Chương 67: Gián điệp IQ âm vô cực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sức hấp dẫn mãnh liệt vô hình của Kim Tại Hưởng, mặt Vương Y Y đỏ hồng ấp úng nửa ngày mới nói "Thích nào cần lý do, đáng tiếc anh đã kết hôn rồi." Nói xong làm bộ hiền thục, có vẻ ấm ức liếc Tuấn Chung Quốc thản nhiên ngồi một bên, cố tình để lộ ánh mắt sợ sệt.

Ông Vương bà Vương nhìn mà lạnh người, đứa con này từ nhỏ ăn sung mặc sướng muốn gì có đó, mặc kệ nó gây ra chuyện gì ông bà cũng thu xếp hết, nhưng hôm nay là nhà họ Kim, hậu quả ngang ngược khó mà tưởng tượng được. Vội vàng giật tay ra hiệu cho ả ngừng lại đúng lúc. Song ả không mảy may rục rịch, còn mừng thầm Kim Tại Hưởng thay đổi thái độ với mình, ra sức thể hiện phương diện mê người nhất của mình.

Ông Vương liếc thấy sắc mặt ông Kim đã bắt đầu sa sầm, mơ hồ lộ ra tức giận, biết rằng hôm nay cái mặt này vất hết rồi, trong cơn tức giận đưa mắt ra hiệu cho vợ dẫn con về.

Đang định khách sáo cáo từ mấy câu lại nghe Kim Tại Hưởng thong thả nói "Hóa ra cô biết tôi kết hôn rồi, xem ra cha mẹ cô không dạy cô lễ nghĩa liêm sỉ nhỉ?"

Rầm! Vương Y Y xanh mặt ném chén xuống đất, ca cao đậm đặc nháy mắt làm ố một góc thảm lông đắt tiền, từ từ lan ra.

Ả chỉ vào mũi Kim Tại Hưởng "Anh đừng quá đáng nhé! Chẳng lẽ thích anh là không biết liêm sỉ lễ nghĩa à?"

Chưa có ai dám va chạm với ả. Ả không biết cha mẹ ả đặc biệt tống ả ra nước ngoài đi học ở trường bình thường là vì đề phòng ả bị người ta ăn hiếp. Như vậy cho dù ả có gây ra chuyện gì bọn họ cũng có thể dàn xếp bằng tiền. Mà một số người bên cạnh ả cũng vì tiền hoặc quyền nên mới khúm núm tuân phục ả, đa phần là tức mà không dám nói.

"Thích tôi đương nhiên không sao, nhưng trước mặt vợ tôi cô nói tôi sẽ cưới cô, còn xuống tay ác độc với đứa con chưa biết nói của tôi, đây là lễ nghĩa liêm sỉ của cô?" Kim Tại Hưởng chế nhạo, mắt thoáng tia dữ tợn.

Bà con thân thích nghe xong bắt đầu bàn tán xôn xao, người nhà họ Kim nãy giờ vẫn ngồi đó nói "Ông Vương, ông dạy con gái kiểu gì thế, mau dẫn về đi, đừng đi ra bẽ mặt nữa. Đi du học về học được cái trò thế à?"

"Đúng, chẳng trách vừa rồi Minh Thành khóc dữ vậy, cả đứa con nít cũng không tha, đúng là lòng dạ ác độc."

"Chị Trân nói đúng đó, ...."

"Đủ rồi!" Ông Kim không giận mà uy, giọng nói trầm thấp hùng hậu.

Mọi người không tự giác ngậm miệng, mặt không giấu được vẻ háo hức chờ xem kịch.

Bà Kim sợ toát mồ hôi, may mà không giới thiệu ả cho Trịnh Hạo Thạc, nếu không chắc Tiểu San hận bà cả đời?

"Ông Vương, ông dạy con kiểu gì tôi không quan tâm, chuyện hôm nay cũng cho qua. Có điều cái miếu nhỏ của tôi không chứa nổi tượng Phật to nhà ông, các người về dùm cho." Ông Kim lạnh lùng lên tiếng, âm thầm hối hận sao vừa rồi lại đưa Minh Thành cho ả ôm, con mắt mình mà cũng có lúc nhìn lầm.

"Đi thì đi! Tôi thèm vào!"

