Chương 8: Có người muốn nổ cao ốc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Kim Tại Hưởng!!!!!! Thằng oắt con!!!! Mày lăn ra đây cho tao!!!!!!!!!!”
 
Đại sảnh lầu một đầy người là người, không ít người nhát gan đã chạy ra khỏi cao ốc. Lão Lý cởi áo khoác, thắt lưng quấn đầy thuốc nổ đỏ thẫm, một tay cầm bật lửa tay kia cầm kíp nổ, đứng giữa đại sảnh kêu gào ầm ỹ như bị tâm thần.
 
“A, ông tổng xuống rồi.”
 
 “Không phải chứ! Chủ tịch cũng lớn gan thật, tôi thấy lão Lý điên rồi.” Đám người lại bắt đầu xôn xao một trận, mọi người đều chăm chú nhìn Kim Tại Hưởng thản nhiên đi đến giữa đại sảnh, đối mặt với lão Lý.
 
 “À, oắt con! Rốt cuộc mày cũng xuống rồi! Mày nói đi! Tao sắp về hưu rồi, mày hao tâm tổn sức sa thải tao, có phải không muốn cho tao sống không!” Lão Lý mất đi khoản tiền nghỉ hưu, thần kinh có vẻ không bình thường.
 
 “Thứ nhất, ông còn chưa đủ tư cách khiến tôi vắt óc suy nghĩ. Thứ hai, nguyên nhân ông bị sa thải là vì ông tham ô công quỹ của công ty, tự ông biết rõ hơn ai hết.” Kim Tại Hưởng cười nhạo
 
Trịnh Hạo Thạc đứng bên lại có phần lo lắng, hắn thấy lão Lý nghe Kim Tại Hưởng nói xong thì móc từ thắt lưng ra một con dao.
 
“Cho dù tao tham ô, chỉ vì chút công quỹ đó mà mày đuổi tao! Tao đã làm việc từ thời ba mày! Thằng ranh con!!” Lão Lý tức đến nỗi nói năng không kiêng nể gì nữa.

Loại người như vậy, vĩnh viễn không nhìn thấy cái sai của mình, chỉ biết đổ tất cả lỗi lầm lên đầu người khác, cho rằng người ta không thông cảm cho mình.
 
“Hiện giờ công ty do tôi quản lý, nếu không phải nể mặt ông làm việc cho ba tôi, với khoản tham ô đó của ông hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.” Kim Tại Hưởng một chút cũng không bận tâm con dao trong tay lão, hắn chỉ sợ ma mà thôi.
 
“Tao chém chết mày!” Lão Lý phát hiện mình hoàn toàn lép vế, mắt đỏ vằn lên huơ dao trong tay bổ về phía Kim Tại Hưởng.
 
Đám đông thấy lão Lý huơ dao liền bắt đầu la hét, vài bảo vệ vội vàng vây lấy Kim Tại Hưởng bảo vệ ông tổng đề phòng bất trắc.
 
“Tại Hưởng mày mau lên lầu!” Trịnh Hạo Thạc sốt ruột nói.
 
 “Không cần, các anh sơ tán đám đông trước đi.” Kim Tại Hưởng lạnh lùng bình tĩnh phân tích tình hình trước mắt.
 
Nếu trên người lão ta có buộc thuốc nổ thật, một khi phát nổ trong đám đông tổn thất sẽ nặng nề hơn. Đang lúc bọn anh Hắc vội vàng sơ tán mọi người thì, một đám người từ ngoài cửa xông vào nữa.

 “Ba!”

Một gã đàn ông cao to kêu lão Lý, mọi người mừng rỡ, người can ngăn đến rồi! Ai ngờ gã kia hung dữ nói “Ba! Bọn nó đánh ba hả?!”
 
Lúc này mọi người mới biết, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cùng nhau đến gây sự
“Đằng nào tao cũng không còn gì nữa! Muốn chết thì cùng chết! Để tao làm thịt thằng nhãi họ Kim kia!” Lão Lý như được đổ thêm dầu.
 
 “Còn ngây ra đó làm gì, đánh cho tao!” Con trai lão Lý tất nhiên biết tình huống trước mắt là thế nào, đằng nào cũng chả có kết cục tốt, còn không bằng cá chết lưới rách.
 
Mọi người đừng ai mong hạ cánh êm đẹp. Hiện trường hỗn loạn. Tất cả bảo vệ đều đổ xô lên áp chế đám gây sự song những kẻ này cũng chẳng phải ăn chay trường, tên nào tên nấy đều lăn lộn trên đường phố, đánh nhau đều không cần mạng.
 
Ngay lúc đang chiến đấu kịch liệt, một chàng trai cao gầy mảnh khảnh nhanh chóng tiến vào, lôi từ trong túi ra một cây côn nhỏ dài cỡ chiếc đũa nhưng thô hơn rất nhiều, dùng sức vung trong không khí một cái, côn nhỏ lập tức biến thành trường côn. Nhạy bén phân tích ra kẻ cầm đầu là ai, quyết đoán tấn công lão Lý.
 
