Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook chuyển vào Ngân Đằng điện cũng đã hơn ba ngày. Đối với một nam nhân đã từng cải trang cung nữ như cậu mà nói, cuộc sống hiện tại quả thật không có gì đang oán trách, quần áo nam nhân chính hiệu, vải vóc mềm mại, mát mẻ, ăn uống sinh hoạt cũng có đến cả chục người hầu vây quanh.

Quả nhiên tên Hoàng thượng này cũng có chút đầu óc, biết thương hoa tiếc ngọc a.

Ừm, nhưng đã hơn ba ngày rồi vẫn không thấy cọng lông chân của hắn phe phẩy quanh đây, hắc hắc, có phải là đã buông tha cho mình rồi không?

Kể ra thì cũng có phần nhàm chán, quanh quẩn cũng chỉ có ăn ngủ, vẽ tranh, luyện chữ, đọc sách, dành chút thời gian nghía qua chút tặng phẩm đổ về Ngân Đằng điện như thác lũ mấy ngày qua...

Nào là vải vóc, giấy mực, tranh ảnh, gốm sứ, cây hoa, thuốc bổ... đều không có thiếu. Đặc biệt, Im Tiệp dư cũng tặng cậu một chiếc nhẫn bạc, thoạt nhìn thanh thoát nhưng rất cầu kì, gia công tỉ mỉ, trau chuốt, khiến Jungkook vừa nhìn thấy liền muốn thử ngay.

Tất nhiên nàng ta vốn không ưa gì cậu, dù gì cũng làm xấu mặt nàng ta một lần, thù này Im Tiệp dư cũng không dễ dàng bỏ qua

"Vương gia, hôm nay Người có muốn đặc biết ăn món gì không? Nô tì sẽ bảo Thượng Thực cục chuẩn bị cho người."

"Ta muốn ăn gà nướng, thịt cừu nướng, bò nướng, ừm... Mang cho bổn vương nhiều rượu một chút."

"Vâng."

Thịt cừu nướng kia, trước đây ở chỗ Min Yoongi được nếm qua một lần, mùi vị thật đúng là cực phẩm a.

Yahh, quả nhiên thức ăn trong hoàng cung thật tuyệt vời, Jungkook một mình đã chén hết nguyên bàn đồ nướng thơm lừng. Tay chân tùy tiện bốc bải vô cùng thiếu thẩm mĩ, bên cạnh cung nữ không ngừng rót rượu, dọn đồ ăn, đàn múa ca hát...

Nói chung ăn chơi hưởng lạc, sa đọa lăng nhăng gì đó cậu cũng muốn thử một lần a.

Hoàng thượng hôm nay đặc biệt nghỉ ngơi sớm, tới điện Ngân Đằng thăm cậu một chuyến. Từ xa đã nghe văng vẳng tiếng ca múa náo nhiệt. Bên trong hàng chục mĩ nữ muôn vạn màu sắc tư thế uốn lượn oanh oanh yến yến xung quanh cậu.

Hừm, tiểu tử này thật quá mức hưởng thụ rồi!

Vương gia dung mạo hơn người kia đang ngồi một mình trong chính gian, để mặc cung nữ bên cạnh săn sóc, gương mặt đỏ ửng bất thường.

Trên bàn đã dọn dẹp không còn thức ăn, chỉ nồng nặc mùi rượu khó ngửi.

"Hoàng thượng gíá đáo."

Vị Công công quan sát sắc mặt Hoàng thượng một lát rồi mới hô lên, mọi người đều lập tức dừng lại công việc của mình, quỳ xuống thỉnh an.

Duy chỉ có một mình Jungkook thong thả uống rượu, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên.

Hắn cũng không để ý chuyện sủng vật phách lối kia thất lễ với mình, phất tay một cái, mọi người đều lui cả ra ngoài.

Jungkook vẫn trầm tư, chén rượu vừa mới cạn lại lập tức đầy lên, thoáng chốc mấy vò rượu đều cạn kiệt.

Tửu lượng trước giờ của cậu cũng không được tốt lắm, không hiểu sao hôm nay uống mãi vẫn không thấy buồn nôn... chỉ có chút nóng nực lẫn buồn chán là không sao vơi được.

