Điều chưa thể nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

47

Cánh cửa phòng khách hé mở, Kim Taehyung mệt mỏi bước chậm rãi lên phòng, đến sân bay đón ba Kim về nhà chính, rồi lại ở cùng ông nói chuyện, ngoài hỏi tình hình công ty ra thì chính là nhưng câu chuyện xoay quanh chủ đề hôn nhân, gia đình, con cháu, mấy tháng nay ở nước ngoài, bên cạnh ông mặc dù có Kim Seokjin và Kim Namjoon chăm sóc, nhưng có lẽ ông ấy cũng không tránh khỏi tịch mịch một chút.

Nghe Seokjin kể lúc còn ở đó tịnh dưỡng, ông Kim có quen một hàng xóm, người bạn già kia ngày ngày đều dắt đứa cháu hai tuổi nhà mình sang chơi với ông, dường như cũng đã khơi dậy niềm mong mỏi có cháu nhỏ để chơi cùng của người lớn tuổi trong lòng ba hắn, nên những lần hai cha con trò chuyện gần đây, ông đều giục hắn kết hôn.

Taehyung vẫn chưa tìm được cơ hội để nói với ba Kim về chuyện của Jungkook, cả Namjoon và Seokjin đều đã nói với hắn tình hình sức khỏe của ông ấy tuy đã ổn định nhưng chung quy vẫn không thể chịu đựng được những kích thích quá lớn, nhất là chuyện con trai mình tự dưng lại kết hôn với một người đàn ông khác. Chưa kể hắn cũng đã từng không ít lần thăm dò về tình yêu đồng giới với ba Kim, nhưng những gì mà hắn nhận lại chính là sự bài xích. Nói đúng ra thì cũng không hẳn, ông ấy có thể một mắt nhắm một mắt mở mà bình thường hóa mối quan hệ của Kim Namjoon và Kim Seokjin, nhưng khi chuyện đó rơi trên đầu Kim Taehyung - con trai ông thì lại khác.

Vừa lúc nãy ở trên xe, ông ấy còn hỏi thăm đến Lee Yoojin. Hắn cũng chỉ đơn giản nói rằng mình đã chia tay vì không hợp, bây giờ thì chưa muốn yêu đương. Ông ấy lại bắt đầu luyên thuyên về mấy cô bác sĩ ở bệnh viện, từ trước đến nay ba Kim đều không quá khắc khe với việc chọn người yêu của hắn, không cần gia thế, môn đăng hộ đối, chỉ cần người đó đàng hoàng, tốt tính, và quan trọng phải là phụ nữ, trước đây hắn cho rằng chuyện này là hiển nhiên, cho đến bây giờ ba Kim vẫn còn giữ nguyên suy nghĩ ấy mà đâu biết đứa con trai của mình đã thay đổi rất nhiều rồi.

Vừa bước lên cầu thang vừa suy nghĩ, đến khi mở cửa phòng, bật đèn lên mới giật mình khi thấy căn phòng trống rỗng, trên giường chăn gối vẫn đặt nguyên vị trí từ khi hắn rời khỏi đây.

Trong lòng có chút hoảng hốt, vội vàng chạy đi tìm người, xuống tới phòng khách thì mới phát hiện ra một cục tròn tròn đang nằm thu lu trên ghế sofa, Taehyung vừa giận lại vừa thương. Chầm chậm bước đến gần, cẩn thẩn ôm lấy cả người lẫn chăn vào lòng.

"Taehyung về rồi à..."

Jungkook nói trong cơn buồn ngủ, đôi mắt nhập nhèm không thể mở ra hoàn toàn, cả gương mặt mềm mềm dụi hẳn vào lồng ngực đối phương như muốn tìm hơi ấm.

Taehyung vuốt nhẹ tóc cậu, giọng rõ ràng trách móc nhưng Jungkook chỉ cảm thấy ấm lòng.

"Sao không lên lâu ngủ, em chờ ở dưới này lạnh lắm biết không?"

Jungkook rúc vào ngực hắn, lắc đầu không trả lời, để yên cho Taehyung ôm mình về phòng ngủ. Chẳng mấy chốc lưng cả hai đã yên vị trên chiếc giường êm ái.

"Anh để ba...bác ở đó một mình sao?"

Bàn tay đang đặt trên lưng cậu khẽ xoa nhẹ dường như muốn che giấu vẻ khó xử của mình, hắn nghe thấy Jungkook lúng túng thay đổi xưng hô nhưng cũng không thể bảo cậu tự nhiên gọi ba hắn cũng là ba của cậu, hắn biết nếu còn cố tạo hi vọng cho Jungkook thì sẽ càng làm cho cậu thất vọng nhiều hơn, trong khi chính hắn chỉ có thể đảm bảo tình yêu mà mình dành cho cậu là thật lòng, mạnh dạn bảo vệ cậu nhưng lại không thể làm cậu yên lòng về ba của mình và cả chuyện tương lai.

