Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Binh lính hùng hổ xông vào từng nhà một, già trẻ gái trai đều bị bọn chúng đẩy ngã sõng soài trên nền đất. Âm thanh hung hãn đe doạ hoà với tiếng binh khí, tiếng trẻ con khóc ré lên, lại thêm những lời van xin thê lương xáo trộn lẫn nhau tạo nên sự hỗn tạp phá vỡ cuộc sống thanh bình thường ngày của làng quê hẻo lánh.

"Tướng quân, đã lục soát hết tất cả những ngôi làng ở chân núi vẫn không tìm thấy ngài ấy."

Một tên lính mặt mũi đen sì nghiêm túc báo cáo với hắn, tuy nhiên trong lời nói vẫn có chút lo sợ lẫn mệt mỏi.

Đã hơn một tuần nay người của chúng ráo riết khắp nơi vẫn không tìm được Đại Quân của bọn họ.

"Chết tiệt, lẽ ra hôm ấy ta không nên để Đại Quân đi một mình, quả nhiên xảy ra đại hoạ."

Tên lính kia đang bẩm báo với hắn sắc mặt bỗng xám ngoét, mắt trợn tròn không ngưng ô a chỉ vào người hắn.

Không phải, là người sau lưng hắn mới đúng.

Cả người tên tiểu tử kia liền bị bao trùm bởi cái bóng to lớn của ai đó. Tướng quân nhíu mày, tò mò quay ra phía sau.

Đại Quân! Đại Quân của bọn họ!

"Người... Đại Quân... là người thật sao?" Tướng quân ôm chầm lấy bả vai hắn không ngừng xoay qua xoay lại.

Ừm, bộ dạng Đại Quân bây giờ quả thật không giống như mọi khi nha. Gương mặt hằm hằm sát khí, lại lạnh lùng âm hiểm thay bằng dáng vẻ nho nhã thư sinh. Đại Quân trước giờ ít khi mặc ngoại y trắng, bây giờ lại giống như tiểu tử hiền lành quý phái đẹp mắt.

Không... không hiền lành chút nào!

Gương mặt Đại Quân hoàn toàn đen sì, đôi mắt thâm trầm kia rõ ràng nén đi lửa giận, lông mày đã như dính chặt vào nhau, ánh mắt phóng ra bây giờ hoàn toàn có thể chặt đứt đầu hắn.

"Tướng quân, mấy người này là ngươi đem tới?"

"Bẩm, Đại Quân mất tích một tuần nay, toàn bộ dòng tộc đều lo lắng đứng ngồi không yên, đã phái rất nhiều thủ hạ đi tìm ngài nhưng đều không có kết quả. May mắn hôm nay ngài vẫn binh an vô sự, thật tốt quá!"

"Thật tốt?" Tướng quân cảm thấy nhiệt độ trong mắt hắn mỗi lúc một lạnh đi, hàn khí cũng toả ra khiến ngay cả hắn cũng không rét mà run, tên lính quèn kia đã xanh mắt mèo, cả buổi đứng run như cầy sấy.

Park Jimin nhếch môi: "Cho ngươi nhìn lại, trong vòng nửa canh giờ không sửa sang lại nơi này, đem lễ vật đến cáo lỗi rồi biến đi ngay lập tức, đừng trách Đại Quân ta thiếu tình nghĩa với ngươi."

"Ngài... Ngài nói gì? Sửa sang nơi này, còn đem lễ vật tới tạ lỗi? Đại Quân người... người..."

Gương mặt Park Jimin đen lại, đáy mắt hoàn toàn không có một tia sáng.

"Đừng để ta bỗng nhiên phát hiện ra vị Tướng quân mình đích thân tôi luyện lại là một kẻ điếc. Cho ngươi nửa canh giờ, còn không mau cút khỏi đây!"

Park Jimin sau khi xả được cơn giận, liền một cước trở lại nhà của Thuần lão bà. Bên trong, Jungkook vẫn còn đang mê man, Nhu thẩm bưng một chén thuốc vừa mới sắc đặt lên bàn, mùi thảo dược thơm dịu toả ra bốn phía xung quanh. Nhìn thấy hắn bước vào trong, bà có chút ngạc nhiên, vội vã dặn dò cậu vài câu:

"Ngươi giúp ta cho Hàn nhi uống một chút thuốc. Ban nãy lên núi bất cẩn, không biết chừng đã đụng phải xạ hương. Trong giỏ của nàng cũng không thấy loài gì lạ, ta nghĩ cũng có thể là nhiễm phải hương thảo biến tính, may mắn là ở dạng nhẹ. Công tử, ngươi giúp ta chăm sóc đứa nhỏ này một chút, ta ra ngoài xem sao."