Mắt Vương Y Y đỏ lên, túm giỏ xách chạy đi, trước khi ra cửa còn hung hăng trừng Tuấn Chung Quốc một cái, vừa khéo Tuấn Chung Quốc cũng quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt thản nhiên song môi lại nhếch lên cười nhạo thấy rõ.

Bà Vương vội vàng đuổi theo, để lại ông Vương mặt mày xanh lét đứng giữa phòng khách muốn nói lại thôi. Nhìn bóng dáng thảm hại của con gái ông ta không nén được đau lòng.

"Con gái tôi hơi xấu tính một chút, sao lại bị mấy người nói thành bụng dạ đen tối hả. Bà! Còn bà nữa! Chuyện xấu xa của con hai bà còn ít sao? Bà nữa! Cả ngày nghĩ cách qua lại với mấy nhà kia chẳng phải vì muốn con gái mình gả vào nhà ngon hơn một chút à. Con tôi làm sao hả? Tôi chưa từng tính để nó gả vào nhà giàu có hơn! Ông đây không cần tiền, chỉ cần đối phương đối xử với con gái ông bảo gì nghe nấy là được! Tiền ông kiếm đủ rồi!" Ông ta dứt khoát xé bỏ mặt mũi, chỉ vào mấy người chế giễu con mình mắng không nể nang.

"Anh Vương à, không nên chiều con kiểu đấy..." Bà Kim không nhịn được lên tiếng, lại bị ông Vương hùng hổ ngắt lời.

"Tôi chỉ có mỗi đứa con gái rượu! Tôi không cưng nó thì cưng ai! Hừ!" Nói xong phất tay áo bỏ đi. Để lại một đám người ngồi ngây trong phòng khách.

Không khí nhất thời trở nên xấu hổ.

Má Trương vội vàng mang trái cây lên, thu dọn thảm lông. Dùng động tác bận rộn thử che đi không khí ngượng ngập.

Bà con thân thích cũng ngần ngại sờ sờ mũi, tìm đề tài làm cho không khí sôi động lên. Chẳng mấy khi được ông bà Kim mời làm khách, quậy không vui mà về khó tránh khỏi mất nhiều hơn được.

May mắn, Minh Thành đột nhiên cười thích thú, đôi mắt to tròn cong thành nửa vầng trăng, há cái miệng còn chưa mọc răng nhễu nước miếng, lộ ra nụ cười sáng lạn, tuy không có thanh âm vẫn dẫn đến sự chú ý của mọi người, bầu không khí cũng dần bình thường trở lại.

"Hai đứa nhỏ này thật sự rất đẹp. Tây Tây à, chị không phải nói em chứ, em đúng là có phúc, một lần được những hai." Chị họ bà Kim mỉm cười nói, mọi người nghe xong đua nhau khen phải.

Bà Kim nghe khen lập tức quăng hết mọi bực dọc trước đó, khuôn mặt được chăm sóc tỉ mẩn tràn ngập ý cười. Song nét mặt ông Kim không hề khá hơn tí nào.

Phòng khách thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cụng ly cốp cốp cùng với tiếng cười giả tạo có, chân thành có.

Tuấn Chung Quốc ngồi trên sofa bồng Lập Thành, ánh mắt rỗng không. Không biết vì sao, bỗng dưng cậu nghĩ đến cha mình. Có một lúc, cậu cực kỳ hâm mộ, ghen tị với Vương Y Y, bởi vì ả ta có một người cha dám nói với mọi người 'Tôi Chỉ Có Mỗi Đứa Con Gái Rượu! Tôi Không Cưng Nó Thì Cưng Ai!'

Bé con trong lòng hơi cọ quậy, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ. Thầm mắng mình không biết đủ, cuộc sống hiện giờ của cậu bao nhiêu người mơ ước, có gì mà phải rầu rĩ. Kế đó lại quyết định, tuyệt đối không thể chiều hai đứa con ra một Vương Y Y thứ hai, thứ ba, nên mắng thì phải mắng! Đáng thương cho hai cậu nhóc sinh đôi, hiện giờ còn chưa biết thời thơ ấu dài dằng dặc trong tương lai của chúng sẽ phải chịu rèn luyện thế nào.

Ông bố hiền Kim Tại Hưởng thừa dịp không có ai chú ý, lấy ngón tay lén lút chấm một ít bơ nhét vào miệng Minh Thành nãy giờ vẫn nhìn hắn không chớp mắt.

