Hạ: Bưu kiện khói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lập tức đến sở cảnh sát đi, trụ sở xảy ra chuyện rồi!"

Trái ngược hoàn toàn với thái độ gấp gáp của Jung Hoseok ở bên kia đầu dây, hai con người nơi đây lại bình tĩnh đến lạ thường. Cậu rũ mi, di chuyển mắt mình từ điện thoại sang gương mặt thanh tú của người bên cạnh, nuốt nước bọt, khó khăn mở lời.

"Em cũng muốn-"

"Không, em không được đi đâu hết, ở nhà cho tôi"

Không đợi cậu nói dứt câu, Taehyung đã nhanh chóng lên tiếng cắt lời. Biết thế ngay từ đầu hắn đã không cho cậu nghe được cuộc hội thoại này, vì hắn chắc chắn rằng với cái tính cách cứng đầu và bướng bỉnh của người kia thì nhất định sẽ một mực đòi theo cùng.

"Nhưng mà em đã đỡ nhiều rồi, không sao mà"

"Ở nhà là ở nhà"

Jungkook bắt đầu cảm thấy biện pháp cầu xin này không còn khả thi, có nên tung chăn chạy đi luôn không nhỉ? Cậu cẩn trọng suy xét rồi từ từ rời mắt khỏi hắn, nhẩm tính trong đầu mình từng đường đi nước bước thật kĩ càng, từ đây ra đến cửa chính sẽ mất bao xa. Trường hợp tệ nhất thì hắn giận cậu thôi, về nhà dỗ dành một tí là được ấy mà.

Chực chờ đến khi hắn cúi đầu xuống nhìn vào điện thoại, cậu nhân lúc sơ hở giật chăn lén người chạy đi, vừa đặt chân xuống sàn nhà đã ba chân bốn cẳng lao đến chụp lấy tay nắm cửa rồi kéo mạnh ra.

Nhưng...

Cạch

"Bị khóa?"

Jungkook đơ ngươi một lúc rồi dần dần ngợ ra có điều gì đó không đúng. Lúng túng quay người ra sau liền bắt gặp Taehyung từ lúc nào đã đến đứng ngay sau cậu, dùng tay mình nắm lấy vai người kia đẩy tựa vào cửa rồi thô bạo chống một tay mình lên đó. Jungkook cứ nhìn đăm đăm vào hắn không dám chớp mắt, càng ngày càng nhích người ra sau dù bản thân mình chẳng còn khả năng di chuyển được nữa... bây giờ tính sao đây?

"Xem ra thật sự em bé không nghe lời tôi?"

"Nhưng em không sao thật mà, còn chạy được là đằng khác"

"Về giường"

"Cho em đi-"

"Về-giường...Taehyung ngập ngừng "Tôi lấy đồ cho em thay"

Jeon Jungkook nghe đến đây thì mặt mày liền tươi tỉnh hẳn lên, miệng cười toe toét, cố tình chớp chớp đôi mắt long lanh của mình mấy cái bày ra vẻ biết ơn. Kim Taehyung cười cười, trẻ con thật đúng là trẻ con, nhưng có lẽ hắn sẽ chẳng biết, Jeon Jungkook chỉ cư xử thế này với duy nhất một mình hắn mà thôi...

Được rồi, cậu hối hận...

Quả là chả thể nào yên tâm cho hắn lựa đồ gì cả, cậu nhăn nhó nhìn vào chính mình trong gương, nhưng có nhìn thế nào cũng chẳng thể vừa ý. Từ trên xuống dưới chả có chỗ nào hở ra trừ cái cổ áo. Cái áo này cậu đã từ lâu chẳng thèm đếm xỉa tới vì mặc vào quá ngứa ngáy và gò bó, cậu mua nó chỉ vì nó có họa tiết bài tây rất đẹp mắt. Ấy vậy mà hắn lại nhìn trúng cái áo chết tiệt này rồi một hai bắt cậu mặc cho bằng được. Còn lớn giọng đe dọa.

