Trung: Nghiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: 16+

________

Sau cuộc "hoan hoan ái ái" vào tối hôm đó thì chính xác là hai ngày liền, cậu và hắn chẳng ai nhìn mặt nhau. Không hẳn là cả hai, Kim Taehyung thì chạm mặt cậu lúc nào liền nhìn lén người ta lúc đó. Nhưng Jeon Jungkook thì ngược lại, một mực tránh mặt hắn.

Không phải vì cậu chán ghét hay ghê tởm hắn, mà là cậu ngại đó! Thử nghĩ xem làm sao không ngại? Hôn nhau...lâu vậy mà. Nếu đêm đó hắn chủ động động tay động chân thêm tí nữa, Jungkook nghĩ mình thiếu điều sẽ ấy ấy với người ta thật. Nói chung là ngại chết được, không muốn nhìn hắn đâu!

Cả hai ngày nay cậu và hắn đều ở nhà, dù tàn cuộc lộn xộn kia vẫn chưa được giải quyết nhưng vì Jung Hoseok làm việc rất hiệu quả. Chung quy thì mọi chuyện vẫn ổn. Lý do thứ nhất khiến hắn không đến sở cảnh sát là vì muốn ở nhà, lạng qua lạng lại trước mặt cậu để tìm ra nguyên nhân mình bị tránh mặt. Lý do thứ hai là vì cậu không muốn, thừa biết con người nhỏ xíu đó sẽ không muốn mình đến sở cảnh sát, nên chuyện gì quan trọng thì Jung Hoseok sẽ về nhà báo lại trong cuộc họp mỗi tối giữa cả ba.

Đêm nay cũng như mọi ngày, hắn cứ ngồi lì trong bàn làm việc, tay lật lật mấy tờ giấy tạo nên âm thanh sột soạt liên hồi, chỉ cần nghe thôi cũng đủ biết con người bên trong bận bịu thế nào. Dù bắt được Yoo Merae nhưng cô ta vẫn cứng mồm cứng miệng không chịu nói gì. Dù không muốn lắm nhưng hắn vẫn quyết định ngày mai sẽ đi làm bình thường. Vụ án này xem ra thật sự cam go, không thể kéo dài thêm được nữa. Lưới nhỏ thì số mồi ít ỏi, lưới rộng thì bắt nhầm cá tôm, hắn biết chắc Yoo Merae chỉ là con chốt thế thân cho cái tổ chức đằng sau đó. Cái người với ngón tay mắc bệnh ngón bóp còi kì lạ đó vẫn chưa xuất hiện. Hắn ta rốt cuộc là ai?

Bình thường, nếu là ngày nghỉ thì cả ngày cậu đều đi vòng vòng nhà để chơi, thỉnh thoảng sẽ ra sau vườn ngồi để thư giãn. Dẫu hôm nay chẳng phải ngày nghỉ (nhưng được nghỉ) thì cậu vẫn ở lì trong phòng, không rời nửa bước. Bước xuống nhà thì sẽ gặp hắn, không có Hoseok ở nhà cậu sẽ rất gượng gạo, thôi thì chịu vậy.

Nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 8 giờ tối, thường ngày 9 giờ rưỡi Hoseok sẽ về đến nhà. Ăn uống tắm rửa xong thì tầm 10 giờ sẽ lại họp. Cậu lúc này cũng đã lờ đờ uể oải, liền gác tay lên trán đánh một giấc dài.

Khi cả ba con người này ngồi đây cũng là chuyện của gần 3 tiếng sau. Jung Hoseok ngồi ở ghế sô pha lớn, Taehyung ngồi ở ghế con và Jungkook ngồi chiếc còn lại. Hai người kia thì uống trà, chỉ mình cậu là uống sữa nóng vì ngủ quá giấc mà bụng cồn cào chưa thứ gì bỏ bụng.

"Hôm nay lên sở thì có thêm thu nhập cho cậu, Taehyung. Dấu vân tay trên một trong các khẩu súng vừa tìm được tại hiện trường phòng khách sạn hôm đó, là thuộc về một người có tiền sử gây án trước kia của sở cảnh sát. Tôi nghĩ cậu biết hắn, Cha Seojeon. Trước đây từng bị bắt vì tội tàng trữ ma túy trái phép, phạt tù 8 năm, chỉ vừa ra tù cách đây 3 tháng"

"Ý của anh là hắn rất có thể liên quan đến tổ chức buôn bán ma túy kia và cả...Yoo Merae?"

