Hạ: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở cảnh sát quốc gia Seoul 9:21 am

"Sáng ngày 13 tháng 8, vào lúc 8 giờ 00 phút- một vụ nổ ô tô tư nhân đã diễn ra tại khu vực trung tâm của quảng trường Gwanghwamun, đường Sejong. Được biết, ngay sau đó không lâu, sở cảnh sát Quốc gia Seoul đã nhận được một bưu thiếp nặc danh với nội dung kì lạ vẫn đang được giấu kín...Hiện lực lượng kiểm soát an ninh Gwanghwamun và cảnh sát tuyến đường Sejong trực thuộc quận Ginjae vẫn đang trong quá trình tiến hành điều tra-"

"Chết tiệt!" Jung Hoseok tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn, quơ quào cầm lấy một lọ đựng viết gần đó rồi ném thẳng về phía màn hình tivi.

"Gần cả tiếng đồng hồ rồi! Gửi một bài đồng dao con nít đến đây? Rõ ràng là muốn trêu đùa chúng ta!"

"Bình tĩnh đi"

Kim Taehyung trầm giọng lên tiếng, mặt mày đăm chiêu chăm chú nhìn vào bức mật thư đang nằm gọn ghẽ trên bàn, cả người thả lỏng ngả đầu về sau tựa vào sopha. Cách đây khoảng chừng chưa đến 45 phút, một lá thư đe dọa với nội dung tương đối mơ hồ đã được một người ẩn danh trực tiếp gửi đến trụ sở Seoul. Không những thế, ngoại trừ bức thư kì lạ kia ra thì vẫn còn một hộp máy thu âm dạng nhỏ được gửi kèm theo nó và một đoạn hội thoại với chủ đích trêu ngươi bỡn cợt.

"Dù hôm nay không phải Tết Seollal, nhưng tao vẫn muốn cùng chúng mày chiêm ngưỡng bầu trời pháo hoa rực rỡ"

Và đó cũng là lý do vì sao phòng họp tầng 5 của tòa nhà D hôm nay lại đông đúc đến vậy. Mấy mươi con người, mấy mươi bộ não dốc hết toàn lực vận hành tư duy tối đa, hầu như toàn bộ công việc từ lớn đến bé của cả sở đều bất đắc dĩ phải bị trì hoãn lại.

Lần này không chỉ tổ trọng án, mà cả DCA và pháp y cùng pháp chứng đều có mặt, mỗi một cá thể xuất sắc nhất từ mọi lĩnh vực khác nhau đều được triệu tập với niềm hi vọng mãnh liệt rằng một ai đó trong số họ sẽ giải ra được thứ mật mã kỳ quặc kia.

Thủ pháp gây án lần này thật sự khá mới lạ, Taehyung quả thực chưa từng gặp qua dạng này trước đây. Nghi phạm gửi đến cho họ một bài đồng dao dân gian cổ nhưng không kèm theo đó là bất kì một gợi ý rõ rệt và cụ thể nào. Hắn cẩn thận dùng điện thoại mình chụp lại toàn bộ bài thơ trên mảnh giấy nhỏ rồi trình chiếu lên màn hình lớn. Tất thảy mọi người đều đã ngồi đây quơ tay múa chân gần 2 giờ liên tục, nghĩ đến nát cả óc rồi nhưng một chữ họ cũng rặn chẳng ra.

Dựa vào lời nhắn nhủ "thân thương" từ đoạn ghi âm giễu cợt kia, Kim Taehyung đã bước đầu xác định được thủ pháp gây án lần này sẽ là gì.

Đánh bom.

Cái gã đó trong lời nhắn đã có đề cập đến "Tết Seollal" là một loại Tết truyền thống ở Hàn Quốc. Họ sẽ tổ chức múa vui ca hát suốt cả ngày dài và đêm xuống là xem pháo hoa cùng nhau vào những ngày cuối cùng của tháng 5.

Nhưng hiện tại đang là tháng 8.

Điều đó chứng tỏ, "pháo hoa" mà gã ta đề cập đến trong tin nhắn thoại là hình ảnh ẩn dụ cho thứ ánh sáng mang hơi thở chết chóc phát ra từ những ngọn lửa hung tàn ngoài kia. Thật sự rất khéo léo, biết tỉ mỉ sử dụng pháo hoa của niềm vui và hạnh phúc để ám chỉ cho sự lụi tàn đớn đau và cô lõi. Xem ra lần này Taehyung đánh giá gã rất cao.