"Thẩm yên tâm, đã có ta ở đây. Người mau đi xem Thuần lão bà ở chỗ nào."

Nhu thẩm vừa bước ra khỏi nhà. Jimin liền ngồi xuống bên cạnh giường, bàn tay bọc lấy chén thuốc nhỏ ấm nóng.

Bàn tay ấm áp ấy xoa nhẹ gò má trơn bóng của Jungkook, nhẹ nhàng kéo những sợi tóc nhỏ loà xoà sang hai bên. Trước giờ người hắn từng ấn tượng không nhiều, nếu đã là người khiến hắn phải khắc sâu trong lòng, chắc chắn sẽ trở thành người bên cạnh hắn.

Ngay từ phút đầu tiên gặp cậu, hắn đã cảm thấy cậu không đơn giản. Bên ngoài Jungkook luôn tỏ ra là một con người mạnh mẽ - là cậu dường như luôn cố gắng ép mình phải mạnh mẽ vậy. Khiến hắn đôi khi cảm thấy có chút gượng gạo. Nhiều đêm hắn vô tình nhìn thấy cậu ngồi bên bờ sông, ánh mắt vô cùng trống rỗng, mặt nước óng ánh chiếu lên gương mặt ưu thương của cậu. Jungkook vươn tay che mặt lại, như cậu hàng ngày vẫn luôn giấu đi nỗi đau thương của mình.

Hắn đột nhiên xúc động. Rốt cục, một người trẻ tuổi như vậy, đã phải trải qua những chuyện gì. Hắn thực sự muốn biết.

Thế nhưng hắn lại không đủ dũng khí để bước tới bên cạnh cậu. Mỗi sáng lại không đủ dũng khí để hỏi cậu. Chỉ có điều, hắn không muốn buông tay, thực sự không muốn cậu chỉ là một người vô tình rẽ ngang qua cuộc đời hắn. Hắn nhận ra mình rất muốn đem nam tử này đặt ở bên.

Có trời mới biết, cuộc đời hắn trước đây nhàm chán đến mức nào. Phân nửa cuộc đời đã trôi qua không để lại một chút ấn tượng trong lòng hắn. Nếu không phải là rèn luyện binh đao, chém chém giết giết thì cũng là đối mặt với những loại người gương mặt quanh năm không có nổi hơn một loại cảm xúc. Tây Vực của hắn là nơi thế nào chứ?

Nam tử và nữ tử vốn là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nếu như nữ tử sinh ra dung mạo không xinh đẹp thì sẽ có hai lựa chọn: một là làm lụng ngày đêm tự nuôi lấy chính mình, hai là tới doanh trại huấn luyện. Loại nữ tử xinh đẹp, sẽ phải hiến đi đôi chân của mình trên đài vũ. Cả đời học nhảy múa, cầm kì thi hoạ, mua vui cho người khác.

Còn nam giới sinh ra, nếu không khuyết tật dị dạng thì chỉ có một con đường tất yếu - doanh trại huấn luyện. Những đứa trẻ ba tuổi bước đầu tiên chính là tự tay cầm dao - lăng trì đồ chơi mà mình yêu thích nhất. Nơi quỷ quái đó, chúng nuôi lớn con người bằng bạo lực và sự bất nhân. Món quà sinh nhật của mỗi người, chính là mạng sống của họ - mỗi người phải thoát khỏi chiếc hòm đóng ba tầng gỗ treo trên hòn đá sau khi quăng xuống biển. Không ngày nào không có người bỏ xác lại trên hoang mạc hay rừng rú, bọn họ chiến đấu với thiên nhiên, với loài vật, cả với chính đồng loại của mình.

Tây Vực - vốn là nơi không có tính người. Mạng sống của bản thân, là do chính mình phải tự bảo vệ.

Vì thế, Jungkook xuất hiện như một loại ánh sáng tinh khôi chiếu lên thế gian đã sớm nguội lạnh tẻ nhạt của hắn. Hóa ra một nụ cười lại có thể đẹp như vậy, hoá ra cũng có món ăn còn ngon hơn cả cao lương mĩ vị mà hắn từng nếm qua, hoá ra... cảm giác có người ở bên cạnh lại ấm áp đến như thế...