"Ừm, cậu nói đúng. Yoo Merae tên thật là Reiko Nanami, một phụ nữ trẻ tuổi mang quốc tịch Nhật Bản. Dongchae qua điều tra đã cho biết, ngày trước cô ta chuyên hoạt động tại các phố đèn đỏ và là con át chủ bài của "tửu quán" lớn nhất nhì Osaka. Lầu Okinawa. Sở dĩ cô ta đến Hàn Quốc vì được một người khách trong một lần ghé "thăm" dùng một số tiền tương đối lớn để chuộc cô ta ra khỏi đó. Danh tính hiện tại là bí ẩn, vì cả cô ta và hắn đều dùng hộ chiếu giả, tức nhập cảnh trái phép sang Hàn Quốc"

Kim Taehyung từ đầu đến cuối đều lắng nghe câu chuyện và ghi nhớ mọi thứ, hắn lay lay tách trà trên tay rồi thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm. Vắt một chân lên chân còn lại, tay kia nhịp nhịp đầu gối trông dáng vẻ tiêu soái vô cùng. Bình thường hắn sẽ tập trung nhìn vào Jung Hoseok khi anh đang nói, nhưng dạo gần đây vì có sự xuất hiện của một người "đặc biệt" mà hắn dồn hết sự chú ý của mình lên người nọ.

Jeon Jungkook.

Dù đã rất cố gắng để bản thân mình không phải nhớ lại chuyện của đêm đó nhưng hắn không tài nào làm được. Cảm giác đó, mùi hương đó, cơ thể đó làm hắn mỗi một phút giây nhớ đến đều lâng lâng khó tả. Jungkook biết rất rõ người kia đang nhìn mình, nhưng cậu không muốn lơ đãng, cố diễn xuất một cách tự nhiên nhất có thể.

"Taehyung, cậu có ý kiến gì không?"

"..."

"Taehyung?"

"..."

"Kim Taehyung! Cái tên chết tiệt này, cậu định nuốt sống Jungkook đó hả?"

"Xin lỗi, mãi mê suy nghĩ nên tôi không để ý. Tạm thời chúng ta lùng theo dấu vết để truy tìm Cha Seojeon. Yoo Merae cứ giao lại cho tôi, đích thân tôi sẽ lấy khẩu cung của cô ta"

"Được, tạm thời cứ vậy đi, trễ rồi, mọi người đi ngủ sớm, ngủ ngon"

Jung Hoseok vừa nói xong thì liền đứng dậy phủi chân đi lên lầu. Chỉ còn mình cậu và hắn ngồi đây, Taehyung không có động tĩnh gì cho thấy sẽ lên tiếng nên cậu cứ thế lẳng lặng, đem rửa ly sữa của mình rồi trốn lên lầu.

Taehyung nhìn bóng dáng cậu lập lò lúc ẩn lúc hiện sau lớp sơ mi mỏng dánh rộng thùng thình, trong lòng liền dâng lên một cảm giác khó tả. Từ sau cái đêm đó, mỗi khi ở một mình hắn đều nhớ đến cậu. Khoảnh khắc khi cậu nhìn hắn, mắng chửi hắn, chạm vào hắn và hôn hắn...Taehyung đều nhớ như in không sót một chi tiết, lẽ nào...hắn là nghiện rồi sao?

Jungkook vừa đóng cửa phòng mình lại thì ngay lập tức quỳ xuống mặt thảm mà thở gấp. Cậu không thể nào đối diện được với hắn. Đúng, là cậu và hắn hôn nhau, Jungkook luôn hiểu bản thân mình hơn bất kì một ai khác và cư nhiên, tâm tình của bản thân cũng không ngoại lệ.

Cậu biết chứ, cậu biết bản thân mình đã chọn con tim thay vì lý trí, là cậu thích hắn, là cậu đã lỡ tâm mình mà thích hắn trước. Nhưng nếu...hắn chỉ là phút chốc bồng bột? Là phản xạ tự nhiên, là bản năng? Thì sao?

Cậu rất sợ bản thân mình ảo tưởng, sợ rằng bản thân mình rồi sẽ có ngày thích người ta đến nỗi, một lúc nào đó họ rời đi, cậu sẽ sụp đổ mất... Ngỡ như chỉ là cậu đơn phương tình nguyện, lỡ mà thích quá rồi thành yêu, yêu quá thì sẽ thương...mà thương nhiều...thì sẽ đau. Cậu không muốn đối diện với Taehyung, càng không thể đối diện với chính mình. Nếu Taehyung năm lần bảy lượt cứu cậu chỉ là vì hai từ "trách nhiệm" thì có phải...tình cảm này của cậu ngay từ đầu đã đặt sai chỗ rồi không?

