Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên không sai biệt lắm.  Buổi chiều, Jungkook đang dùng phấn sáp trang điểm của Se Jung thử nghiệm, tỉ mỉ họa ra một nữ nhân dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Trên nền giấy trắng mịn, chân dung thiếu nữ có phần quen thuộc dần hiện ra, đôi gò má mềm mại được phủ một lớp phấn hồng nhàn nhạt thêm phần e thẹn, ánh mắt ngược lại được tô điểm tinh tế hơn, khiến nàng không mang nét trẻ trung yêu kiều, mà ẩn giấu sự quyến rũ uyển chuyển.

Jungkook nghe loáng thoáng bên ngoài như có tiếng nói, đôi lông mày hơi giương cao, hờ hững đặt bút xuống mặt bàn, nhìn qua nữ nhân trước mắt, trong lòng lại có cảm giác không vui. Âm thanh bên ngoài mỗi lúc một gần, cậu nhận ra được tiếng của Trắc Vương phi cùng nô tỳ bên cạnh nàng ta, có lẽ đang cùng Se Jung nói chuyện.

Nàng ta cuối cùng cũng tới tim cậu. Đợi đến lúc này cũng đã thử thách lòng kiên nhẫn của nàng ta đến cực hạn rồi.

Jungkook đem bức tranh mĩ nhân dưới ánh nến mờ nhạt thiêu rụi, cánh môi mềm mại kéo lên tiếu ý mơ hồ khó thấy, dường như bất đắc dĩ mà tỏ ra hài lòng, đáy mắt lại có phần chua xót.

Lúc Vương phi bước vào, trên người đã đổi thành y phục truyền thống của Đại Hà, tuy mất đi nét phóng khoáng tươi mới của Tây Vực, nhưng lại thêm phần dịu dàng trang nhã. Dù vậy, trên mặt nàng ta không kìm được sắc thái tức giận, lông mày lá liễu dính chặt lấy nhau, ánh mắt sắc lạnh như gươm đao phóng thẳng lên người cậu.

Jungkook trái lại không bộc lộ ra biểu tình gì, dặn Se Jung ra ngoài lấy chút trà bánh, sau đó mới mời nàng ta an vị.

"Ta vốn nghĩ Vương phi đã tới đây sớm hơn mới phải."

Nhìn thấy bộ dạng ung dung thong thả của cậu, Trắc Vương phi càng lúc càng không kiềm chế được cơn tức giận, lời nói không còn mang phong thái của một vương phi, từng chữ như rít qua kẽ răng:

"Jeon Jungkook, lời của ta, ngươi một chữ cũng không để lọt tai đúng không? Không phải ngươi đã đồng ý rời khỏi Hoàng thượng hay sao? Vì cớ gì lại tiếp tục quay trở lại quấn lấy người? Thứ nam nhân đê tiện như ngươi...."

Gương mặt xinh đẹp của nàng chìm trong giận dữ, khăn tay tinh xảo đã bị nàng ta vò nát, dường như hận không thể lao tới giết chết cậu.

"Vương phi, không phải ngươi không nhìn ra, ta vốn là không có chủ ý tới nơi này? Là chính Hoàng thượng ép ta tới đây, đúng chứ? Một Vương gia nhỏ bé như ta có thể kháng cự yêu cầu của hắn hay sao?"

Cậu chậm chạp đáp lời, suy nghĩ lại, cũng không phải là cậu nói sai, thực sự là hắn ép cậu tới đây, có trách thì cũng nên trút lên đầu hắn, hà cớ gì lại chạy tới tính sổ với cậu?

Đêm qua, Jungkook thực sự có phần cố ý bày ra bộ dạng phóng túng, trong lúc chủ động hôn môi còn cố ý cắn lên khoé miệng hắn, hẳn là sáng nay còn chưa kịp mờ đi. Mà Vương phi bảy tám phần là đã nhìn thấy dấu vết ân ái rõ ràng ngay giữa ban ngày kia, sự chịu đựng cũng đạt đến giới hạn, cuối cùng mới tới đây tính toán với cậu.

Jungkook lắc lắc đầu, nhìn vẻ mặt của người đối diện, trên mặt thập phần vô cảm, trong lòng lại có chút mỉa mai chính bản thân mình.

Lúc này, có phải cậu cũng giống như các phi tần hậu cung, được sủng mà kiêu, bày trò diễu võ giương oai hay không?

"Nói hay lắm, nam nhân vô sỉ như ngươi, quả nhiên có khả năng dùng mọi thủ đoạn để quay lại bám lấy Hoàng thượng. Nói cho ngươi biết, lần này ta đến Đại Hà, chính là để phò tá người, giúp Hoàng thượng dẹp loạn biên cương, chiếm được thiên hạ. Sau đó ta liền thuận lí thành chương trở thành nữ nhân bên cạnh người. Mà vật chắn đường như ngươi, bổn Vương phi sẽ không ngại dùng mọi cách để loại bỏ."

Giọng nói của đối phương mang theo sát khí nặng nề. Tham vọng quay lại bên cạnh Hoàng đế cùng mong muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ tựa như ngọn lửa cháy bùng trong đáy mắt nàng ta, trong phút chốc khiến Jungkook cảm thấy chính mình có thể bị thiêu rụi bên trong đáy mắt của nàng.

Nữ nhân này, rốt cuộc là thực lòng yêu Hoàng đế, hay là yêu vị trí bên cạnh hắn?