Minh Thành chẹp chẹp cái miệng nhễu nước miếng dính bơ ra, cười càng thêm ngọt.

Kim Tại Hưởng thấy nụ cười của con thì tan chảy, thậm thụt nhìn xung quanh, phát hiện vẫn không ai chú ý, vội vàng quệt một ít lên đầu ngón tay cho vào miệng con.

Minh Thành há miệng, còn chưa kịp mút, ông bố tốt của nhóc liền bị hàng long thập bát chưởng của bà Kim đập cho choáng váng.

"Làm gì đó! Nó mới có hơn 2 tháng sao cái gì mày cũng cho ăn hả!" Bà Kim thô lỗ bồng Minh Thành quay lại sofa, lấy ngón tay tỉ mỉ lau bơ còn dính trên mặt Minh Thành, hung hăng trừng Kim Tại Hưởng.

Cách con đối xử với Vương Y Y vừa rồi làm bà có hơi buồn bực, có điều hễ nghĩ đến cháu nội yêu dấu bị Vương Y Y hạ độc thủ là lại thấy dễ chịu một chút, đáng đời.

Kim Tại Hưởng đáng thương ôm cái trán bị đập, mặt mày chột dạ, hoàn toàn tương phản với vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng khi đối diện với Vương Y Y ban nãy.

Đang than thân trách phận, một miếng bánh bông lan thơm ngào ngạt ngọt lịm đưa tới miệng. Hắn lấy làm lạ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tuấn Chung Quốc dịu dàng nhìn hắn, tay cầm một cái muỗng đưa mắt ra hiệu cho hắn há miệng.

Kim Tại Hưởng lập tức cảm thấy nắng xuân ấm áp, vẫn là cậu vợ nhỏ này biết thương hắn. Vội vàng cầm tiramisu trên bàn lên, cũng xúc lấy một miếng đút cho Tuấn Chung Quốc. Mặt cậu ửng hồng, hơi mất tự nhiên há miệng ăn.

Mọi người chà xát da gà nổi lên, nhìn hai người nồng nàn ngọt ngào show ân ái trước mặt bà con. May là đám má Trương đã sớm miễn dịch, tỉnh bơ thu dọn dĩa không trên tay khách.

Mặt bà Kim đen thui "Kim Tại Hưởng, cút về phòng ngay."

Kim Tại Hưởng thu được thánh chỉ, lập tức nắm tay Tuấn Chung Quốc định biến về phòng lại bị Tiểu Hương cầm điện thoại đưa cho hắn, nói nhỏ "Cậu chủ, ngoài cửa có người tên Thái Duy nói muốn gặp cậu."

Kim Tại Hưởng nghe xong nhướng mày, đang suy nghĩ có nên gặp hay không thì Tuấn Chung Quốc giành trước "Gặp!"

Nói rồi nhìn Kim Tại Hưởng chờ mong, dưới ánh mắt tấn công của cậu Kim Tại Hưởng đành gật đầu "Dẫn anh ta vào đình nghỉ mát trong vườn hoa chờ tôi."

Hai người chào hỏi khách khứa một tiếng liền về phòng.

Tuấn Chung Quốc vào phòng, chuyện đầu tiên là mở tủ vũ khí, lựa cho mình mấy món vừa tay xong lại lấy một con dao găm đưa Kim Tại Hưởng.

"Bảo bối... em gặp thằng ngốc ấy để giết nó à?" Kim Tại Hưởng khó hiểu cầm lấy dao, nhìn người mình nửa ngày không biết giấu chỗ nào.

Hắn trơ mắt nhìn Tuấn Chung Quốc xem cậu cất đồ trên người mà sao không bị phát hiện?

Tuấn Chung Quốc bẻ lại cổ áo, trong đó có giấu một lưỡi dao, hồi đó khi lão Lý muốn nổ lầu, cậu đã dùng lưỡi dao này cắt túi thuốc nổ, có giá trị kỷ niệm cực kỳ đặc biệt.

"Không, để phòng ngừa thôi." Cái này gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Sau khi trải qua việc chia lìa Kim Tại Hưởng, cậu không thể để lịch sử tái diễn lần nữa. Đối với anh Thái cậu càng thấy khó hiểu hơn. Nhưng nếu có người muốn con cậu trở thành cô nhi, vậy thì đừng trách cậu vong ân bội nghĩa.

10 phút sau, hai người bước vào vườn hoa. Từ xa đã thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng đứng trong đình nghỉ mát.