Jeon Jungkook từ đầu đến cuối đều cố gắng hết sức mình nhất nhất tập trung. Dù đã qua gần cả tiếng đồng hồ rồi nhưng cậu vẫn quyết không từ bỏ việc giải mã, liên tục không ngừng nhẩm đi nhẩm lại từng lời hát một trong bài vè cổ. Nó dường như gợi đến cho cậu một mảnh kí ức gì đó rất quen thuộc, rất gần gũi nhưng hiện tại là đang bất quá mà nghĩ không ra.

"Bạn ơi cùng hát

Tay trắng tay đen

Một giờ họp chợ

Nào ta cùng chơi.

Hai tay mặt trắng

Đũa tròn một đôi

Ba tay mặt trắng

Nên hòn núi cao.

Bạn ơi cùng hát

Tay trắng tay đen

Hai giờ chợ tan

Buôn may bán đắt.

Ba tay mặt đen

Một mình trơ trọi

Bốn tay mặt trắng

Ngựa quay về chuồng.

Bốn tay mặt đen

Sao tròn năm cánh.


Bạn ơi cùng hát

Tay trắng tay đen

Ba giờ làm ruộng

Họp vui cả làng.

Hai tay mặt trắng

Nên duyên vợ chồng

Bốn tay mặt trắng

Mẹ tròn con vuông.


Bạn ơi cùng hát

Tay trắng tay đen

Bốn giờ cơm tối

Họp về bên nhau.

Ba tay mặt trắng

Một bộ tam sên

Bốn tay mặt trắng

Ngựa quay về chuồng.

Bốn tay mặt đen

Năm châu bốn bể.


Bạn ơi cùng hát

Tay trắng tay đen

Một vòng hai lượt

Bạn ơi chớ quên

Hai giờ tan chợ

Ta đi về nhà."

"..."

"Tay trắng...tay đen..?" Jungkook lẩm bẩm.

"Nếu là bài vè cổ thông thường thì chúng sẽ được viết về chủ đề gì nhỉ?"

Jung Hoseok ngẫm ngợi một hồi lâu rồi sau đó lên tiếng đáp lời cậu.

"Bài vè cổ thì thường viết về các trò chơi dân gian, đúng chứ? Như Juldarigi (thả diều) hay Neolttwigi (trò bập bênh) chẳng hạn"

"Được rồi, tất cả mọi người mau lấy giấy bút ra liệt kê các trò chơi dân gian mà mình biết đi, khẩn trương!"

Kim Taehyung nghe xong liền lập tức hành động, gõ tay vài cái lên bàn rồi cất lên chất giọng trầm khàn đặc trưng của mình, lạnh lùng ra lệnh. Hắn giờ đây tựa hồ bất lực, dùng tay còn lại phẩy phẩy vài cái vào không trung xem như có lệ rồi lôi điện thoại mình ra, nhấn liên hồi vào những kí tự nhỏ xíu. Ngay lúc này đây, biện pháp cứu cháy duy nhất của họ chỉ còn có thế mà thôi. Tiếp đến, rất có thể sẽ có một vụ đánh bom nữa sắp sửa diễn ra tại mảnh đất hiu quạnh nào đó trên địa bàn thành phố Seoul. Và nhìn xem tất cả những gì họ làm được ngay lúc này là gì?

Ngân nga một bài vè cổ vô dụng.

"Sếp! Các đồng nghiệp hiện tại đã liệt kê được một số trò chơi dân gian được phổ thành vè và còn lưu truyền cho đến ngày nay"

"Mang lên đây" Hắn đưa tay mình lên cao, khẽ khàng chạm vào thái dương. Vừa xoa vừa nói.

Jeon Jungkook ngồi một bên thơ thẩn hướng mắt nhìn xuống mặt bàn, hai tay khoanh lại khoá chặt đặt trước ngực mình nhịp nhịp.