"Ở đó còn có anh Namjoon và Seokjin, nhưng ở đây chỉ có một mình em."

Hắn biết con người cố chấp cứng đầu như Jungkook sẽ không dễ gì nghe lời hắn chịu ăn một mình rồi lên giường ngủ một giấc và mặc kệ hắn có về vào giữa đêm hay sáng hôm sau, mà sẽ ôm hi vọng chờ đợi hắn quay về dù trời có lạnh cắt da cắt thịt. Không biết từ lúc nào Taehyung lại hiểu con người ấy đến vậy, tưởng chừng như ngày tháng vừa qua chỉ là khoảng thời gian cố chấp dại khờ của Jeon Jungkook và lẩn quẩn trong mớ bòng bong của Kim Taehyung, thì giữa bọn họ cũng đã có cái gọi là thấu hiểu.

-----

Sau ngày nghỉ, cả hai đều phải quay lại với công việc của mình, chỉ còn một ngày nữa sẽ đón năm mới, ai cũng tất bật hoàn thành những thứ dang dở. Những ngày này tuyết vẫn cố chấp rơi thật nhiều, khắp thành phố đều được phủ bởi một màu trắng xóa. Đối với một số người kiểu thời tiết này thật sự rất phiền toái, nhưng Jungkook lại không cảm thấy thế.

Jungkook chăm chỉ suốt một buổi sáng cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi, cầm điện thoại định gọi cho người nọ thì chợt khựng lại, đứng dậy lấy áo khoác vắt trên ghế rồi ra khỏi văn phòng.

Trên tay Jungkook là hai hộp cơm còn nóng hổi, tâm trạng có chút vui sướng, sáng nay ở nhà hắn còn lèo nhèo không được ăn trưa cùng với cậu, nên bây giờ cậu sẽ tặng hắn một chút bất ngờ. Nhìn những con số nhấp nháy chuyển từ tầng này đến tầng khác, trong lòng lại càng rạo rực chờ mong. Có lẽ khi yêu, người ta chỉ muốn ở bên người mình thương mãi chẳng rời, vậy nên chỉ xa một chút đã thấy nhớ thật nhiều.

Cánh cửa phòng giám đốc đang khép hờ, thường ngày Taehyung không hề bất cẩn như thế, Jungkook bước nhanh đến, định sẽ tiến vào trong thì nghe có tiếng nói phát ra.

"Con đang ở công ty."

"Vâng, ăn trưa rồi. Tan làm con sẽ về."

Taehyung mải nói chuyện với điện thoại, Jungkook đợi cho hắn nói chuyện xong mới đẩy cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy Jungkook, đôi mày nhăn tít lại của Taehyung đã giãn ra ngay lập tức, hắn bỏ điện thoại trên bàn làm việc rồi bước gần đến cậu, nhanh chóng kéo người lại gần mình rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn.

"Nhớ em ghê."

Jungkook cười khúc khích, cậu áp hộp cơm còn nóng vào bên má hắn.

"Em cũng nhớ muốn chết đây này."

Taehyung bật cười, kéo tay cậu đi đến sofa, sẵn sàng cho bữa cơm tình nhân.

Dù không phải chính tay Jungkook làm ra nhưng được ăn trưa cùng với cậu cũng đã rất thỏa mãn, giờ nghỉ trưa ngắn ngủi chỉ mới xong một bữa cơm đã chẳng còn bao nhiêu thời gian, hai người ăn xong đã ngồi cạnh nhau làm những chuyện thường làm của mấy đôi yêu nhau.

Đến khi sắp đến giờ vào làm, Jungkook là người tách ra trước, cậu ghé môi hôn lên má hắn một cái rồi quay đầu đi mất. Không hỏi đến chuyện tối nay hắn sẽ về nhà thăm ba rồi có ở lại hay không, vì cậu cảm thấy có chút gì đó khó xử trong ánh mắt Taehyung.

Nhưng cũng có một số chuyện, cố không để tâm thì vẫn sẽ tự tìm đến.

Vì thái độ của ba Kim nên Taehyung đã tìm cách giấu giếm ông về chuyện kết hôn của mình và Jungkook, mặc dù biết đây chỉ là cách cầm chân tạm thời nhưng hắn không ngờ ông lại phát hiện nhanh đến vậy.

Tối đó Taehyung vẫn phải về nhà chính, thật may là Jungkook cũng có việc bận nên cũng đã ra ngoài, nếu không hắn không biết phải đối diện với ánh mắt của cậu như thế nào.

