Hạ: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tiếng sau, toàn bộ khu vực xung quanh sở cảnh sát Seoul đều được lực lượng an ninh quốc phòng hạ lệnh phong tỏa hoàn toàn. Giới truyền thông và báo chí vớ được một món mồi ngon, ngay trưa hôm đó đều đồng loạt đưa tin dữ dội. Đây là lần đầu tiên sở cảnh sát Seoul nhận được "bưu kiện đen" trong suốt hơn 20 năm trở về đây, trước cả khi Kim Taehyung gia nhập ngành cảnh sát cũng chưa từng có một "hộp thư tín" nào tạo nên sức ảnh hưởng to lớn đến vậy. Jung Hoseok sau khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên thùng thì lại không dám hó hé cho ai, một mình mình giấu nhẽm chuyện đó đi. Anh hiện tại vẫn chưa xác định được việc này có liên quan gì đến cậu hay không, nhưng ít ra cũng nên bàn bạc trước về vấn đề này thật kĩ, và có lẽ còn một điều nữa khiến Jung Hoseok quyết định làm vậy. Anh tin cậu ấy.

"Jungkook, nếu cậu không phiền tôi mong lát nữa cậu có thể đến văn phòng của tôi ở tòa D một chuyến, nếu được thì hãy gọi luôn cả Taehyung, tôi có chuyện muốn nói"

"À, ừm"

Jung Hoseok nói xong liền khom người xuống thấp, chật vật cầm thùng giấy lớn trên tay rồi quay gót rời đi. Kim Taehyung từ đầu đến cuối đều đứng một bên lặng lẽ quan sát cậu, Jungkook có vẻ không nhận ra điều đó, cậu cố gắng ngó ngàng xung quanh hồi lâu để tìm kiếm bóng lưng quen thuộc. Được một lúc thì liền bắt gặp hình ảnh Taehyung đang đứng tựa người mình vào một cột đá lớn gần cửa ra vào thang máy, Jungkook nhanh chân chạy đến, chủ yếu là muốn xem xem người kia thế nào.

"Anh có bị sao không? Có hít phải thứ gì hay bỏng rát chỗ nào không? Vén tay áo lên em xem"

Cậu vừa chạy đến trước mặt hắn đã tuôn một tràn liên tù tì khiến Kim Taehyung không kịp phản ứng gì. Cậu cẩn thận xắn tay áo hắn lên nhìn qua nhìn lại hai ba lần thật kĩ để xác định người kia không bị xây xát hay trầy xước chỗ nào thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Jungkook theo thói quen, dự định dùng tay mình vén tóc ra sau, tay vẫn chưa nâng được lên quá nửa đầu, Taehyung đã bất chợt nắm lấy cổ tay cậu thật mạnh rồi khẽ kéo về phía mình. Thái độ trông vô cùng khó chịu.

"Tại sao bị thương?"

"Bị..bị thương sao? Chắc lúc nãy khi em gỡ chốt bình chữa cháy đã lỡ tay dùng lực mạnh quá nên vô tình quẹt phải vào đâu đó thôi, không sao em cũng không bận tâm lắm-"

"Nhưng tôi có"

"Em..." Cậu ngập ngừng.

"A! Jung Hoseok khi nãy nói muốn em với anh cùng lên văn phòng anh ấy để thảo luận về chuyện gì đó, mình đi thôi đừng để anh ấy đợi"

Jeon Jungkook cố tình đánh trống lảng không trả lời câu hỏi của Taehyung sang một việc khác bằng giọng điệu tự nhiên nhất có thể của mình, cậu vốn dĩ còn chẳng để ý rằng bản thân mình bị thương. Ai mà ngờ Taehyung lại có phản ứng nóng giận đến vậy chứ?

"Nếu em còn bất cẩn như thế này một lần nào nữa, thì nửa phần đời còn lại đừng hòng tôi cho em chạm tay vào bất cứ thứ gì"

"Em biết rồi"

Taehyung sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, tâm tình cũng được dịu xuống, phút chốc liền nguôi giận, đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay người đối diện, nhẹ giọng lên tiếng.

"Còn đau lắm không?"

"Không sao, chỉ bị trầy một chút thôi"

"Máu me be bét thế này còn bảo mình trầy một chút? Em có nhận thức được rằng bản thân mình bị máu khó đông hay không hả Jeon Jungkook?"

Nghe xong đến đây cậu liền ngạc nhiên. Jungkook trước giờ chưa từng kể với hắn về việc mình mắc chứng khó đông máu, thậm chí không phải ai từng hoạt động với cậu thì cũng đều biết điều này. Tất nhiên là trừ một vài trường hợp cộng tác lâu dài, may ra họ sẽ rõ.