Hắn tự rót cho mình một chén rượu uống cạn, sau đó đem sủng nam nhân trước mặt bế lên sập, đối diện với cửa sổ hướng mắt ra ngoài.

"Khốn kiếp, ....hức, ngươi làm gì đó, ... mau buông bổn vương ra. Hức,... tên hoàng đế biến thái này." Chân tay nhỏ bé nhiễu loạn trong lồng ngực hắn.

Sau đó cậu lại nốc một ngụm rượu, ôm lấy cổ hắn, hai bên hốc mắt bỗng ngập nước, giàn giụa chảy ướt đẫm gò má của cậu.

"Anh... hức... nói đi... tại sao lại rời bỏ em... Taehyung anh... em nhớ anh, vô cùng nhớ anh... "

Lông mày trầm ổn của hắn nheo lại, thấy cậu khóc sướt mướt như vậy liền không muốn gặng hỏi nhiều, chỉ dịu dàng an ủi.

"Được, được, là ta sai, là ta không tốt. Mấy ngày qua không có đến thăm bảo bối. Sau này sẽ không thế nữa. Ngoan, đừng khóc."

Hắn giật lấy bình rượu trên tay cậu, đẩy người Jungkook cao lên một chút, suốt một quá trình, bàn tay to lớn thon dài vỗ ở lưng cậu vẫn không hề dừng lại.

Gió lùa từ cửa sổ vào khiến Jungkook có chút tỉnh, ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt hoàn hảo của hắn, mắt mũi miệng vẫn đẹp như vậy, không chút thay đổi.

Bất chợt nhận ra mình đã nhìn chằm chằm hắn lâu như vậy, Jungkook đỏ mặt, dữ dằn hỏi:

"Người đến đây làm gì, không phải giờ này nên đến hậu cung ba ngàn mĩ nữ ban phát tình thương sao?"

"Không có, không có. Trẫm mấy hôm nay tuyệt đối không ra khỏi thư phòng, xử lí rất nhiều chuyện. Người đầu tiên trẫm tới gặp là tiểu vương gia ngang ngược nhà ngươi."

"Ý người nói bổn vương đây được sủng mà kiêu sao? Nói cho ngươi biết, ta không cần. Ngươi có thể ôm ái phi, ta cũng có thể sủng mĩ nữ."

Nghe thế nào cũng nồng nặc mùi dấm chua nhỉ.

"Bảo bối, ngươi dám?"

"Đương nhiên ta dám."

"Có tin trẫm ném ngươi lên bàn thao chết cúc huyệt dâm đãng kia? Phía sau kia đã ăn no tinh dịch của trẫm rồi còn muốn tạo phản sao?"

Hắn hung hăng xâm chiếm cánh môi của cậu, đầu lưỡi lạnh lẽo khuấy đảo khoang miệng còn vương vấn hơi men ấm nóng, cuốn lấy đầu lưỡi non mềm kia giao thoa khẩu dịch.

"Nói xem, như thế nào hôm nay uống nhiều rượu như vậy?" Hắn vừa tra hỏi cậu vừa thuận tay lột bỏ y phục vướng víu kia.

"Ưm... buồn chán nên uống một chút. Đừng... a.. hôm nay có ăn thịt cừu nướng, thực ngon. A... hoàng thượng... đừng cởi nữa... chúng ta ăn khuya... ăn khuya thôi..."

"Ăn khuya sao? Trẫm không phải đang ăn ngươi đấy thôi?"

"Ưm... thịt cừu nướng kia, a... của một người bạn từng mời ta, rất hấp dẫn, rất thơm, rất ngọt nha... người nhất định phải thử... ưm..."

"Lúc chúng ta ở cạnh nhau, tốt nhất cưng đừng nên nhắc đến kẻ khác. Trước mặt ta cũng là cao lương mĩ vị rất hấp dẫn, rất thơm, rất ngọt..."

Động tác của hắn không hề chậm lại, thân thể mảnh mai của cậu chuyển động đung đưa nhịp nhàng trên bậc cửa sổ, cặp chân thon dài quấn lấy thân thể săn chắc của hắn.