Đột nhiên Tuấn Chung Quốc nhớ lại, anh ta cũng từng đứng như thế ở phòng bảo vệ Kim thị, khinh bỉ cự tuyệt cậu nộp đơn. Cũng từng đứng thế này đưa cho cậu một hộp thuốc bổ, nói cậu không vì cái gì khác, vì đứa con trong bụng cậu phải cố gắng lên. Gián điệp trong miệng Kim Tại Hưởng và anh Thái mà cậu biết, đến tột cùng ai mới chính là anh ta?

Anh Thái cảm giác ánh mắt sau lưng, quay người nhìn bọn họ mỉm cười nhàn nhạt. Giây phút ấy, Tuấn Chung Quốc cảm thấy anh Thái vẫn là anh Thái mà thôi. Nhưng câu kế đó của anh ta đã đánh nát ảo tưởng của cậu.

"Không ngờ anh có thể giết Hera và Vincent mà về." Lúc nói câu này ánh mắt anh ta nhằm vào Kim Tại Hưởng, xem ra tin tức anh ta thu được không trọn vẹn.

Kim Tại Hưởng cười khẽ một tiếng, hờ hững nói "Sao, ông chủ anh chết rồi, anh còn tính bán mạng?"

Anh Thái phớt lờ, lại nhìn Tuấn Chung Quốc bên cạnh Kim Tại Hưởng, vẻ mặt vẫn như cũ "Tiểu Quốc, thật tiếc là anh thất bại rồi. Có điều nếu em đồng ý, anh có thể đưa em đi."

Hai người nghe xong ngơ ngơ như bò đội nón, tình huống gì đây? Chuyện này sao nghe kỳ kỳ?

"Dẫn tôi đi đâu...?" Tuấn Chung Quốc không nhịn được thốt lên.

Kim Tại Hưởng suy nghĩ mấy giây sa sầm mặt, ánh mắt âm u nhìn anh Thái trừng trừng.

"Đương nhiên là đưa em thoát khỏi cái địa ngục này rồi!" Mặt anh Thái lộ vẻ căm phẫn.

Tuấn Chung Quốc càng khó hiểu hơn "Địa ngục gì?"

"Tiểu Quốc, tổng giám đốc Trịnh đã nói hết với bọn anh rồi. Nhà họ Kim này ngược đãi em thế nào, em còn muốn nhẫn nhịn chịu đựng nữa. Nếu em vì con, chỉ cần em đồng ý đi theo anh, anh sẽ xem chúng như con đẻ." Nói rồi khiêu khích nhìn vẻ mặt càng lúc càng âm trầm của Kim Tại Hưởng.

Nhưng anh ta phát hiện, Kim Tại Hưởng nghe dứt, hỏi một câu khiến anh ta bất ngờ "Trịnh Hạo Thạc nói gì với anh?"

Tuấn Chung Quốc cũng sửng sốt lặp lại lời Kim Tại Hưởng "Tôi bị ngược đãi? Trịnh Hạo Thạc nói với anh thế nào?"

Anh Thái tức không để đâu cho hết, chỉ thẳng vào mũi Kim Tại Hưởng "Còn giả vờ vô tội, tên họ Trịnh nói rất rõ ràng! Không phải mày ỷ vào việc Chung Quốc yêu mày mà làm xằng làm bậy sao, còn mặc cho người giúp việc trong nhà ức hiếp cậu ấy, nói ra không sợ người ta cười cho mất mặt à. Chung Quốc động thai mày tưởng bọn tao không biết gì? Còn không phải vì bị chúng mày ngược đãi hay sao! Ông vốn dĩ định nhân cơ hội này trừ mày, không ngờ mày lớn mạng! Hôm nay tao muốn dẫn Chung Quốc đi, chúng mày ai cũng không cản được!"

Kim Tại Hưởng bị anh ta chỉ mũi mắng, phát hiện càng mắng cơn tức trong lòng hắn càng xẹp xuống, sờ cái cằm tuyệt đẹp suy nghĩ một chút, nói với Tuấn Chung Quốc "Bảo bối, anh cảm thấy em nói rất đúng. Chắc là điều tra sai rồi, hắn không có khả năng là gián điệp. Với chỉ số thông minh này của hắn mà làm gián điệp thì quá hạ thấp giá trị của Vô Gian Đạo rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net