Vẫn là những câu chuyện cũ, chủ đề cũng chỉ xoay quanh vấn đề hôn nhân, nói đến khi Taehyung nổi nóng.

"Ba đừng như thế nữa, con đã có người yêu rồi."

Ba Kim đang kể cho hắn nghe về cô bác sĩ hôm nọ phải ngừng lại, ánh mắt mong chờ lẫn ngờ vực nhìn Taehyung.

"Ba không cần nhìn con như vậy, con nói thật đó."

"Vậy thì ngày mai dẫn con bé đến đây gặp ba. Mà sao hôm trước hỏi thì lại nói chưa muốn yêu đương?"

Taehyung nhìn ba Kim vẫn còn đang ngồi trên xe lăn, gương mặt hiền từ cũng đã xuất hiện ít nhiều nếp nhăn, nếu không vì đổ bệnh mất nửa năm thì vẫn còn có thể đi đứng bình thường, vui vẻ với mấy ông bạn già cùng tuổi. Ngoài việc hay hối thúc hắn kết hôn ra thì hai ba con đều vô cùng hợp tính nhau, hắn suy đi nghĩ lại, cũng vì tình trạng bệnh như bây giờ nên ông ấy mới mong mỏi có một đứa cháu bên cạnh cho vui nhà vui cửa, tịch mịch cô đơn như vậy, hắn thì lại đi làm suốt cũng không có thời gian chăm sóc cho ba mình. Trầm ngâm một lát, rốt cuộc lời đã đến bên môi vẫn phải bị hắn nuốt ngược trở lại.

"Hiện giờ thì không được đâu ba, người ta bận rộn ở nước ngoài mấy tháng mới trở về."

Ba Kim nhìn bộ dạng lấp liếm muốn giấu chuyện của hắn, dù muốn hỏi thêm nhưng cũng đành nén lại, ông cũng tự cảm thấy mình đã tạo áp lực cho đứa con này quá, lâu nay ở nước ngoài điều trị bệnh, một mình nó ở đây cố gắng xoay sở giữ lại sản nghiệp gia đình cũng đã rất cực khổ.

"À mà, cậu Jeon gì đó con hay kể có rảnh không, ngày mai mời cậu ấy đến ăn bữa cơm. Người ta cũng đã giúp con nhiều rồi còn gì?"

Taehyung nghe ba nhắc đến Jungkook vừa hồi hộp lại có chút vui, hắn nhoẻn miệng cười.

"Vâng, cậu ấy chắc sẽ vui lắm."

-----

Khi Taehyung trở về, trong nhà vẫn tối om, cứ nghĩ Jungkook đã mệt nên đi nghỉ trước nhưng lại phát hiện cậu chưa về nhà. Hắn bần thần đứng trước ban công, gọi điện cho cậu liền mấy cuộc, đến lần thứ tư thì thấy một chiếc xe lạ dừng trước cổng nhà.

Jungkook từ trong đó bước ra, xe cũng đã chạy đi mất. Taehyung vội vàng chạy xuống mở cửa cho cậu, nhìn thấy sắc mặt người yêu không được tốt lắm.

"Sao vậy? Mệt ở đâu rồi?"

Jungkook nhắm mắt gục lên vai hắn, Taehyung cũng không hỏi gì thêm, nhẹ nhàng ôm cậu đi vào nhà, dù cho trong đầu đang có hàng loạt dấu chấm hỏi nhưng vẫn cố kìm lại.

"Đã ăn gì chưa?"

Hai người ngồi trên sofa, Taehyung dịu dàng vuốt tóc cậu, Jungkook chỉ yên lặng gật đầu.

"Được rồi đi tắm rồi nghỉ ngơi thôi, sắc mặt em kém quá."

"Dạ."

Nghe Jungkook dịu ngoan đáp một tiếng, tim hắn liền mềm nhũn. Ôn nhu hôn lên mặt cậu một cái, rồi mới cùng cậu lên phòng.

Đèn tắt, trong lòng Jungkook bỗng dâng lên một nỗi bất an, nhưng rồi hơi ấm của người bên cạnh đã nhanh chóng lấp đầy trái tim cậu, Jungkook nhắm mắt vùi vào lòng người nọ, nhận được cái ôm thật chặt.

"Jungkook này"

"Sao anh?"

"Ngày mai em có bận gì không?"

Jungkook lắc đầu thay cho câu trả lời.

"Ừ, vậy ngày mai đến nhà anh, ba muốn gặp em."







__________________

Gần cả tuần không up chap mới, xin lỗi mọi người nhiều. Hiện tại tui đang ngụp lặn trong đống bài học onl nên không có nhiều thời gian. Này là hậu quả của việc nước đến chân còn chưa chịu nhảy, giờ ngập tới cổ rồi quí dị :>>

thả chiếc ảnh đáng iu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net