Jungkook khốn đốn trong chính những suy nghĩ của mình.

"Đủ rồi Jeon Jungkook, tắm thôi, người mày hôi như cú rồi kìa"

Lê chân mệt mỏi vào phòng tắm, cậu ngâm mình thật lâu để quên đi những suy nghĩ tiêu cực vốn có, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Vì cả buổi chiều chỉ nằm dài trên giường lăn qua lăn lại, buồn chán thì đánh một giấc đến khuya nên dĩ nhiên, cậu đến giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng.

Bây giờ cũng đã là 12 giờ, cậu trên người chỉ mặc độc nhất cái sơ mi ướt và quần ngắn, tóc vẫn còn chưa lau khô thì rón rén mở cửa phòng thấp thỏm bước ra ngoài. Ngó nghiêng một lúc, cậu nhìn thấy cửa phòng hắn đã đóng kín mít, đèn bên trong cũng không bật thì cũng yên tâm được phần nào. Có lẽ tên cuồng công việc đó ngủ rồi.

Ỷ lại vào tầm nhìn của mình vào ban đêm mà cậu đi thẳng xuống bếp mà chẳng thèm bật đèn lên. Chỉ vừa đặt chân xuống chân cầu thang, Jungkook liền quơ tay xung quanh tìm cái công tắc điện, bỗng.

Bụp

Công tắc được bật và đồng thời đèn cũng sáng, nhưng ở đây ta có hai cá thể riêng biệt, một là của con người vừa với tay bật công tắc điện.

Jeon Jungkook.

Và người còn lại không ai khác ngoài chủ nhân của ngôi nhà này.

Kim Taehyung.

Hắn mặc một cái sơ mi dài tay đã được cởi hai nút áo trên, tay trái cầm một điếu thuốc, tay phải cầm bật lửa, vừa chuẩn bị đưa lên miệng thì hành động đó được dừng lại khi cậu bước xuống. Jungkook trợn mắt nhìn người trước mặt thì một lần nữa trở nên nổi nóng, kéo mạnh cái sơ mi bị trễ vai tuột xuống của mình lên rồi giậm chân thật mạnh bước đến gần chỗ hắn.

Mạnh bạo giật phăng điếu thuốc từ tay người kia, đưa ánh mắt giận dữ  của mình ngước lên nhìn hắn, cậu bắt đầu lớn giọng.

"Anh vẫn chưa chừa sao? Vẫn còn hút?"

"Kim Taehyung tôi thật sự nghĩ anh bị điên đó, đồ cứng đầu! Bản thân suýt mất mạng vì cái thứ quái quỷ này mà bây giờ anh vẫn còn muốn hút nữa sao? Tôi phải làm cái gì để anh hiểu đây hả?"

Hắn vẫn cứ như thế, cậu thật sự ghét cái thái độ này của Kim Taehyung, hắn lảng tránh ánh mắt cậu, nửa chữ cũng không lên tiếng. Cậu thật sự mệt quá rồi, con người này thật hết thuốc chữa.

"Được rồi, từ giờ anh muốn sao cũng được. Muốn hút cứ việc hút. Xem như tôi tốn công vô ích, lo chuyện bao đồng!"

Vừa nói xong cậu không nhanh không chậm cầm lấy tay hắn, dúi điếu thuốc méo mó vì bị vò nát vào tay đối phương, khựng lại một lúc rồi cũng luyến tiếc buông ra. Chuẩn bị quay gót bước đi, Jeon Jungkook đột nhiên bị níu lại bởi một giọng nói, rất quen thuộc.

"Tôi hút vì cảm thấy không vui..." Hắn dừng lại một lúc, rồi lại nói tiếp "...em tránh mặt tôi"

...

Jungkook nghe đến đây thì thất thần, theo thói quen mỗi khi căng thẳng lại siết chặt hai nắm tay đến đỏ au.

"Tôi..."

"Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không hút nữa...chỉ là đừng tránh mặt tôi, không dễ chịu chút nào"

Chỉ giây phút trước còn thốt ra chữ "em" ngọt sớt, ấy vậy mà bây giờ liền đổi xưng hô. Kim Taehyung, anh thật biết cách lấy lòng người khác.

Cậu dần lấy lại bình tĩnh, thả lỏng hai tay của mình, từ từ xoay mặt lại đối diện với hắn.

"Anh cai đi... có được không?"

"Còn bao nhiêu thứ khác trên đời anh lại không thích, cứ đâm đầu vào thứ độc hại ấy làm gì-"

"Nếu tôi nói mình thích môi cậu thì sao?"

