Chap 24 : Mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng tử cho rằng phù thủy độc ác, đâu hiểu rằng mọi thứ tốt đẹp phù thủy đều đã cho anh.

Trời về đêm, Jungkook ngồi bên bà nội thêu một chiếc khăn, đôi mắt chăm chú vào từng đường kim, cẩn thận sắp xếp các họa tiết với gam màu trung tính. Bên cạnh hai người là ông nội và Taehyung, họ đang thảo luận vài vấn đề về công ty. Khung cảnh lúc này tuy không trọn vẹn nhưng vẫn toát lên vẻ ấm áp của một gia đình hạnh phúc.

Đan hết một phần Jungkook luồn thêm phần len màu khác vào, bỗng nhiên mắt cậu nhòa đi, cũng vì vậy mà bất cẩn làm cây kim đâm thẳng vào ngón tay. Jungkook hét lên khe khẽ, làm rơi chiếc khăn xuống sàn.

"Con có sao không Jungkook?" Bà nội hỏi.

Máu trên tay đang bắt đầu chảy thành giọt nhưng Jungkook chỉ mỉm cười.

"Không sao đâu ạ. Tại con không cẩn thận thôi!"

"Để anh!" Taehyung nói, anh vừa bước tới lấy khăn giấy lau nhẹ qua vết thương. Jungkook thấy hành động này phản ứng duy nhất là để mặc anh. Nếu Taehyung đã muốn diễn vở kịch này cho thật hoàn hảo thì cậu cũng không phiền. Sau khi máu ngừng chảy, anh lấy một miếng băng nhỏ nhẹ nhàng dán lên cho cậu.

"Bà không biết thì ra Taehyung lại là đứa ân cần chu đáo thế này!" Bà nội nói rồi quay sang mỉm cười với ông.

"Con chỉ làm vậy với Jungkook thôi!" Taehyung vui vẻ đáp, ngẩng lên nhìn cậu, nhưng Jungkook lúc này hoàn toàn không có tâm trạng để tham gia vở diễn của anh. Cậu chỉ chăm chăm xem xét chiếc khăn còn dang dở. Nét mặt của cậu cũng khiến hai người còn lại thấy kỳ lạ.

Bà nội vỗ nhẹ lên tay cậu:

"Jungkook! Hình như con mệt rồi. Vào phòng ngủ sớm đi con!"

Lời khuyên này rất đúng lúc vì cậu cũng đang cảm thấy mệt mỏi, Jungkook lễ phép gật đầu, sắp xếp lại mọi thứ rồi đi vào phòng. Vẫn không khác mấy với lúc chiều, cậu mặc thêm chiếc áo khoác len rồi mang gối của mình đặt lên ghế sopha để bắt đầu giấc ngủ. Tự hứa với bản thân dù có mộng du cũng không được leo lên giường.

Hình ảnh quen thuộc lại xuất hiện khi Taehyung vào phòng nhưng lần này anh không làm gì khác ngoài việc nằm đó ngắm cậu ngủ. Jungkook nằm nghiêng người với đôi tay đặt gần đầu, trông cậu lúc này rất bình thản, như một chàng hoàng tử xinh đẹp đang nằm giữa sự che chở của thiên nhiên. Taehyung không hiểu sao bản thân lại cười, nhưng anh nhận thấy rõ ràng sự bình yên cậu mang đến ình lúc này, dù cậu chẳng làm gì cả.

--------------------------------------------------

Bầu trời đêm lay động dữ dội, cơn mưa ngày càng nặng hạt cùng những cơn gió liên tục quật vào căn nhà. Có vẻ như chúng đang giận dữ vì một điều gì đó mà chẳng ai biết. Rồi ngay cả sấm chớp cũng xuất hiện, những tiếng nổ như muốn làm gãy đôi bầu trời liên tục vang lên. Tất cả hòa âm thành một bản hợp xướng mang đầy vẻ phẫn nộ. Cảnh tượng này có thể làm bất cứ đứa trẻ nào hoảng sợ và không chỉ có chúng như thế.

Tiếng động ngoài trời làm Taehyung tỉnh giấc, anh kéo chăn cao hơn một chút, cố gắng tiếp tục giấc ngủ vừa đứt quãng. Nhưng anh bỗng nhớ ra một việc, Taehyung ngồi thẳng dậy nhìn vào chiếc ghế gần đó, nó trống không.

Jungkook không ở đây, anh bỗng thấy bối rối, một cảm giác rất ít khi xuất hiện. Taehyung ra khỏi giường, bắt đầu đi tìm người mà đáng lẽ anh chẳng cần quan tâm. Không thấy Jungkook trong toilet, Taehyung vừa định bước ra ngoài thì một thứ khiến anh dừng lại. Bước đến trước chiếc tủ quần áo, nơi anh thấy một phần chiếc áo khoác len, Taehyung đưa tay nhẹ nhàng mở cánh cửa. Đúng như anh nghĩ, Jungkook đang ở đó, ngồi thu người tựa vào thành tủ, cậu đã ngủ với những giọt nước mắt chưa kịp khô đi.