Mấy gã đàn ông đứng ở lối vào tấn công cậu, cậu múa côn trong tay, chiêu nào chiêu nấy gọn gàng trí mạng, dứt khoát quất xuống vai đối phương, chỉ nghe tiếng khớp xương gãy răng rắc, liền đó nhanh nhẹn tung một cú đá hậu, một gã khác theo tiếng ngã xuống.
 
Động tác sắc bén dứt khoát, thoáng cái liền đến bên cạnh lão Lý lúc này đang vung dao xông về phía Kim Tại Hưởng. Trường côn trong tay quất xuống, nhẹ nhàng đánh rớt dao trong tay lão Lý, thuận thế đá vào đầu gối lão ta, lão Lý đau quá gào như giết heo ngã quỵ xuống đất.
 
 “Đánh thằng chó này cho tao!!!” Con trai lão Lý nghe ông già mình la thảm mới phát hiện một thằng khứa nào nhảy vào, hơn nữa còn nhanh chóng giải quyết mấy tên đàn em của mình.
 
Đám đông từ lúc chàng trai vào liền phát hiện tình thế đã đảo ngược, hiện trường im phăng phắc. Kim Tại Hưởng kinh ngạc nhìn Tuấn Chung Quốc ung dung đánh nhau với mười mấy gã đàn ông lực lưỡng một cách thành thạo chỉ nhờ vào một cây trường côn trong tay, à không, phải nói là thu dọn mới đúng.
 
 “Cái này… không phải đang xem phim hành động chứ.” Trịnh Hạo Thạc không dám tin lắp bắp.
 
 “Chẳng trách chỉ mấy giây đã hạ gục đội trưởng bảo vệ…” Kim Tại Hưởng cũng kinh hồn rồi, nghe thấy và chứng kiến tận mắt là hai chuyện khác nhau.
 
 “Dừng tay!! Nếu không tao kích nổ đó!!!” Lão Lý thấy cậu ta ra tay đánh con mình không thương tiếc, tuy lão không hiểu nhưng cũng nhìn ra được thằng oắt con này có thể đánh chết con mình.
 
Tuấn Chung Quốc chụp lấy cánh tay con trai lão Lý đang định vặn gãy, nghe la kích nổ thì mạnh tay hơn, không chần chừ lấy một giây trực tiếp vặn gãy tay con lão, sau đó cả người bật lên nhanh nhẹn vọt tới chỗ lão Lý.
 
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp giật, một tia sáng trong tay Tuấn Chung Quốc xẹt qua, thuốc nổ trên lưng lão Lý đột nhiên rớt xuống, lập tức lập tức cậu tung cho lão Lý đang đờ đẫn một đá. Cái chân dài thẳng tắp đá thẳng vô cằm lão, thân hình nặng trịch của lão Lý bị bốc lên khỏi mặt đất mấy cen-ti-mét, kế đó nặng nề rớt xuống đất sùi bọt mép. Trò hề đến đây hạ màn.
 
Có một câu nói rất hay, cảnh sát luôn đợi sự việc kết thúc mới xuất hiện. Cảnh sát đặc nhiệm được huấn luyện đặc biệt nhận thông tin báo nguy ập tới, bao vây toàn bộ đại sảnh
 
 “Buông vũ khí trong tay xuống!” Một cảnh sát cầm loa gọi Tuấn Chung Quốc.
 
Vì Tuấn Chung Quốc không mặc đồng phục nên nhất thời bọn họ cho rằng cậu cũng tham gia gây rối. Tuấn Chung Quốc không để ý lắm chỉ trường côn trong tay xuống đất vẫy một cái, trường côn nháy mắt lại thu nhỏ thành đoản côn.
 
 “Cậu ấy là bảo vệ công ty chúng tôi đấy.” Anh Thái đi tới chỗ cảnh sát giải thích.
 
Tuấn Chung Quốc đi tới chỗ bao thuốc nổ, móc con dao nhỏ giấu trong người ra rạch lên, cẩn thận xem xét, đứng dậy nói với anh Thái “Anh Thái, không phải thuốc nổ, chỉ là pháo tép bình thường.”
 
Mọi người hết biết nói gì. Mọi chuyện sau đó xử lý rất nhanh, một đám gây rối bị giải lên xe cảnh sát, anh Thái và mấy bảo vệ, còn có Kim Tại Hưởng đều đi lấy lời khai. Mọi người còn lại bị cấp trên các phòng ban ra lệnh đều trở về vị trí làm việc, chỉ là thêm phần kính nể anh bạn bảo vệ mỗi ngày đứng trước cửa, thậm chí có vài người còn hăng hái định bái cậu làm sư phụ.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net