Tay trắng tay đen...Bài thơ cứ liên tục đề cập đến tay trắng tay đen như một vòng tuần hoàn, như một luật lệ. Jungkook lúc này nghĩ có lẽ tay trắng tay đen được nói đến trong bài thơ đại diện cho một quy luật của trò chơi nào khác, nhưng tạm thời cậu vẫn chưa nghĩ ra được trò đó là gì.

Nào Jeon Jungkook, thử nhớ lại xem, ngày bé mày cùng Jimin thường chơi trò gì?

Vì thời gian có hạn, dù tạm thời vẫn còn hơi mù tịt về thứ mà cái mật mã bí ẩn này muốn ám chỉ đến nhưng Jungkook vẫn muốn đem suy luận của mình nói cho Kim Namjoon nghe, người được cho là "tai to mặt lớn" của tổ pháp chứng, cũng là người có vốn kiến thức uyên thâm về nhiều lĩnh vực nhất ở đây.

"Pháp chứng Kim, tôi nghĩ rằng tay mặt trắng, tay mặt đen trong bài thơ này là chỉ trò Tay trắng Tay đen của trẻ em hay chơi vào thời Joseon. Nhưng tôi nghĩ bài thơ dùng trò này để ám chỉ một thứ gì đó khác. Bởi những câu nối theo sau những câu xuất hiện tay mặt trắng và tay mặt đen chúng lại chẳng mang bất kì một ý nghĩa gì cả"

"Tôi cũng nghĩ giống cậu. Có thể tay trắng tay đen là để ám chỉ một quy luật nào đó, hay một cách thức để tiến hành trò chơi thực sự được đề cập đến. Nhưng tạm thời tôi vẫn còn mơ hồ quá, chúng thật không rõ ràng"

"Tại sao hai tay mặt trắng lại là đũa tròn một đôi, anh biết không? Những câu chẵn trong bài vè này có ý nghĩa gì nhỉ?"

"Ý cậu nói những câu chẵn là sao?"

"Này, anh nhìn nhé. Trừ hai câu đầu để phân biệt từng khổ, hai câu sau để chỉ thời gian 'dân làng' cùng tụ họp lại chơi trò gì đấy, thì những câu còn lại, ở câu lẻ sẽ xuất hiện tay mặt trắng hoặc tay mặt đen, còn câu chẵn lại chả mang ý nghĩa gì hết, chúng hoàn toàn xáo rỗng"

Kim Namjoon sau khi nghe những lời người kia nói liền cố gắng lục lọi những mảnh kí ức vỡ vụn rải rác có trong đầu mình, từ từ xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.

"Tôi lại nghĩ chúng có ý nghĩa đấy, cậu đợi một chút"

Nói đoạn, Kim Namjoon quay người đi về phía bàn làm việc, lấy ra một cây bút đỏ và hai tờ giấy trắng, bắt đầu liên tục viết xuống gì đó. Jungkook nhất thời cũng chẳng biết làm gì, lần mò trong túi lôi điện thoại mình ra nhằm lên mạng tìm xem còn trò chơi dân gian nào mà bọn họ đã bỏ sót hay không.

Xem nào, Tay trắng tay đen, trò thả diều Juldarigi, Neolttwigi bập bênh hay kéo co Chaehounaego,...

Những ngón tay thon nhỏ ngày một di chuyển nhanh dần, càng lướt về sau cậu càng khó chịu, quả thực họ đã liệt kê ra hầu như tất cả rồi, rốt cuộc là còn điều gì mà họ đã vô tình bỏ quên đây?

Jungkook theo thói quen mỗi khi căng thẳng đều dùng răng cắn chặt môi mình. Cậu tự dặn lòng, bản thân cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng
nhất định phải tìm cho ra cái thứ mà tên man rợ kia muốn ám chỉ đến. Ngay bây giờ, ở đâu đó ngoài kia, có hơn cả ngàn sinh mạng quý báu đang chờ họ đến cứu lấy. Không lẽ lần này, công lý thua rồi sao?

Một khắc rồi lại một khắc, thời gian cứ thế chầm chậm trôi tuột qua những kẽ tay. Bầu không khí nơi đây im lặng đến đáng sợ, chúng như thể dùng sức nặng của chính mình ngày một dồn họ vào đường cùng. Ai nấy bộ dạng đều não nề, trầm ngâm mỗi người một thế giới của riêng mình. Có thể họ chẳng đánh hơi ra được một chút manh mối nào nên mới câm lặng đến thế. Hoặc đơn giản là chẳng ai dám cả gan lên tiếng để phá vỡ sự ảm đạm của không gian nơi này.

