Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_______

Jungkook nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt của hắn, bỗng dưng cảm thấy như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Vương gia không ngại cùng ta nhảy một lát chứ?"

Hồi lâu không thấy cậu trả lời, hắn liền ghé sát vào tai cậu. Hơi thở quen thuộc của hắn phả vào tai cậu bỗng nhiên trở nên lạnh buốt:

"Ngươi không muốn? Trẫm không ngại cho tất cả mọi người ở đây biết được quan hệ của chúng ta đâu."

Hắn vừa dứt lời, gương mặt của Jungkook càng trở nên méo mó, căng thẳng đến mức mồ hôi trên trán đều túa ra. Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng Jungkook cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào lòng bàn tay hắn.

Hoàng thượng nở nụ cười thỏa mãn nắm lấy eo của cậu, khiến Jungkook vì thế mà đỏ mặt, trợn mắt nhìn tên cẩu hoàng đế kia ngang nhiên nghịch loạn, tức giận nói:

"Hoàng thượng, ta nhớ không có đoạn này trong điệu nhảy."

Hắn không những không buông tay ra còn ép cho cả hai gần thêm, ghé sát môi lên vành tai của cậu:

"Đoạn này do trẫm nghĩ ra, ngươi có điều gì muốn phản đối sao?"

Mà cậu trước sự vô lại của hắn cũng chỉ bất lực không thể làm gì, cau mày quay mặt đi:

"Hừ, ngươi làm sao biết được điệu nhảy này như thế nào chứ?"

Jungkook bất mãn cùng giận dỗi nhìn bản thân bị hắn kéo tới kéo lui trong điện, cảm giác hết thảy ánh mắt đều đổ dồn vào mình thật không mấy dễ chịu, hơn nữa còn có lời xì xào to nhỏ, thật sự muốn cậu thoải mái cũng không được.

Hắn nâng cằm cậu cao lên một chút, vừa khéo khiến cậu có thể nhìn thấy nét mặt hắn.

"Tập trung một chút, ngươi không nên để ý xung quanh nhiều như vậy."

Tiếng nhạc náo nhiệt đã sớm đổi thành tiếng đàn hát êm dịu. Trong tiếng xôn xao của đám người xung quanh, cậu còn có thể nghe được tiếng đàn réo rắt bên tai.

Jungkook không trả lời hắn, chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy có tiếng đàn khi trầm khi bổng, âm đục âm trong như làn sóng gợn qua gợn lại trong lòng.

Bàn tay thon dài của các ca nương lướt trên hàng dây. Xen kẽ các câu nhạc là tiếng sáo vi vu trầm bổng. Âm thanh vang lên cô tịch lại cuốn hút.

Tâm trạng Jungkook vì thế bỗng nhiên chùng xuống, cậu thấy Hoàng thượng cũng không nói gì, chỉ chuyên tâm vào điệu nhảy.

Ánh mắt người trước mặt đột nhiên mịt mờ. Gương mặt hoàn mĩ của hắn có điểm vô thực, tâm trạng cậu mỗi lúc một mông lung. Thân ảnh ngay trước mắt này, bỗng nhiên trở nên xa vời đến thế. Mà tham vọng nắm bắt được tâm tư đế vương, vốn là chuyện bất khả thành. Cuối cùng, có thể thu lại được điều gì cơ chứ?

"Có thể buông ra chưa?" Lòng bàn tay Jungkook đã đổ đầy mồ hôi, gương mặt không tình nguyện mệt mỏi nhìn người trước mặt vẫn nắm lấy eo mình.

Hắn dường như hơi giật mình, tầm mắt hạ thấp nhìn cậu vì nhảy một lát với hắn mà căng thẳng:

"Vương gia, ngươi từ bao giờ lại cự tuyệt trẫm như vậy, chúng ta mới chỉ như vậy được một lát, ngươi đã muốn buông ra rồi?"

Jungkook nhìn áo bào lộng lẫy phất phơ trước mặt, hai tiếng "vương gia" kia thốt ra mới thực châm biếm làm sao...

Người thể cự tuyệt ta. Ngược lại, ta tất nhiên là không được sao?