Anh đau lòng, lý do tại sao anh cũng chẳng quan tâm. Taehyung chỉ biết hình ảnh trước mắt làm anh khó chịu đến thế nào. Jungkook sợ tiếng sấm, việc này anh đã biết khi lần đầu cậu đến đây vào năm bảy tuổi. Cũng giống như bây giờ, cậu chạy đến một góc khuất, tự bao bọc lấy bản thân mình trong bóng tối, vùi những tiếng nấc đi, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy. Năm xưa anh cảm thấy cậu rất tội nghiệp, rất cần có ai đó an ủi, vậy nên anh quyết định đến ngồi bên cậu cả đêm. Anh đã quên mất rất nhiều thứ về cậu, hay đúng hơn là chúng bị che lấp đi bởi sự sắp đặt tính toán của những người khác và cả chính lòng thù hận của anh. Anh dường như đã xem mọi sự quan tâm của cậu là một chuyện bình thường, đến nỗi anh không ngại vùi dập nó. Rồi khi cậu bắt đầu phản kháng thì anh lại cho rằng cậu độc ác. Đó có lẽ là cái cách con người sống, khi mà sự vị kỷ khiến họ không nhìn rõ được bản thân.

--------------------------------------------------

Jungkook một lần nữa tỉnh lại trên giường, cậu cho rằng bản thân đang bị chứng mộng du nghiêm trọng. Có điều cậu không hiểu loại bệnh đó sao lại khiến mình đau đầu và mệt mỏi thế này. Jungkook loạng choạng đứng dậy, bàn tay day day trán vài cái rồi bắt đầu chuẩn bị đến công ty. Vừa hoàn tất mọi việc thì cũng là lúc Taehyung bước vào.

"Anh Taehyung! Em bị trễ giờ... anh có thể..." Jungkook ngập ngừng, giọng cậu đã bị khàn đi. "... chỉ cần ra đến đường lớn thôi. Em sẽ tự đón xe!"

Taehyung gật đầu rồi quay ra, cậu đã biết trước anh chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì nếu để cậu đi một mình ông nội nhất định sẽ không vui. Hành trình quay về vẫn là bầu không khí im lặng đến nỗi họ gần như nghe được cả tiếng gió dù cách một lớp kính. Bầu trời hôm nay được bao phủ bởi sắc xanh êm dịu, chẳng còn tý dấu tích nào của cơn giông đêm qua. Jungkook vẫn giữ mắt mình hướng ra bên ngoài, ngắm nhìn bất cứ thứ gì chạy ngang qua cửa kính.

"Đến đây là được rồi!" Cậu nhẹ nhàng nói khi họ vừa ra đến đường lớn, nhưng chiếc xe không hề có vẻ gì là muốn dừng. Jungkook thấy thế thì nhắc lại lần nữa và kết quả vẫn không thay đổi. Ít ra Taehyung phải nói gì đó về việc này nhưng anh chỉ im lặng tập trung lái xe. Jungkook không hỏi nữa, cơn đau đầu ngày càng nặng nên cậu tựa vào ghế rồi nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng cho qua. Một lúc sau thì Jungkook nhận ra bản thân thật sự không ổn, cậu bắt đầu bị choáng váng, toàn thân nóng ran lên.

"Cậu không sao chứ?" Giọng Taehyung vang lên, âm điệu lạnh lùng pha thêm sự quan tâm.

"Em ổn thôi!" Jungkook đáp, cậu cho rằng anh chỉ hỏi như một người qua đường không hơn không kém, vậy nên dù cậu có nói mình sắp chết thì anh cũng chỉ tùy tiện gật đầu. Hoặc là theo suy nghĩ tích cực hơn một chút, anh sẽ đưa cậu đến bệnh viện, chỉ để chắc chắn cậu vẫn có thể sống mà tiếp tục trả giá.

Taehyung nghe vậy thì cũng chẳng nói gì thêm. Khi họ đến trụ sở chính của KS, Jungkook phải rất khó khăn mới tháo được dây an toàn vì tay cậu đang mất sức.

"Cảm ơn anh!" Jungkook nói rồi bước ra, vừa đặt chân xuống đất đã cảm thấy mặt mày xây xẩm. Cố gắng hết sức định thần, cậu bắt đầu đi vào trong, Jungkook lúc này chỉ muốn tìm Taemin rồi nhờ anh đưa đến bệnh viện. Có điều chỉ mới được mấy bước thì cậu đã không thể chịu đựng nổi mà ngất đi.

Trong một khoảnh khắc, Hoseok nhìn thấy cảnh tượng đó, anh hoảng hốt chạy đến, may là vừa kịp đỡ lấy cậu. Không cần suy nghĩ mà lập tức bế cậu lên quay lại bãi đỗ xe. Nhưng...

"Không cần!" Taehyung ngăn Hoseok lại, giọng anh sắc lạnh. "Cậu ấy là vợ tôi! Tôi tự biết chăm sóc cho cậu ấy!"

Hoseok không muốn, nhưng người kia nói đúng, anh ta mới là chồng của cậu, không phải anh. Hoseok đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng xanh xao của Jungkook lần nữa rồi để Taehyung bế cậu đi. Anh đứng đó lặng lẽ nhìn theo, cảm giác như mình lại đánh mất cậu lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net