Lời vừa nói ra hắn lại cảm thấy hối hận, có phải vì áp lực quá mà nói nhăng nói cuội với người ta rồi không. Hắn hôn cậu, cậu hôn hắn, nhưng không có nghĩa cậu sẽ thích hắn. Bản thân hắn đều cho rằng, đêm đó là cả hai cùng kích động mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kim Taehyung chẳng bao giờ dám nghĩ, một ngày nào đó cậu sẽ đáp lại tình cảm của chính mình.

"Xin lỗi...tôi-"

Trước khi kịp nói dứt câu, hắn bỗng bị một lực mạnh kéo đầu mình xuống thấp, môi nhanh chóng bị bao lấy bởi một hơi ấm quen thuộc.

Jungkook hôn hắn.

Cậu chủ động...hôn hắn.

Jungkook không muốn nghĩ nhiều nữa, cậu thích hắn cũng được, yêu hắn cũng được, dù cho ngày mai có thế nào. Dù cho Taehyung có thật sự thích mình hay không, hay ghê tởm cái cảm giác cậu dành cho hắn đi chăng nữa, ngày hôm nay cậu cũng sẽ làm vậy. Rạch ròi đi, tôi thích anh thì tôi sẽ cho anh biết tôi thích anh. Cậu không muốn mỗi ngày một dày vò bản thân, lảng tránh thứ tình cảm ấy suốt đời. Cậu tránh hắn được ngày một ngày hai, một tháng hai tháng, hay thậm chí là một năm hai năm, thì đã sao chứ? Cậu sẽ trốn được cả đời sao? Jungkook sẽ không bao giờ hối hận về chuyện mình làm ngày hôm nay, nếu không thành công, thì mình dành tình cảm này cho người tiếp theo. Xem như là cậu đánh cược với con tim của chính mình, cho bản thân một phần trăm cơ hội.

Vì Taehyung quá cao, để mà nói không cần cử động gì mà hôn được hắn dễ dàng thì thật sự rất khó. Hắn cao hơn cậu tận một cái đầu, muốn hôn thì phải ghì đầu hắn xuống một chút, đồng thời bản thân cậu phải kiễng chân lên để môi cả hai tiếp xúc với nhau. Dù không phải lần đầu tiên hôn, nhưng cậu là lần đầu tiên chủ động. Cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì mà cậu đã giữ tư thế này cũng gần 5 phút nhưng người kia thì lại đứng yên bất động không thèm nhúc nhích. Jungkook bắt đầu lúng túng, rời khỏi người đối phương. Mắt vẫn nhìn hắn, một tia hi vọng lóa lên nơi đáy mắt, cậu liều thật đó. Nhưng nếu thứ tình cảm này bị từ chối, cậu biết phải làm thế nào đây?

Một nỗi lo lắng dâng lên từ đáy lòng, Taehyung à...anh nói gì đi?

Kim Taehyung thật sự là người nói ít làm nhiều, hắn sau một loạt hành động có phần "câu dẫn" của ai kia thì liền bất ngờ đến đơ người. Thôi thì đã lầm lỡ, hắn không muốn bản thân mình về sau phải hối hận bất cứ điều gì. Từ từ đặt điếu thuốc và bật lửa trên tay xuống. Hắn lia mắt mình nhìn qua cậu, Jeon Jungkook...tôi không chịu được nữa rồi.

Hắn nhắm chặt mắt, thở nhẹ một hơi rồi cúi người áp môi mình lên môi cậu một lần nữa. Nụ hôn này đã không như lần trước nữa rồi, đêm hôm đó họ là mang trong mình tâm tình thấp thỏm, nhưng hôm nay nó còn kéo theo cả dục vọng. Jungkook cảm nhận như bản thân mình vừa lọt bẫy, không như dự tính của cậu, Taehyung lần này thật sự rất mạnh bạo. Hắn dùng tay đỡ lấy eo cậu lùi sát vào trong , dùng lực nâng cả người cậu đặt ngồi lên thành bếp. Taehyung đứng chen giữa hai chân cậu, khiến người kia phải bám vào thân mình để ngồi vững. Hắn giờ đây hoàn toàn chiếm thế chủ động, cậu là bị người phía trên áp đảo một trăm phần trăm. Hắn say mê môi cậu, cứ mút mát một hồi rồi lại dứt ra, liếm quanh viền môi một cái rồi mới tiếp tục. Môi cậu bị hắn ngấu nghiến đến phát đau, nó đã sưng hơn lần trước rất nhiều. Jungkook vừa mới tắm xong nên mùi hương trên người cậu vẫn rất nồng và đậm. Những thứ này đã làm sự kích tình trong hắn được đẩy lên đến đỉnh điểm. Dạo đầu cũng hơn 15 phút, hắn lúc này mới bộc lộ con thú dữ trong mình. Taehyung ngay lập tức dùng tay túm lấy eo cậu, bấu thật mạnh vào hông làm người bên dưới vì quá đau mà há miệng ra. Thành công đưa lưỡi mình tiến sâu vào trong, hút hết dịch vị nơi khoang họng thì tìm đến lưỡi cậu mà chơi đùa. Hắn dùng lưỡi mình cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm của cậu, thỉnh thoảng còn nút lấy nó một cách mạnh bạo, tạo ra tiếng "chụt chụt" vô cùng gợi tình. Dù đã là lần thứ hai cậu và hắn hôn nhau thế này nhưng vì Jungkook vẫn quá thụ động khiến Kim Taehyung có chút không hài lòng. Dùng một tay đỡ lấy gáy cậu, tay còn lại túm cằm người nọ kéo mạnh xuống để miệng cậu há thật to, vì quá đột ngột nên cậu khẽ rên một cái.