"Hoàng thượng."

"Hửm? Trẫm sẽ không buông ngươi ra đâu."

"Không phải. Ta muốn hỏi ngươi một câu."

"Được, mau nói đi."

Jungkook mím môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

"Hoàng thượng, ngươi đối với ta, là loại tình cảm gì?"

Jungkook ngước mặt lên nhìn hắn, trong đáy mắt có sự mông lung cùng chờ đợi.

Hoàng thượng nghe thấy cậu hỏi vậy có chút sững sờ, lát sau vẫn im lặng.

Jungkook nhìn ra phía sau lưng hắn, thấy Trắc Vương phi từ nãy đến giờ nhìn về phía này như đã không chịu nổi thêm nữa. Khoé miệng Jungkook hơi nhướng lên, nụ cười nhạt nhòa có chút chua xót.

"Được rồi." Cậu mệt mỏi thu bàn tay đang được hắn nắm chặt trở lại, cúi nhẹ đầu toan trở lại ghế ngồi của mình.

Trắc Vương phi nhìn hai người tách ra, tâm trạng liền thả lỏng hơn nhưng bước chân vẫn rảo bước về phía trước. Lúc đi ngang qua cậu vẫn là thuận miệng nói một câu:

"Vương gia, không phải là ngài đang quyến rũ Hoàng đế Đại Hà ngay trên Tây Vực đấy chứ?"

Mà lúc này, Jungkook còn chưa kịp đáp lại nàng ta, đã thấy bàn tay của mình bị kéo giật lại, thấy ánh mắt kiên định của Hoàng thượng nhìn về phía mình:

"Jungkook, tình cảm của trẫm đối với ngươi còn chưa rõ ràng sao? Có cần ta ở tại nơi này nói cho mọi người biết Vương gia Tây Vực là người của trẫm?"

Âm thanh không to không nhỏ, vừa đủ cho cả ba người có thể nghe thấy. Trắc Vương phi sắc mặt chuyển hết từ trắng tới xanh.

"Hoàng thượng!" Đôi mày lá liễu xinh đẹp của nàng ta nhíu chặt lại, cơ thể run rẩy hận không thể nhào tới ăn thịt cậu.

Jungkook nở nụ cười nhàn nhạt, nói nhỏ vào tai nàng ta:

"Vương phi, ngươi cũng nên xem lại thân phận của mình một chút."

Cậu không hề quay lại nhìn hắn nhưng bước chân có phần sảng khoái hơn, trên môi nhếch lên nụ cười mờ ảo khó nhận ra, thoải mái ngồi lại chỗ cũ.

Đại Quân từ nãy tới giờ vì màn cướp người kia cũng khó mà thoải mái, không lâu sau đó liền kết thúc yến hội trở về tẩm điện.

Jungkook nhìn Park Jimin rời đi, trong lòng liền vướng bận. Tuy rằng hắn với mối quan hệ của cậu cùng Taehyung không có dây dưa, nhưng trong lòng liền nổi lên một trận áy náy. Thực sự nếu hắn không biết được chuyện diễn ra giữa hai người thì vẫn tốt hơn.

___

Nửa đêm, trong tẩm điện của Hoàng thượng vẫn sáng đèn. Bóng người cao lớn đổ trên nền đất, gương mặt hoàn mĩ cao ngạo của nam nhân đăm chiêu nhìn vào tờ giấy trắng.

"Bệ hạ, đã nửa đêm rồi, Người nên đi nghỉ thôi. Vừa nãy nô tài thấy Bệ hạ không ăn được nhiều lắm, có cần sai người đi đem lên chút canh tẩm bổ không ạ?"

Tâm phúc của Hoàng thượng bồn chồn hỏi, trước đây ông không thấy Hoàng thượng thức khuya như vậy, bây giờ cũng đã là canh hai.

Hắn lơ đễnh phất tay, sau đó lại tiếp tục nhìn vào mảnh giấy trong tay mình.

"Công công, lần trước trẫm để người ta vu oan Vương gia vào đại lao, từ đầu đến cuối cũng không thèm chớp mắt một cái. Nếu là ngươi, ngươi có hận trẫm không?"