Hắn từ nhỏ tới giờ chưa từng chăm sóc cho người khác, tay chân có chút luống cuống vụng về, bối rối nhìn Jungkook đang ngủ say. Trên trán cậu lấm tấm vài giọt mồ hôi, gò má đỏ ửng lên vô cùng khả ái, mi tâm hơi nhíu lại. Hắn cảm giác được cậu đang khó chịu.

Nhanh chóng hơi thở Jungkook trở nên dồn dập hơn, bàn tay của cậu dần trắng bệch, níu lấy tấm chăn mỏng manh. Jimin vội vã dùng khăn thấm đi mồ hôi trên trán cậu, múc một thìa thuốc ấm nóng đẩy vào khuôn miệng đang khẽ mấp máy.

Jungkook vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, nước trong miệng mỗi lúc một đầy lên, cậu lại không chịu nuốt xuống, hắn phân vân không biết làm thế nào để cậu uống thuốc. Nếu cứ để như vậy...

Trong lúc hắn đang phân vân thì bất chợt, Jungkook hét lên một tiếng rồi bật dậy thở dốc, sau lưng ướt đẫm một mảng lớn, đôi mắt vô hồn hoang mang nhìn Park Jimin.

"Ngươi... Jungkook, ngươi sao thế?" Jimin vội vã dùng khăn thấm mồ hôi trên trán cậu, nắm trọn lấy bàn tay lạnh toát của Jungkook, dịu dàng vỗ lên đôi vai đang run rẩy. "Gặp phải ác mộng sao?"

Jungkook run rẩy nuốt xuống một ngụm nước nhỏ, trong đầu không ngừng tua lại giấc mơ vừa mới trải qua.

....

Cậu mơ thấy cậu cùng một nam nhân cao lớn nắm tay một đứa trẻ. Ba người ôm nhau chậm rãi bước trên một con đường có rất nhiều hoa anh đào. họ bước thật chậm, thật từ tốn. Ánh sáng hắt lên thân ảnh của ba người, hài hoà chiếu xuống mặt đất. Cánh hoa đào rơi lả tả trên mái tóc bồng bềnh của đứa trẻ.

Nhóc con rất bé, bé đến nỗi chỉ cần dùng hai cánh tay là có thể giấu đi mất, thi thoảng lại hỏi nhỏ vài tiếng bi bô, nghe thực vô cùng đáng yêu. Cậu nở nụ cười ngọt ngào ngắm nhìn nam nhân cao lớn kia. Bỗng nhiên, hắn ôm lấy đứa trẻ đi về phía trước. Jungkook cố gắng rướn mình chạy theo, vừa đi vừa gọi thật lớn. Thế nhưng, âm thanh cậu phát ra lại thực nhỏ, cho dù cậu có gọi đến lạc cả giọng người ấy vẫn không nghe thấy. Nam nhân ấy không thay đổi, bước mỗi lúc một nhanh hơn, còn cậu vẫn ở mãi phía sau. Bóng hình người ấy cùng đứa nhỏ mỗi lúc một nhỏ dần, mãi đến khi nụ cười tươi rói của nó biến mất, Jungkook mới tuyệt vọng ngã quỵ xuống mặt đất...

Hoa đào xung quanh dần rụng hết, lộ ra cành cây xơ xác tiêu điều, nhánh cây nhọn hoắt như đâm vào cơ thể nhỏ bé của cậu, đâm vào trái tim đang chảy máu, đau rát.

.

"Jungkook, rốt cục ngươi bị làm sao?" Jimin không ngừng gấp gáp, lo lắng nhìn cậu thẫn thờ tuyệt vọng, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Jungkook ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng định thần lại nam nhân trước mặt: "Ta không sao."

Cậu vỗ nhẹ đầu. "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Hắn im lặng một lúc rồi nói:

"Jungkook, ngươi đã từng nói ta không phải người thuộc tầng lớp giống các ngươi, còn nhớ không?"

Cậu gật nhẹ đầu.

"Phải, ta không thuộc tầng lớp các ngươi, ta là người Tây Vực, hơn nữa còn là Đại Quân của nơi đó."

Jungkook mở tròn mắt: "Tây Vực? Ngươi là người Tây Vực? Còn... Còn là Đại Quân?"

Bả vai Jungkook hơi run lên, trong đầu xẹt qua hình ảnh Hoàng Thượng.

Kim Taehyung, không phải... đang xuất binh giao chiến với Tây Vực sao?

Kim Taehyung... Park Jimin... Hai người là kẻ thù của nhau?

.

___

End chap 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net