Chap 46 : Tội ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em là Maleficent mất đi đôi cánh, vì yêu anh em không còn cánh nữa.

Jungkook ngồi ngắm chiếc đồng hồ quả lắc trang trí trên bàn, lẩm nhẩm đếm số lần nó gõ nhịp. Phía đối diện, bác Beom đang xem xấp kết quả xét nghiệm. Qua chiếc kính nửa vầng trăng, bác liếc nhìn cậu, tự hỏi thái độ này là gì. Cậu thậm chí chẳng có chút căng thẳng hay lo lắng nào, cứ như việc này hoàn toàn không quan trọng.

"Jungkook!" Bác Beom mở lời. "Tình trạng của con đang chuyển biến xấu, nếu có thể thì con nên lập tức đi điều trị. Bác sẽ liên hệ với bạn bác, họ sẽ lo cho con khi sang đó."

"Con hiểu rồi!" Cậu gật đầu. "Những việc ở đây con cũng đã sắp xếp xong. Cuối tuần sau con sẽ đi. Nếu không có gì nữa thì con về trước, khi khởi hành con sẽ liên lạc với bác."

Jungkook cúi chào, mang theo bệnh án rồi bước ra ngoài. Cậu không hề sợ, cũng chẳng hoang mang, bởi vì cậu đã có quyết định và vẫn như xưa nay, cậu chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình. Jungkook đưa mắt ngắm nhìn nơi này lần cuối, cánh môi khẽ nở nụ cười, có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa, cứ xem cho đủ vậy.

--------------------------------------------------

"Kookie!" Taemin gọi, nét mặt anh đầy vẻ tha thiết buồn rầu. Từ khi cậu thông báo mình muốn ra nước ngoài thì hầu như lúc nào anh cũng mang tâm trạng này.

Jungkook mỉm cười an ủi. "Dạ! Em mệt mỏi rồi, chỉ muốn đi đâu đó cho thư giãn thôi."

"Min biết, nhưng không có Kookie Min buồn lắm, với lại sợ bị sếp mới ăn hiếp nữa."

"Cũng là anh Hoseok thôi! Chị thích anh ấy lắm mà, sợ gì chứ!" Cậu vui vẻ nói. "Mà thôi cũng tan ca rồi, chị về trước đi em phải giải quyết một số giấy tờ nữa."

Taemin lắc đầu:

"Trời tối như vầy, em ở lại một mình Min không yên tâm đâu."

"Chồng em nói sẽ đến đón với lại dưới nhà có bảo vệ mà. Đi đi nha!" Jungkook dùng giọng điệu nũng nịu thuyết phục. Sau mấy phút kỳ kèo nữa thì Taemin cũng đồng ý ra về. Còn lại một mình, cậu bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ. Đến lúc này chuyện ly hôn với Taehyung gần như không có khả năng vậy nên cậu đã quyết định sẽ ra nước ngoài trước rồi nhờ anh Jimin đơn phương nộp đơn ly hôn. Cho dù anh không đồng ý thì sau thời gian ly thân tòa án cũng sẽ chấp nhận lá đơn.

Jungkook lấy vé máy bay trong túi xách ra, tư lự nhìn ngắm. Đây là thứ có thể mang anh khỏi cuộc đời cậu. Kể từ ngày mai cậu không cần phải suy nghĩ gì nữa, dù rằng cô đơn nhưng có thể sống thanh thản một đời. Những cơn ác mộng... có lẽ sẽ không còn đến nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên, Jungkook chắc rằng Taehyung đã đến nên cậu cầm túi xách đứng dậy bước ra. Nhưng... người kia là Kim Namjoon.

"Ngạc nhiên lắm à?" Hắn nhàn nhã khóa chốt cửa lại. "Không nghĩ rằng tôi được bảo lãnh sao?"

"Cậu đến làm gì?" Cậu hỏi, sự đề phòng thể hiện trong giọng nói.

"Làm gì?" Kim Namjoon ra vẻ khó nghĩ. "Làm gì nhỉ? Chắc là để chúc mừng anh đó anh dâu! Cuối cùng cũng chơi tôi sát ván. Là tôi đã đánh giá thấp anh, cái bẫy kỳ công như vậy anh cũng nghĩ ra được. Lợi hại!"

"Đừng vòng vo mất thời gian. Cứ trực tiếp vào vấn đề chính đi! Cậu đến đây đâu phải để tán gẫu." Jungkook nheo mắt nói.

Ánh mắt Kim Namjoon trở nên u ám, giọng mang đầy nộ khí:

"Được! Cậu muốn nói chứ gì! Đừng nghĩ tôi không biết chính là cậu dựng nên vụ Libra, cũng là cậu giật dây ông Kim. Cố ý hãm hại tôi!"