Từng cú thúc mạnh mẽ đâm qua người cậu, côn thịt to lớn trừu sáp trong nội bích chật hẹp, giữa hai người liền tỏa ra luồng nhiệt nóng bỏng kích thích.

"Bảo bối, đừng nuốt trẫm như vậy..."

"Ah... nhẹ một chút.. aaa... hảo thích, ah... ah... "

Hơi rượu khiến dòng khoái cảm bao quanh Jungkook ngày một mạnh, đau đớn từ từ tan đi, cậu cảm thấy thoải mái lẫn sung sướng bên trong cơ thể mình. Hai tay bắt đầu cào loạn lên phiến lưng vững chãi của hắn.

"A... bảo bối... đừng nháo... ngày mai.. cùng trẫm tới dự yến tiệc. Trẫm cho người may y phục mới, ngươi hẳn là chưa thử qua đi?"

"Hm... cái đó không có hứng thú. Ô người đâm mạnh một chút rất ngứa..."

"Đồng ý ngày mai cùng trẫm thiết yến, trẫm liền thao chết ngươi đi."

"Được, rất ngứa..."

"..."

"Đừng, nhẹ thôi.. đau..."

----------

"Hắn đã dùng chưa?"

"Bẩm, đã dùng hơn hai ngày rồi ạ."

"Không có gì bất thường chứ?"

"Không có ạ."

"Được, tốt lắm. Đi chuẩn bị y phục cho ngày mai đi."

---

Khi Jungkook cùng hoàng thượng và các quan lại khác đến yến tiệc, những phi tần mĩ nữ có địa vị cao đều đã đến đủ cả.

Park Chiêu nghi mới được tấn phong Park Quý tần, Hiền Quý phi, Im Tiệp dư cũng cùng một vài chủ tử khác cùng phong vị Chiêu dung, Sung nghi, Dung hoa... Tất cả đều đông đủ, muôn hoa khoe sắc.

Thái hậu hôm nay không góp mặt, nghe nói mấy tuần nay đã lên Chùa niệm Phật, không quản chuyện Hậu cung, cũng dăm ba tuần nữa mới trở về.

Mọi người hành lễ với Hoàng đế xong, tiệc vui cũng chính thức bắt đầu.

Mở màn nghiễm nhiên là những tiết mục ca hát nhảy múa vô cùng đặc sắc, vũ cơ thân thể mềm mại uyển chuyển, đôi chân thon dài khéo léo chuyển động quanh dải lụa đỏ rực bắt mắt, nhan sắc nàng ta cũng không phải dạng tầm thường, hoa nhường nguyệt thẹn, biểu diễn xong theo quy củ hành lễ. Quả nhiên là thành phần được đào tạo cẩn thận.

"Tốt lắm, ngươi tên gì?" Hoàng thượng trước giờ vốn không để tâm, nhưng sau khi biểu diễn xong, mọi người xung quanh cũng hào hứng tán thưởng. Hoàng thượng như hắn cũng nên thuận theo một chút, hâm nóng không khí a.

"Bẩm, nô tì họ Cẩm, tên Như Hoa." Vũ cơ kia có nét vui mừng, có chút run rẩy khai ra họ tên.

"Cẩm Như Hoa dung mạo xinh đẹp, vũ đạo xuất chúng, lại có phong thái nghiêm trang quy củ. Phong làm Cẩm Tài nhân, ban cho An Dạ cung."

"Đội ơn ân sủng của Hoàng thượng."

Cẩm Tài nhân nở nụ cười rạng rỡ, mặt mày ửng hồng hành lễ với Hoàng thượng.

"Như Hoa? Hậu cung của Hoàng thượng còn thiếu hoa sao? Cũng thật tầm thường. Tiểu Thúy, ban thưởng cho nàng ta tấm lụa Thành Đô mới nhập kho hôm trước đi."

Park Quý tần nhếch môi giễu cợt, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt một cái.

"Dạ." Tiểu Thúy không dám chậm chạp, lập tức sai người đem quà tặng ban cho Cẩm Tài nhân.

