Chap 22 : Giá trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hát của nàng tiên cá có hay đến mấy, hoàng tử cũng sẽ chẳng bao giờ lắng nghe.

Vì là sinh nhật dì Lee nên Jungkook ngủ lại nhà mình một đêm, buổi tiệc diễn ra ấm cúng với năm thành viên bao gồm cả Minho và Yoongi. Từ năm cấp ba cả hai vẫn thường ghé sang nhà Jungkook chơi mỗi khi rảnh rỗi, vậy nên họ cũng được tính là một phần gia đình này. Sau phần cắt bánh thì bốn người trẻ tuổi cùng vui vẻ hát mừng sinh nhật dì bằng dàn karaoke. Đến hơn mười hai giờ khuya buổi tiệc mới kết thúc, dù rất mệt mỏi nhưng hôm sau trời vừa sáng thì Jungkook đã quay về vì cậu muốn chuẩn bị bữa sáng cho Taehyung, dù anh chẳng bao giờ đụng tới.

Nhưng khi bước vào nhà Taehyung nhận ra có lẽ mình không cần làm gì nữa. Đập vào mắt cậu lúc này là một đôi giày nữ hoàn toàn xa lạ, khắp phòng khách những mảnh áo quần bị vứt lung tung, bình hoa bằng sứ của cậu vỡ nát trên sàn. Đầu óc rối bời, cậu bước từng bước đến trước phòng Taehyung, hít thật sâu để lấy can đảm rồi đưa tay mở cửa.

Trái tim vỡ vụn thành từng mảnh, nỗi đau như hòa quyện cùng làn gió lạnh truyền đến từ cửa sổ đâm xuyên qua người cậu không thương tiếc. Đó có thể là gì? Người phụ nữ kia là ai? Jungkook thật muốn hét lên, muốn giết chết hai người ở trước mặt. Anh ta có thể nhớ thương Sooah, có thể ghẻ lạnh với cậu bởi vì anh không hiểu lý do, vì anh là một người đàn ông biết trân trọng tình cảm của mình. Nhưng những gì hiện diện trước mắt cậu không phải là vậy nữa.

"Xin lỗi! Hình như tôi đã làm phiền rồi!" Cô gái kia nói đưa tay chỉnh lại chiếc áo sơ mi đang mặc trên người cùng với đó là một nụ cười ngạo nghễ, nét giễu cợt đắc thắng tràn ngập trên gương mặt đầy son phấn rẻ tiền. Nếu là người khác có thể sẽ chạy đến tát thẳng vào mặt cô ta nhưng Jungkook biết mình không được làm thế, cậu không thể để bản thân chạm vào một thứ đốn mạt như vậy.

"Anh ta trả tiền cho cô chưa? Nếu chưa thì tôi có thể trả giúp. Bao nhiêu? Chắc cũng không đến một trăm ngàn đâu nhỉ?" Câu nói của Jungkook làm nụ cười của cô gái kia đông cứng thay vào đó là vẻ tức giận chua chát.

Cả hai đang đứng đối diện nhìn nhau thì nghe giọng Taehyung vang lên, anh đã nghe thấy tất cả những gì họ nói.

"Không cần." Taehyung đứng dậy đến cạnh cô gái kia. "Em xuống bãi đậu xe đợi tôi trước đi!"

"Được thôi!" Cô gái kia mỉm cười ngọt ngào, hất mặt lên với Jungkook rồi nhặt lấy quần áo của mình mà vào toilet thay ra, cuối cùng chính là tự đắc bước ngang qua cậu.

Đợi đến khi chỉ còn lại hai người, Jungkook tức giận nói:

"Anh có cần đưa loại người đó về nhà không?"

"Loại người thế nào?" Giọng Taehyung đầy ý mỉa mai. "Đúng là cô ta không có điều kiện tốt như cậu... nhưng ít ra cô ta... thẳng thắn hơn cậu, những gì cô ta muốn đều là sòng phẳng trao đổi. Còn cậu..." Anh bước tới đanh giọng nói. "Cậu là dùng thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. So với cô ta... cậu cảm thấy bản thân cao sang hơn sao?"

Thời gian lúc này như dừng lại, từng chữ anh thốt ra khứa thẳng vào da thịt, Jungkook muốn phản kháng nhưng lời không thể nào kết thành câu. Đây không chỉ là nỗi phẫn uất mà còn gồm cả sự thất vọng. Cậu cho anh bao nhiêu tình cảm nhưng cuối cùng chỉ có thể lắng nghe những thứ này.

"Anh thật sự nghĩ rằng em không bằng cả cô gái đó?"

Taehyung nói với nụ cười nửa miệng:

"Đã là sự thật thì cần gì phải kết luận."

"Được! Em hiểu rồi!" Jungkook nói rồi bỏ về phòng mình.