"Vậy cậu có chứng cứ không?" Jungkook khoanh tay lại, tựa vào bàn. "Nếu có thì cứ việc tố cáo tôi. Nhưng để tôi nói cho cậu biết. Cậu có ngày hôm nay chỉ có thể trách bản thân cậu mà thôi. Ở đời vốn là có vay có trả. Đừng nghĩ bản thân là người bị hại, vì cậu chỉ là tự làm tự chịu!" Ánh mắt cậu kiên định, thật chậm rãi dịch người sang phải, cố gắng ấn lên nút gọi bảo vệ trên chiếc điện thoại trên bàn

"Là lỗi của tôi sao? Cậu nghĩ rằng bản thân vô tội? Để tôi nhắc cậu! Cậu mới chính là người ác độc nhất. Đừng nghĩ mình có thể lừa gạt được tất cả mọi người, bộ mặt thật của cậu tôi đã nhìn ra từ lâu!" Kim Namjoon gằn giọng.

Câu nói làm Jungkook dừng cánh tay phía sau lại, thận trọng hỏi:

"Ý cậu là gì?"

Kim Namjoon đột nhiên cười vang, tiếng cười mang vẻ chế giễu khinh miệt, tiếp sau đó là ánh mắt như rực lửa soi vào cậu.

"Cậu lại giả vờ ngây thơ nữa sao? Cậu vẫn dùng gương mặt này để đi lừa gạt người khác đúng không? Thật lòng mà nói tôi cũng từng bị lừa. Cậu!" Hắn nhấn mạnh từng từ. "Là người giết chết Sooah!"

--------------------------------------------------

Kim Namjoon lại cười, hắn tặc lưỡi đầy vẻ tán thưởng mỉa mai.

"Ngày cậu đến gặp Sooah yêu cầu cô ta chia tay với vị anh họ quý báu kia, thay vì vạch trần chúng tôi, tôi đã đoán được cậu sợ hắn ta bị tổn thương. Vậy nên... cho dù Sooah không ra đi cậu cũng sẽ không để lộ chuyện đó. Nhưng để chắc chắn thì tôi vẫn cần một sự bảo đảm." Hắn bước về phía cậu. "Đó chính là lỗi lầm lớn nhất của anh đó anh dâu à! Yêu Kim Taehyung. Có lẽ vì cha mình đúng không?" Lại là một nụ cười giễu cợt. "Sau đó... chính là tôi đã bảo Sooah hẹn cậu ra gặp mặt. Nói rằng cậu ta đồng ý ra đi, nhưng cậu phải giao lại số chứng cứ đó."

Hắn dừng lại, nhìn chằm chằm biểu hiện của Jungkook, nhưng gương mặt cậu lúc này không hề thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

"Thật kỳ lạ! Từ hôm ấy tôi không hề có tin tức gì của Sooah và... vài ngày sau thì xác cô ta nổi trên sông. Anh dâu! Anh nói xem nguyên nhân có thể là gì?"

Jungkook không trả lời, im lặng đấu mắt với hắn ta. Bỗng nhiên cậu bật cười chế nhạo rồi chuyển sang thành cái nhìn đầy gai nhọn.

"Namjoon! Một lần nữa tôi hỏi cậu! Cậu có chứng cứ không?"

Nét đùa cợt trên mặt Kim Namjoon lập tức đông lại, giọng gầm gừ:

"Cậu...! Cậu đừng tưởng tôi không thể làm gì được cậu! Chỉ cần tôi nói chuyện này với ông nội và..."

"Cậu nghĩ họ sẽ tin cậu..." Cậu cướp lời. "... hay tin tôi?"

Tia máu nổi cộm lên trong mắt Kim Namjoon, chỉ trong tích tắc hắn xông đến điên tiết bóp chặt cổ cậu đẩy về sau. Vô tình làm chiếc điện thoại rơi xuống đất.

"Thằng khốn! Tao sẽ không để mày đắc ý. Nếu mày sẵn sàng hy sinh vì hắn như vậy thì cứ nhất quyết cho chết vì hắn luôn đi!"

Âm thanh thoát ra chỉ là những tiếng thở khó nhọc, Jungkook cố gắng gỡ tay Namjoon ra khỏi cổ mình, cảm nhận rõ ràng trái tim đang ngày càng kiệt quệ. Từng giây trôi qua, cơ thể cậu bắt đầu tê dại trong khi tay Namjoon vẫn tiếp tục ra sức.

Giờ phút này bỗng chốc Jungkook như nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình, sự cô đơn lẻ loi của những ngày thơ ấu, sự đau đớn tủi hờn của tình yêu vô vọng và cả những hạnh phúc nhỏ nhoi le lói trong đời. Rốt cục thì cậu cũng có thể bỏ đi, nhưng lại theo một cách hoàn toàn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net