"Làm sao...anh biết?"

"Có thứ gì thuộc về em mà tôi không biết?"

"Đồ chết tiệt này!"

"Đừng để ở chốn đông người tôi phải đánh em"

"Đánh đi, anh có giỏi thì đánh em thử xem?"

Jungkook bắt đầu lớn giọng, cậu nhón chân lên một chút rồi vừa nói vừa nhướng mày nhìn hắn khiêu khích. Tôi xem xem anh có dám không!

Kim Taehyung không nói gì, dùng tay mình gõ một cái mạnh lên đầu cậu khiến người kia thụp đầu xuống, dùng tay mình xoa lấy đỉnh đầu.

"Đau!"

"Khi nãy là ai vừa thách thức tôi?"

"Ai bảo anh làm thiệt hả? Đau quá đi đồ đáng ghét"

"Lập tức bỏ ngay cái tính ngang bướng của em khi nói chuyện với tôi đi, nếu lần sau còn tái phạm, tôi chắc chắn sẽ dùng biện pháp mạnh hơn"

"Ỷ mình lớn hơn thì ăn hiếp được em hả?"

"Đúng vậy đó"

"Biết vậy ngay từ đầu em đã không thích anh"

"Nói lại tôi nghe thử xem!"

"Được rồi yêu yêu yêu yêu yêu nhiều lắm! Vừa lòng anh chưa! Đi mau lên, để người ta chờ nãy giờ"

.

.

Tòa D, văn phòng chính: Jung Hoseok 4:52 pm

Cốc cốc

"Vào đi"

"Tới rồi sao, hai người đến trễ hơn tôi nghĩ"

"Xin lỗi, bên dưới vẫn còn lục đục một số chuyện, tôi phải giải quyết cho xong"

Kim Taehyung vừa nói vừa tiến đến bên bàn làm việc của Jung Hoseok rồi ngồi xuống một trong hai cái ghế ở đó. Ngoắc ngoắc tay về phía cậu ý muốn người kia lại gần mình.

"Hoseok à, cậu có để hộp y tế ở đây không?"

"Chà, hiếm có lắm tôi mới được chứng kiến sếp Kim đại tài bị thương đó, đợi một lát tôi tìm xem đã"

"Ở đâu rồi nhỉ...à có rồi"

Jung Hoseok sau một khoảng thời gian loay hoay tìm hộp y tế thì cũng đã tìm thấy, dùng tay phủi đi một ít bùi bẩn còn bám trên nắp hộp rồi đặt mạnh lên bàn.

"Không biết còn gạc không nữa, hôm trước tôi cho Dongchae mượn hết hai cuộn rồi"

"Không có gạc cũng được"

Từ đầu đến cuối Kim Taehyung đều không nhìn vào người trước mặt mà chỉ chăm chăm dồn sự chú ý của mình về cậu. Hắn với tay mình đến cầm lấy hộp y tế rồi mở ra, liên tục lục lọi những món lặt vặt linh tinh bên trong. Lúc lâu sau thì lôi ra được một ít thuốc sát trùng, cồn ion và bông gòn xốp sau đó bày lên bàn, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu đặt trên đùi mình, tỉ mỉ rửa vết thương thật nhẹ nhàng. Jung Hoseok đứng một bên nhìn thấy mà mặt mày nhăn nhó khó chịu, đang trong phòng làm việc của người ta mà hành động mờ mờ ám ám cái gì đây chả biết.

"E hèm...không phải sếp Kim bị thương sao?"

"Tôi nói với cậu tôi bị thương khi nào?"

"Thế cậu mượn hộp y tế của tôi làm gì cái thằng này!"

"Cậu bị đui hay sao mà còn hỏi! Jeon Jungkook đang bị thương đây này!"

"Ya! Có một đường chút xíu như vậy thôi mà vẫn phải băng hay sao hả, cậu ấy chỉ cần rửa nó lại thật sạch với nước là được mà"

"Đồ đần này! Không băng lại sẽ để lại sẹo đó có biết không hả!"

"Dán băng keo cá nhân vào là được mà!"

"Cái vết cắt dài như cây cột điện thế này thì băng keo nào dán cho hết!"

"Dùng miếng băng lớn một chút là được thôi!"