Thấy Quý tần kia đã ban thưởng, quan lại cùng các phi tần khác cũng lục đục đổ của cải về An Dạ cung.

Tiếp sau đó, Im Chiêu dung cũng biết cách thu hút sự chú ý, tài nữ như nàng ta, dĩ nhiên có chết cũng muốn biến mình thành tâm điểm cho người ta ghen tị.

Nàng ta mặc một bộ váy chiết eo hồng nhạt, điểm xuyết cánh đào lất phất dịu dàng, quàng dải lụa thướt tha khiến nhan sắc mĩ miều thêm phần nhã nhặn, thanh cao thoát tục.

Im Chiêu dung hát khúc Sầu Nguyệt ca, ngón tay thon thả mơn man lướt trên cây đàn, phả ra từng cung bậc âm thanh ưu sầu réo rắt.

Chính điện rơi vào trầm mặc, xa gần đều chìm đắm trong lời ca tiếng hát trầm bổng của Chiêu dung. Đến khi nàng ta đứng dậy cúi đầu, mọi người liền tấm tắc khen ngợi, đáy mắt vẫn còn vương một tầng cảm xúc.

Hoàng thượng, Hiền phi, Thừa tướng, Thượng thư, quan lại Nhất phẩm, Nhị phẩm cũng đồng loạt ban thưởng cho Chiêu dung.

Jungkook nghĩ một chút, liền thong thả đứng dậy, sai người đem lên một cây trâm hồng ngọc và một bộ diêu bươm bướm tặng cho Chiêu dung, mỉm cười nói:

"Trước giờ phàm là địa vị thấp kém, mạo phạm tới chủ tử, bổn vương hôm nay được nghe thử giọng hát thiên phú của Chiêu dung cùng cung đàn ưu sầu day dứt này, quả là được mở mang tầm mắt.

Bổn vương có chút quà mọn, mong Im Chiêu dung đừng chê."

"Vương gia thật khách khí, đa tạ ngài đã quan tâm. Ta rất thích."

"Không cần đa lễ, cũng là tấm lòng của bổn vương."

Vở kịch ôn hòa nhu thuận này cậu cũng không muốn diễn lâu, mà Im Yoo Yeon chỉ treo nụ cười xa lạ trên miệng, ý cười không lên tới mắt nhưng thoáng qua vẫn rất mực dịu dàng.

Chẳng qua gọi là đền bù sòng phẳng cho nàng ta một chút, có oán trả oán, có ơn trả ơn, từ nay về sau không ai nợ ai.

Cậu liếc mắt nhìn Hoàng thượng. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn vẫn dán chặt lên người Chiêu dung. Ánh mắt thâm tình của hắn nhuộm lấy vạt áo hồng nhạt của nàng ta, cánh đào phất phơ như cuộn xoáy lấy hồi ức nào đó thoáng chốc quay trở lại.

Đến khi buổi tiệc kết thúc, Hoàng thượng đã ngà ngà say, ôm eo Im Yoo Yeon e lệ trở về, bỏ lại đám phi tần đêm ghen tức đến đỏ mắt.

Trông mong có được độc sủng của hoàng đế? Nữ nhân tầm thường như vậy vốn dĩ không nên tồn tại ở nơi đây.

Jungkook cười nhạt, Hoàng đế là loại sinh vật khó chiều nhất, kiểm soát hắn lại là điều khó có thể xảy ra.

Bước ra khỏi chính điện, cậu lập tức lên kiệu trở về Ngân Đằng cung.

"Đi nhanh một chút, bổn vương hơi đau đầu. Không tiếp ai cả."

"Dạ."

Trên đường đi có đợt gió lạnh xông vào mũi khiến cậu có phần tỉnh táo. Bỗng kiệu chợt đứng sững lại, cả người theo quán tính đổ về phía trước.

"Chuyện gì thế?"

"Bẩm Vương gia, có người chặn kiệu ạ."

Cậu nheo mày vén mành che, toan bước ra.

Bên kia, một nam nhân ánh mắt lạnh lẽo cũng bước tới, kéo cậu ra khỏi loan kiệu của mình.

"Min...

Min Yoongi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net