Dường như mọi thứ đã trôi qua rất lâu, cậu cảm nhận được chúng lâu đến nỗi dù có là bất kì ai trong số bọn họ cũng đều đang rất vội vã, không một ai còn đủ minh mẫn để bứt phá hay ngăn chặn vòng tuần hoàn lẩn quẩn của thời gian. Đúng vào thời khắc bế tắc này, Kim Namjoon và Kim Seokjin nhất loạt lên tiếng.

"Tìm ra rồi! Là Yut-nori!"

Thanh âm mạnh mẽ vang lên thật đều, thành công phá vỡ thế cân bằng mỏng manh của cả phòng họp, mọi người bắt đầu nháo nhào ồ ạt như đàn ong vỡ tổ. Họ trườn người về trước, thi nhau liên tục hỏi tới tấp nhằm muốn xem xem thứ đó rốt cuộc là gì, từng người từng người thần sắc chẳng còn tỉnh táo, liên tục lớn tiếng hồ loạn.

Rầm.

Kim Taehyung đanh mặt, cuộn tròn nắm tay đập mạnh xuống mặt bàn gây nên một tiếng động lớn. Hành động đó ngay lập tức kéo tất cả mọi thứ như quay về với quỹ đạo ban đầu. Nhìn vào gương mặt cau có của hắn, tất cả đều tự dặn lòng hãy thật bình tĩnh, không ai bảo ai, một loạt ngoan ngoãn quay về yên vị trên ghế ngồi của mình, chực chờ được lắng nghe những lời phân tích đáng giá từ hai con người tài ba kia.

"Pháp chứng Kim, anh có thể bắt đầu được rồi" Kim Taehyung sau khi kiểm soát được tình hình tạm thời, hạ giọng mình xuống thật thấp, vắt chéo một chân lên chân còn lại, chậm rãi cất lời.

"Mọi người nhìn nhé. Hai câu đầu, như Jungkook đã nói, chúng đánh dấu cho sự bắt đầu của mỗi khổ thơ. Hai câu tiếp theo là để chỉ thời gian mà những người chơi họp lại để chơi Yut-nori, tạm thời chúng tôi còn chưa biết chúng mang ý nghĩa gì. Nhưng vấn đề nằm ở hai câu tiếp theo"

Kim Namjoon vừa dứt lời, Kim Seokjin đã hiểu ý tỉ mỉ phối hợp nhịp nhàng, tiếp tục nối tiếp.

"Tập trung nghe kĩ nhé, hai chúng tôi cho rằng hai câu tiếp theo là luật chơi của Yut-nori. Với câu đầu miêu tả cách ném cây Yut, câu sau thì miêu tả số bước ta được đi. Tôi sẽ lấy ví dụ cho mọi người dễ dàng hình dung"

"Nếu lấy câu đầu chẳng hạn, lúc này ta có 'Hai tay mặt trắng' 'Đũa tròn một đôi'. Hai tay mặt trắng là chỉ tung hai cây Yut được mặt ngửa, tức gae'(), người chơi được đi hai bước. Và lập luận này khá phù hợp với vế sau, đũa tròn một đôi là số bước ta đi được, tức là số 2, vì một đôi đũa thì gồm hai chiếc. Tiếp đến mọi người biết là gì rồi, lần lượt từng cặp câu sẽ cho ta từng cặp số tương ứng"

"Ồ"

Tất cả mọi người sau khi nghe được phân tích liền đồng thanh ồ lên một tiếng, phần lớn là những lời cảm khái vì sao họ có thể giải ra được mật mã một cách thần kỳ như thế.

"Nhưng...hyung này"

Như nghĩ ra điều gì đó từ những dòng chữ kia, trong vô thức Jungkook bất chợt lên tiếng, một lần nữa quẳng đi niềm hân hoan chỉ vừa chớm nở.

"Nếu câu cuối nói rằng mỗi vòng có hai lượt, thì gợi ý này bị sai sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taekook