Cả hai cứ thế cãi qua cãi lại không ai nhường nhịn ai câu nào. Jeon Jungkook chỉ có thể ngồi một bên im lặng lắng nghe. Cậu lắc đầu ngao ngán thở dài một hơi , hai người bọn họ đều giữ chức vị gần như cao nhất ở sở cảnh sát. Ấy vậy mà có ai biết được khi cãi nhau lại hệt như hai thằng nhóc mầm non bắt đầu tập nói. Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên cậu chứng kiến cảnh tượng thế này, mỗi ngày cuối tuần được nghỉ ở nhà thì Jung Hoseok rất hay xem các kênh truyền hình thể thao bóng đá, nhưng Taehyung lại thích nghe nhạc cổ điển và xem phim trắng đen của những năm 1990. Hai người đàn ông cao to lực lưỡng động tay động chân tranh nhau cái tivi bé tí là chuyện thường tuần như cơm bữa. Cậu đôi lúc còn phải ra mặt giải vây vì Jung Hoseok đòi sẽ lấy gậy bóng chày đập đi tivi rồi sử dụng tivi của phòng mình. Nhưng cũng lạ thật, phòng họ đều có tivi nhưng chả ai thèm dùng tới?

Mặc cho Jung Hoseok nói gì thì nói, hắn đã không còn quan tâm tới nữa, cẩn thận băng lại tay cho cậu và tránh phần má thịt ở ngón cái để cậu cầm nắm được thoải mái hơn.

"Tôi có làm đau em không?"

"Kh...không có"

"Xong rồi, nắm tay lại thử xem có khó chịu không?"

"Không có"

"Từ giờ đến khi vết thương lành, em không được ăn thịt bò và rau muống, các loại gia vị làm từ đậu nành, rõ chưa? Sẹo sẽ bị lồi, không đẹp nữa"

"Dạ"

Jungkook đáp lại hắn một tiếng nhỏ xíu rồi cúi đầu xuống, mân mê phần tay bị thương được hắn băng bó cẩn thận, thỉnh thoảng bật cười ngây ngốc.

Sau khi cậu đáp lại hắn, Taehyung lúc này mới yên tâm cất hết đồ dùng vào hộp, đậy lại thật cẩn thận rồi bỏ xuống chân mình. Gõ tay mình lên mặt bàn kính trong suốt để ra hiệu với người kia có thể bắt đầu.

"Kêu tôi có chuyện gì đây?"

"Tôi không kêu cậu, tôi kêu Jungkook nhưng chỉ là có cậu thì hiệu suất bàn luận cao hơn thôi"

"Được rồi bắt đầu đi"

Jung Hoseok đứng lên rời khỏi ghế ngồi, sải bước đến gần cửa chính rồi kéo hết các rèm cửa xung quanh xuống, đồng thời khóa luôn chốt cửa.

"Cái thùng carton này là tôi nhặt được từ đại sảnh rồi mang lên đây, dù biết là không phù hợp với quy định cho lắm nhưng thôi, kệ đi. Trong lúc chờ hai người lâu quá thì đã xem sơ qua rồi, cái thùng này được bọc bằng giấy Washi, một loại giấy cao cấp của Nhật Bản, nó được mệnh danh là loại giấy mỏng và bền nhất thế giới đó. Xung quanh cái thùng này có thể phải hơn 30 đến 40 lớp giấy, tôi đã cố lắm rồi nhưng chỉ xé ra được khoảng chừng 12 lớp thôi. Thấy cái bình thiếc này không? Tôi lên mạng tra rồi, cái bình này được đúc bởi một cái khuôn đặt biệt, loại này thường dùng để đựng những khí gây nguy hiểm và độc hại như Methyl isocyanate, Phosgene hay Phosphine các loại,...vân vân. Nhưng cái khí trắng chết tiệt phun ra từ trong cái bình này thì lại không phải. Nó là một loại khí khá hiếm xung quanh chúng ta, Hydrogen selenide"

"Hydrogen selenide?"

"Nghe lạ nhỉ? Hydrogen selenide là một khí có mùi hương đặc trưng giống với mùi trứng thối. Với liều lượng nhỏ cậu hít phải có lẽ sẽ không độc hại đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng đối với liều lượng lớn thì lại khác, hai người nhìn xem cái bình này thể tích có thể lên đến mấy nghìn mét khối, lượng khí Hydrogen selenide thực sự không ít. Tôi đã có điều tra qua rồi, vì loại khí này bị cấm lưu hành hay mua bán dưới bất kì hình thức hay mục đích nào tại Hàn Quốc cho nên thật sự rất khó để mua được loại này với liều lượng lớn từ thị trường. Thú thật, tôi nghĩ chợ đen ở Hàn Quốc cũng chẳng bán thứ mấy thứ này đâu. Cho nên, một khả năng thôi - hàng nhập khẩu"

Jungkook lại bắt đầu thắc mắc, cái tên đó bỏ ra một số tiền lớn nhập thứ khí này về chỉ để đặt nó gây náo loạn ở sở cảnh sát thôi sao? Chúng thật sự có thể được bán với giá rất cao.