Dưới bãi đỗ xe, cô nàng tiếp viên đứng tựa vào tường vui vẻ báo cáo qua điện thoại.

"Anh Namjoon! Em đã làm theo ý anh. Vợ chồng họ bây giờ chắc đang cãi nhau, nhưng cái hay nhất chính là anh họ anh hình như cũng thích em lắm. Tiếc là hôm qua anh ta say quá nên chẳng làm gì được."

"Tốt. Anh sẽ gửi tiền thưởng." Kim Namjoon khoái trá nói rồi cúp máy.

Đứng chờ thêm một lát nữa thì Taehyung xuống đến, cô nàng tiếp viên sốt sắng chạy về phía anh, nũng nịu lên tiếng:

"Em đợi anh lâu lắm đó. Hay là bây giờ mình cùng đi ăn sáng nha!"

Taehyung bật cười chế giễu nhìn cô ta:

"Cô nghe cho rõ. Tôi biết tối qua giữa hai chúng ta vốn không xảy ra chuyện gì. Nhưng yên tâm! Tôi vẫn sẽ trả tiền cho cô. Còn nữa... cô tốt nhất... đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa. Nếu không... tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận."

Sau khi đưa cô ta số tiền đúng giá trị, Taehyung bỏ đi một mạch. Loại phụ nữ này đến nhìn lần thứ hai anh cũng không muốn, chẳng qua cô ta chỉ là một phương thức để đả kích Jungkook. Bản thân Taehyung cũng không hiểu tại sao bản thân lại ghét việc mình nghĩ đến cô như vậy.

--------------------------------------------------

Jungkook kéo tấm rèm thêu hoa xinh xắn ra để có thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Cậu đứng trầm ngâm trước cửa kính, đầu óc chứa nhiều ý nghĩ đến nỗi cậu chỉ muốn quăng hết chúng đi. Tòa khách sạn này hướng ra phía công viên, bên trên màu xanh của rừng cây là bầu trời nhuộm một màu mây trắng. Ánh mắt Jungkook dừng lại trên một trong những đám mây đó, tự hỏi cuộc đời của mình nếu đã không có sắc trong xanh sao đến cả một áng mây trắng cũng chẳng có. Sao cậu luôn phải chống chọi mọi thứ một mình? "Là mày tự chuốc lấy, mày có thể trách ai đây!" Jungkook nghĩ rồi tự cười chế nhạo bản thân.

Sau cuộc cãi vã sáng nay với Taehyung cậu đã dọn đồ đạc chuyển đến đây, cậu không muốn phải sống ở nơi đó để nhìn thấy sự thay đổi của anh. Jungkook chưa từng nghĩ đến việc về lại Jeon gia, cậu sợ sẽ làm dì Lee lo lắng cũng sợ Yoongi biết chuyện mà chạy đến tìm Taehyung. Những ngày tiếp theo Jungkook vẫn chẳng nghĩ đến việc quay về, ngoài công ty nơi cậu ghé qua nhiều nhất là bệnh viện. Junhkook thường kể cho cha nghe những câu chuyện hằng ngày nhưng chưa bao giờ đề cập đến cuộc hôn nhân của mình. Lần duy nhất ngoại lệ là khi cậu bất chợt bật khóc, chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ là khi con người có quá nhiều tâm sự thì cần một cách để giải tỏa.

Ngày thứ năm ở khách sạn, Jungkook nhận được một cuộc gọi từ người cậu đang trốn tránh. Thật lòng mà nói cậu không hề mong đợi hay tưởng tượng gì việc này.

"Có chuyện gì sao?"

"Ngày mai là sinh nhật ông nội, ông muốn tôi và cậu đến dự. Chúng ta phải ở qua đêm!"

"Được!" Jungkook nói rồi cúp máy ngay, bất cứ sự liên hệ nào lúc này cũng khiến cậu cảm thấy quá khó thích ứng.

Ở đầu dây bên kia, Taehyung nghe âm thanh ngắt tín hiệu mà bỗng thấy trống rỗng, cảm giác mà mấy ngày gần đây anh liên tục nhận thấy. Taehyung đã quen việc nhìn thấy bữa sáng cậu chuẩn bị mỗi ngày trên bàn, cũng quen hình ảnh Jungkook ngồi chờ mình vào bữa tối. Anh chưa bao giờ để tâm đến những điều đó, giống như chúng đã trở thành một lẽ tất nhiên. Nhưng lúc này, khi cậu không có ở đây, anh lần đầu cảm thấy căn nhà đã trở nên quá lạnh lẽo. Không có những âm thành chứng minh sự hiện diện của cậu, mọi thứ ở đây đều chỉ khiến anh nhớ về cậu. Điều mà anh cho rằng mình ghét nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net