Công công chần chừ nhìn Hoàng thượng, suy nghĩ một lát liền trả lời:

"Bệ hạ cũng vì lo cho sự an nguy Vương gia, muốn bày kế bảo toàn cho Vương gia khỏi đám phi tần hậu cung, bảo toàn tính mạng cho ngài ấy cho đến khi Bệ hạ thân chinh trở về. Là do Vương gia tự mình bỏ trốn làm thay đổi kế hoạch. Là nô tài nếu biết chuyện này, cũng sẽ không hận Bệ hạ."

Hoàng thượng hạ giọng nói: "Cứ nói thật. Nếu như ngươi không biết chuyện này thì sao?"

Công công mặt mày méo mó đứng tựa vào cột son, sau đó len lén liếc nhìn biểu cảm của hắn rồi mới nói:

"Nếu nô tài không có biết tâm ý của Bệ hạ, có thể sẽ hận đến thấu xương đi..."

"..."

"Bệ hạ, nhưng chỉ cần Người giải thích cho Vương gia không phải là sẽ ổn sao?"

Hoàng thượng cười nhàn nhạt, thong thả nói:

"Ngươi cảm giác Vương gia sẽ tin trẫm sao? Trẫm khiến người ta một năm trời lăn lộn ở biên giới cũng không có hề hay biết, để y chịu nhiều khó khăn như vậy.

Hơn nữa, ngay từ đầu việc này đã sai lầm, Jeon Jungkook vốn là người trọng danh dự, để y chịu tội danh ám sát Chiêu tần đang mang thai. Nói thử xem, y là đã hận trẫm đến mức nào chứ? Chỉ là không ngờ, y có thể lưu đến tận kinh thành Tây Vực, còn cùng với cả Đại Quân Tây Vực có giao tình."

Công công yên lặng, ông cũng không dám nhiều lời, tư tình của Hoàng đế, kẻ nô tài hèn mọn như ông không dám xen vào, lát sau mới như nhớ ra điều gì:

"Hoàng thượng, nô tài quên mất. Sáng nay khi Hoàng thượng đem Vương gia đi, Trắc Vương phi có ghé qua đây, còn nhất nhất muốn gặp Hoàng thượng.

Nô tài cùng Vương phi dây dưa hồi lâu, nô tài có nói là Người không ở đây, nhưng nàng ta cũng không chịu đi. Lát sau nô tài mới đi pha trà một lúc, quay trở lại đã thấy không thấy người đâu nữa."

Hoàng thượng nhắc đến vị Vương phi này, tâm trạng rõ ràng không vui. Hắn đưa mảnh giấy trên tay ly khai ánh sáng, từng con chữ dần nhạt nhòa rồi biến mất. Sau đó lại ngắm nghía một hồi mảnh giấy trắng rồi mới đưa lên ngọn nến, đốt trụi.

"Công công, ngươi có thấy vị Trắc Vương phi này rất kì lạ không?"

Lão công công hơi ngẩn người, ai, đúng là tuổi già đãng trí, sao lại có thể hớ hênh nhiều chuyện như vậy...

"Hoàng thượng, thực ra cũng không có gì lạ lùng, có lẽ là muốn tới thăm một chút, cũng là phép thường tình thôi. Có lẽ Vương phi chỉ là người hiểu lễ nghĩa..."

Hắn càng nghe lại càng khó hiểu, mày càng lúc càng nhíu chặt.

"Từ khi Trẫm tới Tây Vực, nàng ta không một thì hai hôm đều muốn dính tới đây. Một Vương phi Tây Vực sao có thể không hiểu phép tắc như vậy? Còn có, nàng ta từng nhắc tới chuyện Trẫm cái gì quên người cũ, còn có không nhớ nàng ta là ai. Thực phiền phức!"

"..."

"Công công, sao ngươi không nói gì? Chờ đã, không phải Trẫm cùng Trắc Vương phi hai năm trước có quen biết chứ?"

Công công lo lắng đến sống lưng lạnh toát.

Không phải là quen biết bình thường, vị Trắc Vương phi này cùng Hoàng thượng rõ ràng là nghiệt duyên a.

_______

- End chap 37 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net