Chương 9: Vệ sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở cảnh sát, Kim Tại Hưởng ghi xong lời khai ngồi ngay cửa, vẻ mặt hoang mang.
 
 “Ông tổng vừa rồi không bị thương chứ?” Anh Thái ngồi bên cạnh quan tâm hỏi han.
 
Kim Tại Hưởng lắc đầu, còn chìm đắm trong tình cảnh hồi nãy. Tuấn Chung Quốc bẻ gãy tay con trai lão Lý, tàn nhẫn khiến hắn rét run.
 
 “Tại Hưởng, sao thế?” Trịnh Hạo Thạc có phần sốt ruột chạy vào sở cảnh sát, lo lắng nhìn hắn.
 
 “Không sao, có thể đi rồi.” Kim Tại Hưởng đứng dậy, chuẩn bị cùng Trịnh Hạo Thạc đi về.
 
Đột nhiên, cửa phòng hỏi cung mở ra, Tuấn Chung Quốc bình tĩnh đi ra, tựa hồ vừa nãy người đánh bị thương mười mấy tên đàn ông không liên quan đến cậu.
 
 “Chung Quốc, không phải hôm nay cậu nghỉ sao, sao lại về công ty?” Anh Thái đến lúc này mới nhớ ra, hỏi cậu.
 
Tuấn Chung Quốc xấu hổ gãi đầu “Tôi về nhà ngủ một giấc mới phát hiện bỏ quên ví tiền ở công ty nên quay lại lấy.” “Ôi cha, lại quên cầm ví nữa rồi.”
 
 “Ha ha, không sao, tôi đưa mọi người về công ty.” Trịnh Hạo Thạc cười hì hì, sảng khoái nói với bọn họ.

_____________

 “Cậu Tuấn không phải đến từ Thiếu Lâm Tự chứ? Hay là núi Võ Đang? Dùng công phu môn phái nào vậy?” Dọc đường miệng Trịnh Hạo Thạc không ngậm lại được, mà mồ hôi lạnh trên mặt Tuấn Chung Quốc càng lúc càng nhiều.
 
 “Tôi từ bộ đội ra…”
 
Kim Tại Hưởng ngồi ở ghế lái phụ nhìn Tuấn Chung Quốc ngồi sau qua kính chiếu hậu, người có bản lĩnh như vậy không nên có cảm giác tự ti mới phải, mặc dù cậu giấu diếm rất tốt.

Buổi tối, trong căn nhà xa hoa trang nhã của gia đình Kim Tại Hưởng, ba mẹ Kim Tại Hưởng ân cần quan tâm hỏi han hắn

 “A Hưởng, chuyện hôm nay giám đốc sở cảnh sát đã gọi cho ba rồi. Việc này không đơn giản, nếu không có người châm ngòi lão Lý kia không dám làm to chuyện vậy đâu.” Ông Kim bình tĩnh phân tích.
 
 “Hưởng nhi có bị thương không? Sau này có chuyện như vậy con đừng xông lên trước.” Bà Kim lo lắng nhìn con trai.
 
 “Ba, mẹ, con không sao, hai người đừng lo.” Kim Tại Hưởng không biết làm sao, cúi đầu ăn cơm.
 
 “Cậu đừng lo, nếu không yên tâm thì sắp xếp một vệ sĩ cho Kim Tại Hưởng là được!” Trịnh Hạo Thạc cười gian.

Sao Kim Tại Hưởng không biết suy nghĩ của Trịnh Hạo Thạc được, chẳng phải là báo thù việc mình để hắn đi xem mắt sao.
 
 “Tiểu Thạc nói có lý lắm, ba nó, tìm cho Tại Hưởng một vệ sĩ để đề phòng, lỡ đâu…” Bà Kim cảm thấy đề nghị của Trịnh Hạo Thạc cực kỳ hay.
 
 “Mẹ, hai người đừng lo lắng hão nữa, thêm vệ sĩ đi theo mỗi ngày con lại thêm chuyện đối phó.” Kim Tại Hưởng bực bội nói.
 
 “Mẹ mày nói có lý, lát nữa ba kêu người chọn người phù hợp.” Ông Kim tán đồng quan điểm của vợ. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, phòng họa khi chưa xảy ra vẫn tốt hơn.
 
“Hì hì, cậu, con chọn được một người! Hôm nay nhờ cậu ấy ra tay mới dẹp được đám kia đó.” Trịnh Hạo Thạc thấy sắp có kịch xem càng cười sáng lạn.
 
 
“Hả?”
 
“Hả?”

Ba mẹ Kim Tại Hưởng không hẹn mà cùng thắc mắc nhìn Trịnh Hạo Thạc.
 
“Hì hì, còn không phải cậu bảo vệ mới của công ty đó sao. Con điều tra rồi, là bộ đội xuất ngũ, hơn nữa theo điều tra của con còn là lính đặc công nữa! Mấy tháng nữa sẽ đi nhận công tác ở đội đặc nhiệm.”  “Dùng cậu ấy rất có lợi, thứ nhất, cậu ấy là bảo vệ của công ty, ban ngày có thể ở công ty bảo vệ an toàn của Kim Tại Hưởng, buổi tối tan tầm cũng có thể thuận đường về chung. Thứ hai, cậu ấy nhìn trắng trắng, mềm mềm như vậy, có thể giảm bớt sự đề phòng của đám bỉ ổi kia. Thứ ba, bản lĩnh của cậu ấy bọn con đều chứng kiến tận mắt rồi, đến đội trưởng bảo vệ cũng bị cậu ấy hạ gục trong một chiêu, khó mà tìm được người lợi hại hơn. Thứ tư, cậu ấy không có người thân ở thành phố S, có thể đề phòng bọn chúng lợi người nhà uy hiếp cậu ấy làm phản. Thứ năm, vài tháng nữa cậu ấy sẽ chuyển nghề sang đội đặc nhiệm, cũng có thể cắt đứt tâm tư không nên có của cậu ấy với Kim Tại Hưởng. Thứ sáu…”
 
 “Đủ rồi! Chọn cậu ấy đi!” Ông Kim càng nghe càng cảm thấy người này quá thích hợp, cứ như là sinh ra vì Kim Tại Hưởng vậy, đặc biệt là điểm thứ tư, nói đúng tâm lý ông.
 
 “Mấy tháng nữa cậu ta sẽ đi đội đặc nhiệm làm?” Kim Tại Hưởng ngờ vực nhìn Trịnh Hạo Thạc, cho là hắn nhầm lẫn.
 
 “Thật đó, tao quên nói với mày rồi à? Hôm nay trước khi đi sở cảnh sát tao đặc biệt tìm người điều tra.” Vẻ mặt Trịnh Hạo Thạc rất tin tưởng.
 
 “Hừ, cậu ta xem chỗ chúng ta là cái gì? Chỗ làm thuê tạm thời?” Kim Tại Hưởng bất mãn.
 
 “Mẹ cũng cảm thấy người Tiểu Thạc nói được đấy.” Bà Kim trầm ngâm nửa ngày cảm thấy Trịnh Hạo Thạc nói chọn người này quả thật không sai.
 
 “Quyết định như vậy đi, ngày mai ba đến công ty gặp cậu bảo vệ đó.” Ông Kim cũng có nghe sơ sơ về cậu bảo vệ dũng mãnh này, giám đốc sở cảnh sát lúc gọi điện thoại cho ông có nhắc qua.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net