"Một là em mặc cái này, hai là em mặc áo tôi, ba là em ở nhà. Chọn"

Lí lẽ gì đây chứ? Hắn rõ ràng biết chắc rằng cậu sẽ không thể nào mặc áo của hắn. Áo Taehyung rất rộng và đặc biệt là đối với sơ mi, cậu chỉ cần cúi xuống một chút thôi thì cổ áo sẽ tuột ra mất. Những dấu hôn đỏ chói mà hắn để lại sau một đêm cuồng nhiệt kia chúng vẫn còn đó, chi chít khắp nơi và thậm chí là còn sẫm màu hơn tối qua. Kim Taehyung làm thế là đang chèn ép cậu, nhưng được thôi! Mặc thì mặc, Jeon Jungkook tôi sợ anh chắc?

Hắn từ lâu đã chuẩn bị xong mọi thứ và có mặt tại garage trước để đợi cậu. Jungkook vừa bước xuống tới nơi lại chợt cảm thấy kì lạ, thường thì hắn sẽ mặc sơ mi trắng, khoác vest ngoài và thắt cà vạt. Nhưng hôm nay lại mặc áo len đen cổ cao bên trong, điều này hiển nhiên không giống phong cách thường ngày của Kim Taehyung tí nào.

Vừa ngồi vào xe, cậu hoàn tất việc cài dây an toàn và điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thật thoải mái liền ngoái đầu qua nhìn người kia, thắc mắc hỏi.

"Sao hôm nay anh mặc áo len vậy?"

"Chuyện này không phải nên hỏi em sao?"

"Gì chứ? Anh ăn mặc thế nào thì liên quan gì đến em?"

Kim Taehyung im lặng hồi lâu rồi sau đó xoay mặt mình qua tiến gần lại phía người đối diện. Hắn buông tay rời khỏi vô lăng, nắm lấy cổ áo len dày cộm, vạch xuống một khoảng lớn sau đó nhướng mày lên nhìn cậu.

"Vì tối qua có một bé hư đã cắn lên chỗ này của tôi"

Ngón tay hắn từ từ di chuyển xuống gần xương quai xanh, chỉ lên ấn ký hồng đậm ám muội trên cổ mình.

"Thế này thì em nghĩ tôi có nên mặc sơ mi không?"

Jeon Jungkook nghe xong liền ngay lập tức ngượng chín mặt, dùng tay đẩy hắn ra xa rồi lắp bắp nói năng loạn xạ.

"Do...do anh cả"

"Rõ ràng là em hôn tôi trước"

"Em say, làm bậy thôi!"

"Tôi cũng say"

"Em có thể kiện anh tội xâm phạm cơ thể công dân trái phép. Theo khoản 1 điều 136 bộ luật nhân sự năm 2008, đối với hành vi cưỡng chế xâm phạm cơ thể của bất kì một công dân nào trên lãnh thổ Đại Hàn dân Quốc đều sẽ lãnh mức phạt lên đến 7 năm tù, nếu đối tượng đã trên mức vị thành niên. Đối với trẻ em từ 5 đến 10 tuổi hoặc dưới 18 tuổi thì mức án phải lãnh có thể lên đến 20 năm tù. Theo sếp, sếp sẽ ngồi mấy năm?"

"Đó là với trường hợp đôi bên không tình nguyện, bé con có tình nguyện không?"

"..."

"Tình nguyện"

Jungkook im lặng một lúc rồi phì cười, chồm người sang trái hôn lên dấu răng mình để lại rồi thu người về, ngồi yên vị trên ghế phụ lái. Taehyung với tay tới xoa đầu cậu rồi nhấn nút khóa cửa xe, cẩn thận de xe về sau một khoảng rồi đạp vào chân ga, chạy thẳng đến trụ sở.

