở leo qua cái bàn tính xông vào trong “Kim Tại Hưởng mày chờ coi! Tao cướp Tuấn Chung Quốc ra cho mày!! Hai thằng nhãi này coi trời bằng vung quá… Á!!” Vừa leo qua cái bàn đã bị Chí Mẫn dùng một chiêu cầm nã thủ quật qua vai, rớt bịch xuống đất.

Ông Trịnh bà Trịnh đau lòng hết chỗ nói, muốn lên đỡ dậy lại không biết giấu mặt vào đâu. Nhóm phù rể vốn cũng định hăng hái xông lên tức thì xẹp lép, Kim Tại Hưởng đỡ lấy Trịnh Hạo Thạc bị Chí Mẫn ném qua, thì thào “Một hồi nữa mày cố mà làm, làm không được ông không cưới được Chung Quốc thì mày chết với ông!”
 
Tuấn Chung Quốc ngồi ở trong phòng, vest cưới trắng tinh trang nhã, nơ áo đen kết hợp cùng đóa hoa hồng cài trên ngực áo khiến cậu không khác gì chàng bạch mã hoàng tử.

Ngồi trông phòng, tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi biết Kim Tại Hưởng lên tới rồi, cậu căng thẳng thiếu chút thì túm nhăn vạt áo.
 
“51”“52” Động tác của Trịnh Hạo Thạc càng lúc càng chậm, cắn răng liều cái mạng già phấn đấu vì hạnh phúc của người anh em Kim Tại Hưởng. Cuối cùng, sức cùng lực kiệt, khi hắn chống tay xuống, mồ hôi trong lòng bàn tay trơn nhẵn, cả người ngã nhào nằm sấp xuống đất, thở hồng hộc, giây phút đó hắn có cảm giác mình sắp đi Tây Thiên rồi.
 
“Quả nhiên không được…” Đột nhiên Lưu Minh thấy nóng ruột, nếu thật sự không xong, bọn họ không cho Tuấn Chung Quốc ra, làm hỏng chuyện hai người, Tuấn Chung Quốc có lột da cậu và Chí Mẫn không đây?
 
Chí Mẫn cũng nhận ra điều này, đưa mắt ra hiệu cho Lưu Minh, ho khẽ mấy tiếng quét mắt nhìn đám phù rể một vòng, chỉ vào anh chàng cao lớn kia nói “Anh, làm 100 cái, làm được bọn tôi thả người.”
 
Cao to không ngờ mình bị điểm danh, hơi giật mình cười bước lên “Anh làm 100 cái, chú em thả người. Làm 200 cái, chú đi theo anh, thế nào?”
 
Chí Mẫn không ngờ mình bị đùa giỡn, giật mình trợn to mắt. Lưu Minh vội vàng đập bàn “Được!”
 
Kim Tại Hưởng tuyệt vọng vỗ trán, quay lưng không muốn nhìn màn tàn nhẫn này. Chẳng lẽ tình yêu của hắn và Tuấn Chung Quốc nhấp nhô đến thế? Không được, phải kêu mấy tên lính đánh thuê tới, thật sự không được thì vác súng thật đạn thật ra cướp!
 
Ông Trịnh bà Trịnh thừa dịp mọi người đều tập trung chú ý lên người phù dâu phù rể, lặng lẽ tha thằng con đã sắp trợn trắng mắt qua một bên, định làm cấp cứu.
 
“Doãn Kì, mày làm được không đó, đừng miễn cưỡng…” Đám phù rể không nhịn được lên tiếng.

Anh chàng Doãn Kì này vốn là nghệ sĩ violon, quanh năm tao nhã cầm đàn violon kéo lên những khúc nhạc tuyệt vời, bảo hắn hít đất 100 cái chẳng phải làm khó người ta sao?
 
Doãn Kì mỉm cười gật đầu với mọi người, cởi áo ngoài, lộ ra thân hình cường tráng qua lớp áo sơ mi mỏng. Dưới ánh mắt của mọi người, hắn khom người xuống bắt đầu hít đất. Ba mẹ Trịnh Hạo Thạc đứng bên thấy thế càng cảm thấy con mình quá mất mặt, thấy hắn không có việc gì, dứt khoát lờ đi.
 
Mồ hôi đã chảy thành dòng nhỏ trên nền nhà, Doãn Kì cắn răng, cơ bắp toàn thân tỏa ra sức mạnh. Dần dần, vẻ mặt Kim Tại Hưởng như trời quang mây tạnh, mọi người đếm đến 100 hắn nặng nề thở hắt ra, tính đẩy cái bàn ra xông vào cướp người lại phát hiện tên kia còn tiếp tục.
 
Lưu Minh cười trộm “Hình như hắn định dẫn cậu đi thật nha!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net