"Hmm...ưm..."

Jeon Jungkook thật sự sẽ không thể nào biết được âm thanh đó của cậu đã trở nên khêu gợi thế nào trong mắt hắn. Taehyung dần trở nên cuồng nhiệt, lý trí dần bị dục vọng che mờ. Hắn cắn mạnh vào môi cậu một cái rồi lại dùng lưỡi liếm đi vết thương mình vừa gây ra. Vì bị hôn liên tục khiến cậu không tài nào thở được, nước bọt thi nhau chảy ra từ hai bên khóe miệng. Vốn chỉ muốn mọi việc dừng lại tại đây, cậu cứ nghĩ đập mạnh vào ngực đối phương một lúc thì hắn sẽ buông tha cho cậu giống như lần trước, nhưng có vẻ Jeon Jungkook đã lầm. Taehyung không những không dừng lại mà còn cuồng nhiệt hơn trước. Hắn rê môi mình xuống cổ cậu, hết cắn rồi đến mút khiến những vùng da nhạy cảm nơi đó ửng đỏ lên. Taehyung đưa tay kéo một bên vai áo cậu trễ xuống, để lộ phần da trắng trẽo cùng xương quai xanh gợi cảm. Hắn gục đầu vào hõm cổ cậu, hít lấy hít để từng mùi hương quyến rũ của đối phương. Jungkook bị làm đến mê muội, trong vô thức ngửa đầu ra sau rồi cứ thế nhắm mắt tận hưởng. Tay hắn đến giờ đã không còn an phận, trượt một đường dài từ cổ cậu xuống đến cặp đùi thon nhỏ. Vuốt ve một đường từ gò mông đến gần bắp chân khiến cậu rùng mình. Tay vô tình bấu chặt lấy vai hắn khiến nó đỏ lên. Taehyung dần tiến xa hơn, luồn tay mình vào trong áo, xoa nắn cái eo nhỏ xíu đang lập lò trong ánh đèn mờ nhạt rồi nâng lên từ từ đến khi chạm vào hai điểm hồng ẩn mình bên dưới lớp áo mỏng dánh. Jungkook đã cố cắn răng để không phải rên lên một tiếng nào nữa, nhưng điều này thật sự chạm đến giới hạn của cậu.

"Aaa..ha.."

Đột nhiên Taehyung dừng lại, buông lỏng hai tay rời khỏi người cậu. Jungkook ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã lên tiếng trước.

"Tôi xin lỗi...nếu em cho rằng chuyện tối nay là một sai lầm thì tôi cũng sẽ chấp nhận điều đó. Nhưng tôi là cảnh sát, tôi không thể bẻ cong sự thật, tôi càng không thể tự lừa dối chính mình..."

"..."

"Jungkook, tôi thích em. Thật sự rất thích em..."

Nói hết những suy nghĩ đã bị giấu kín bấy lâu nay khiến hắn vô cùng thoải mái, hay nói đúng hơn là nhẹ lòng. Hắn sẵn sàng nói ra những lời này cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự từ chối. Dẫu sao thì sau này khi nhìn lại, hắn đã không còn luyến tiếc bất cứ điều gì nữa.

"Tôi sẽ không làm khó em-"

Chưa nói dứt câu, Jungkook đã chặn hắn lại bằng một nụ hôn nhẹ lên môi, cậu vòng tay mình ra sau cổ hắn, khẽ kéo lại gần. Cười một cái thật nhẹ rồi dịu dàng nói.

"Taehyung này... đừng nghiện thuốc nữa"

"Nghiện tôi đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taekook