Sở cảnh sát quốc gia Seoul 10:25 am

Taehyung và Jungkook chỉ vừa dừng xe trước cổng trụ sở chính liền bị một màn làm cho bỡ ngỡ, dây niêm phong cảnh báo khí độc cấp tính được giăng thành đống và rải rác khắp nơi. Không chỉ thế, một số lượng lớn quan chức cấp cao của chính phủ cũng đều có mặt tại đây. Truyền thông và báo chí đã đứng đông nghẹt quện thành một mảng đặc quánh, đâu đâu cũng là đầu người nhấp nhô. Đèn flash chói mắt từ ống kính máy ảnh liên tục nhấp nháy, người người chen chúc xem kịch vui trước sở cảnh sát thật chẳng ra thể thống gì. Kim Taehyung khẽ siết chặt nắm đấm, âm thầm nghiến răng.

"Chết tiệt!"

Cả hai nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, gấp gáp đeo lên người thẻ ngành cảnh sát, cẩn thận lách người qua đám đông đang xô đẩy chen lấn kịch liệt rồi tiến vào trong. Đi được một đoạn họ buộc phải dừng lại để đeo mặt nạ phòng độc, mặc đồ bảo hộ và ăn kẹo bạc hà để giảm choáng. Vụ việc lần này xem ra nghiêm trọng hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu của hắn.

Vừa đặt một chân bước vào cửa chính, đập vào mắt họ là Jung Hoseok và một vài thành viên của tổ phòng chống khí độc cấp tính đứng bao quanh khắp nơi, ai ai cũng mang mặt nạ bảo hộ và xách một bình oxi, liên tục mở van xả ra ngoài. Giữa sảnh lớn là một thùng carton được bọc bên ngoài bằng một thứ gì đó nhám đen mà bản thân hắn cũng chẳng rõ, từ trong liên tục bay ra những luồn khí trắng toát tựa như khói, chúng nhiều đến nổi họ thật sự chẳng thể nhìn rõ thứ gì xung quanh. Thông qua mặt nạ phòng độc, Kim Taehyung cố gắng hét lên thật lớn để kiểm tra trạng thái hiện trường

"Jung Hoseok! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra đây!"

"Anh nhìn còn không thấy sao! Cách đây khoảng tầm hơn 1 tiếng trước, có một bưu kiện lớn được gửi đến trụ sở cảnh sát, người kí gửi bảo rằng đây là quà từ tổng bộ chỉ huy Hongkong gửi đến cho chúng ta thay cho lời cảm ơn về vụ việc buôn lậu của Byun Leejae"

Jung Hoseok phất phất tay trước mắt để huơ đuổi làn khói mịt mù, cố gắng làm rõ điểm nhìn để xác định vị trí của Kim Taehyung trong mớ hỗn loạn. Được một lúc, anh nói tiếp.

"Jinwoo thuộc điểm O của cậu là người đã đích thân mở cái thùng đấy ra! Cậu ấy bị bỏng một chút ở mặt và tay, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu cách đây không lâu. Tạm thời tính mạng vẫn an toàn. Đám khói trắng mù tịt này đã xả ra không ngừng gần hơn nửa tiếng rồi. Không một ai trong chúng tôi xác định được nó là gì, PDP dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể tiếp cận nó với cự li gần vì sẽ gây ra nhiễm độc da! Các cậu đứng ra xa một chút, dù có mặt nạ phòng độc nhưng tỉ lệ rủi ro vẫn rất cao!"

Jeon Jungkook đứng một bên hiển nhiên nghe rõ mồn một những gì Jung Hoseok nói. Cậu đảo mắt một vòng quanh đây, cẩn thận suy xét tình hình hiện tại. Các bình oxi ở đây chắc chắn sẽ không đủ để duy trì hơi thở cho bọn họ trong một thời gian dài sắp tới. Họ thậm chí còn chẳng hình dung được thứ đang tỏa khói mù mịt đằng kia sẽ mất bao lâu để dừng lại. Họ không thể chần chờ thêm nữa, thời gian giờ đây là vàng là bạc, không thể lãng phí bất cứ một giây nào!