"Lại là hàng nhập khẩu?"

Sau khi tiếp thu một mớ thông tin rắc rối nhưng không kém phần "bổ ích" của Jung Hoseok thì Kim Taehyung lại trầm mặc hồi lâu. Jung Hoseok không thể nào chỉ mời riêng hai người bọn họ lên đây chỉ để nói về vấn đề cỏn con thế này, chắc chắn phải có nguyên do gì khác.

"Cậu gọi bọn tôi lên chỉ để...nói những thứ này thôi sao?"

"Aish một phần thôi, thứ quan trọng muốn cho hai người xem là cái này này"

Jung Hoseok vừa nói vừa xoay mặt thùng lại, chỉ tay mình lên miếng dán điền tên người nhận.

"Jeon Jungkook?"

Jungkook nhìn thấy tên mình thì còn ngạc nhiên gấp bội. Lật đật tiến đến thật gần để nhìn cho rõ, không sai...đây quả thực là tên cậu.

"Cái...cái này...Hoseok à, anh nghi ngờ tôi đó sao?"

"Nghi ngờ cậu thì từ lâu cậu đã ngồi trong xe cảnh sát rồi, vớ vẩn! Kêu hai người lên đây là vì cái này đó, sao hả? Nhìn thấy rồi thì nói gì đi?"

"Có khi nào...cái thùng này là nhắm vào tôi không?"

"Tôi không chắc, vẫn còn hoang mang lắm đây"

"Hắn không nhắm vào cậu"

Kim Taehyung sau một khoảng thời gian không hé môi mình nói câu nào thì cũng đã lên tiếng. Hắn khom người đứng dậy, đút hai tay mình vào túi quần rồi tiến đến ngồi xuống sopha bên dưới.

"Nếu từ đầu đã nhắm vào cậu, lẽ ra nó phải được gửi đến nhà tôi thay vì gửi đến sở cảnh sát. Lúc nãy như cậu đã nói Jung Hoseok, người gửi bưu kiện này đến đây đã bảo rằng đây là quà của tổng bộ chỉ huy Hongkong gửi đến không phải sao? Sở chúng ta đã phải đau đầu rất nhiều về vụ án của Kim Yongjun, thử nghĩ xem, đã là quà của tổng bộ chỉ huy thì sẽ thật sự rất hoành tráng. Một là hắn ta may mắn, hai là hắn thông minh khi đã đoán được một trong số những đồng nghiệp ở đây sẽ khui nó ra tại sảnh lớn. Điều này chứng tỏ một việc, mục tiêu hắn nhắm đến rất có thể không chỉ là một mình Jeon Jungkook - mà là toàn bộ lực lượng cảnh sát Seoul"

"Hai người nghĩ thử xem có đúng không? Trụ sở cảnh sát hằng ngày có trên dưới hơn cả ngàn người ra ra vào vào, xác suất thành công của hắn trong chuyện này là 80%. Việc để tên của cậu là người kí nhận...Theo tôi suy đoán là nhằm chia rẽ nội bộ lòng tin của lực lượng cảnh sát. Có thể nói cậu là người trẻ tuổi có tiếng tăm bậc nhất cái ngành này tính đến thời điểm hiện tại, số lượng người muốn đạp cậu xuống thật sự không ít. Rất có thể, việc này là do người ngoài thực hiện hay thậm chí, là người trong ngành"

"Nếu hắn ta đã cất công chuẩn bị những thứ này chu đáo đến thế thì xem ra dã tâm thật sự rất lớn. Đi lên từng bước một không phải là phong cách hành động của những tên tội phạm dễ đối phó, chúng ta phải nhất mực xem trọng chuyện này"

Kim Taehyung vừa phân tích xong thì cả ba nhìn nhau rồi cùng chìm vào yên lặng, có lẽ họ sẽ không biết rằng tất cả đang đồng loạt nghĩ đến một sự kiện.

Có lẽ thời khắc đó đã đến rồi, xử sở Kimchi sẽ một lần nữa phải đối mặt với cơn ác mộng kinh hoàng cách đây 15 năm về trước. Kẻ sát nhân sáu ngón Ong Jin Ae và truyền nhân của hắn. Chúng sẽ một lần nữa dùng cái bóng đen đúa thấm đẫm một màu đỏ tươi của chính mình để khoác lên bầu trời bình minh của Đại Hàn dân Quốc một nỗi tuyệt vọng u tối.

Tiếp đến...sẽ là chuyện gì nữa đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taekook