Kim Taehyung cẩn thận tính toán, nếu duy trì trạng thái này mãi thì sớm muộn gì đám khói chết tiệt này cũng sẽ men theo đường dẫn khí mà tràn ra ngoài. Đến lúc đó thì có nước họ phải giăng một cái lưới lớn để bọc kín trụ sở lớn này lại. Lượng khí trong đây hiện tại đã có thể lên đến hơn một triệu mét khối. Cho dù thu hẹp phạm vi lan tỏa ra những khu vực gần nhất như quận Saewa và Usoung hay Namdaecha thì tổn thất nhận lại vẫn rất khủng khiếp. Đấy là khi hắn chưa kể đến, Hàn Quốc bây giờ đang là mùa thu, khí trời mát mẻ và gió lạnh thổi từ phía Tây về đây rất nhiều, điều này sẽ đẩy nhanh tốc độ lan tỏa của khí độc. Những chuyện đó là hiểm hoạ chực chờ nếu bây giờ bọn họ không ngay lập tức ngăn chặn cái màn sương chết chóc này lại.

Trong khi đám khói ác tính kia vẫn còn đang không ngừng lan rộng, Taehyung và Jungkook bỗng dưng nghĩ ra gì đó, không hẹn mà đồng thời ngước lên nhìn nhau. Cậu nhìn hắn rồi gật đầu, cả hai đều chắc rằng mình hiểu được ý đối phương.

Dùng nitơ lạnh từ bình chữa cháy làm đông cấp tốc lượng khí thoát ra bên trong. Nếu việc này còn không hiệu quả, họ thật sự không còn cách nào khác.

Jungkook và Taehyung ngay sau đó liền gấp gáp chia ra làm hai hướng để tìm bình chữa cháy nhưng vẫn không quên hét lên ra hiệu với những người xung quanh.

"Mọi người tản ra tìm bình chữa cháy đi, nhanh lên! Nếu không sẽ không kịp nữa!"

Nếu cậu nhớ không lầm thì có bốn bình ở gần nhà vệ sinh phía trước cầu thang dẫn lên tầng 1. Thật may mắn là cậu đã đúng. Jungkook cố gắng dùng lực thật mạnh để giựt chốt cài bình ra, vì gấp gáp nên chốt bỗng trở nên như quá cứng, dùng sức của một mình cậu quả thực hơi khó khăn.

Cậu ngồi bệt xuống sàn nhà, dùng một chân mình hấp tấp đá vào khóa cài trên chốt giắt ngang thân rồi dùng tay cạy bung sợi dây quấn cố định bên dưới. Vì dùng lực quá mạnh khiến lòng bàn tay cậu sơ sẩy bật máu, sau một hồi loay hoay cũng thành công lấy được bình chữa cháy.

Không chần chừ một giây nào, Jungkook nhanh chân chạy đến giữa sảnh, bấm vào nút khóa an toàn trên bình rồi xả hết khí lạnh ra ngoài. Lần lượt từng người một cũng cầm bình chữa cháy chạy đến thực hiện theo. Khói độc cùng khí lạnh lẫn lộn vào nhau bay ra từ tứ phía. Bỗng chốc toàn sở cảnh sát trông như một ngọn núi tuyết khổng lồ, khói ám lên bề mặt kính trong suốt thành từng lớp dày đặc. Nếu đứng từ bên ngoài nhìn vào quả thực sẽ chẳng nhìn thấy gì cả. Sau hơn 15 phút xịt liên tục không ngừng nghỉ, họ cũng thành công dập tắt đám khói. Mọi người đều kiệt sức ngồi thụp xuống sàn đá, đưa tay mình cởi mặt nạ ra hít lấy hít để từng ngụm không khí.

Jung Hoseok đứng dậy, từ từ từng bước tiến đến gần cái thùng carton, bên trong đựng một cái bình thiếc trông rất giống với bình ga thông thường nhưng thấp và bự hơn rất nhiều. Trên thùng có dán một miếng tem thông tin kí gửi. Jung Hoseok lập tức phủi đi lớp băng lạnh đóng lại khi nãy ra, hốt hoảng khi nhìn thấy tên người nhận được ghi rất cụ thể.

Người nhận: Jeon Jungkook

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taekook