Trái tim bất chợt cảm thấy lạnh lẽo, trước đây Hoàng đế nói với cậu, cảm giác của hắn đối với mọi người đều không chân thật, bọn họ đối với hắn đều là giả vờ, không một ai dùng chân tâm của mình đối đáp với hắn. Đế vương đứng trên vạn người, cô quạnh khó tránh.

Nhưng không có nghĩa hắn có thể dùng hoài nghi của mình để đối đáp với cậu.

Jungkook lắc lắc đầu, gạt đi chút suy nghĩ thoáng qua.

Vương phi thấy cậu không nói gì, liền cho rằng cậu đã bị nàng ta dọa sợ, tức thời trở giọng nhẹ nhàng, bày ra bộ dạng thực lòng khuyên bảo:

"Nếu như sau này bổn Vương phi lên làm Hoàng hậu. Ngươi cũng biết, kết liễu sinh mạng nhỏ bé của bất cứ ai, đối với ta đều là dễ như trở bàn tay. Vậy nhân lúc này, ngươi sao lại không ngoan ngoãn một chút, tìm cho mình một con đường sống chứ?"

Jungkook thu lại thương cảm ban nãy, tỏ vẻ đơn thuần chớp chớp mắt, yên lặng nghe nàng ta khuyên bảo, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên:

"Vậy... ngươi muốn ta phải làm thế nào?"

Trắc Vương phi lúc này liền lộ ra sắc thái vui mừng, mới hài lòng an toạ, nhấp miệng một ngụm trà nóng ấm xuôi giọng, sau đó mới tiếp tục nói:

"Nếu ngươi nghe theo bổn vương phi, trở về Tây Vực, ta đảm bảo sẽ cho ngươi nửa đời còn lại sống trong sung túc, không phải lo nghĩ cơm ăn áo mặc. Chỉ duy nhất một điều kiện, ngươi vĩnh viễn không được quay trở lại Đại Hà nữa."

Jungkook cười méo mó, bày ra bộ dáng không cam lòng cùng nét mặt đau thương đến tội nghiệp. Vương phi từ phía đối diện trông thấy, có chút phiền chán, liền đứng dậy tiến lại gần:

"Jungkook, ngươi phải biết, lúc này bổn Vương phi cho ngươi một cơ hội sống sung sướng, tự do tự tại, đã là phúc khí hiếm gặp. So với chuyện sau này ở trong Hoàng cung đấu đá chật vật, người sống ta chết, với ngươi vạn phần thiệt thòi. Người đời có câu 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt', bổn Vương phi nghĩ rằng, thông minh như ngươi, ắt sẽ biết nên chọn con đường nào mới là sáng suốt."

Vương phi vừa dứt lời, cảm thấy người trước mặt từ đầu đến cuối đều không để ý tới mình, bực tức trong lòng lại trào lên, lại để ý thời gian không còn nhiều, liền "hừ" một tiếng, nửa phút cũng không nán lại, toan xoay người bước ra khỏi lều trại.

Jungkook thấy nàng ta sắp rời đi, môi mím lại, tỏ vẻ lưỡng lự, lại ngập ngừng lên tiếng: "Ngươi... bình tĩnh một chút..."

Vương phi đã bước chân tới cửa, nghe được câu nói này liền uyển chuyển xoay người, trên môi nở nụ cười đắc ý, lông mày vừa cau lại cũng giãn ra, đáy mắt còn mang chút kiêu ngạo lẫn hài lòng, cũng không có ý muốn ra về nữa.

"Jungkook, bổn vương phi biết ngươi là người thông minh, tất nhiên sẽ biết cái gì mới là tốt cho ngươi nhất."

Hơi thở cậu có chút dồn dập, trên gương mặt lộ ra vẻ bất an cùng không cam lòng, mãi một lúc mới đáp lời:

"Vậy, ngươi muốn ta phải làm thế nào?"

Vương phi chậm rãi nói, từng từ từng chữ đều mạch lạc, rõ ràng, chắc chắn, giống như nàng ta đã chuẩn bị những lời này từ rất lâu rồi. Nhìn Trắc Vương phi nói cười đến quái dị, trong lòng Jungkook lại bình thản không chút gợn sóng, chuyên tâm lắng nghe nàng ta nói ra ý đồ của mình.

Thỏa thuận xong, nàng ta cuối cùng cũng đạt được mục đích, một bước cũng không chần chừ, mặt mũi sáng lạn rời đi, giống như thực sự ngày mai có thể tiến vào hậu cung Đại Hà vậy.

Jungkook nhẩm tính thời gian cũng vừa kịp lúc Se Jung quay trở lại,  trên tay còn mang một đĩa bánh ngọt được trang trí rất tinh tế cầu kì, vừa nhìn cũng biết đã dụng không ít tâm tư, có lẽ muốn giúp cậu dùng chút điểm tâm này để ra oai với Vương phi, dùng sủng ái của Hoàng đế để khiêu khích nàng ta.

Cậu có chút buồn cười, thế nhưng trong lòng có phần xúc động. Nàng ấy luôn suy tính nhiều thứ nhỏ nhặt như vậy, đều vì cậu mà tận sức tận lực. Thế nhưng mối quan hệ giữa cậu và những người bên ngoài kia, không phải đơn giản nông cạn như thế.

"Vương gia, người kia đã đi rồi sao?" Trên mặt Se Jung lộ ra chút tiếc nuối.

Cậu cười nhẹ, mắt nhìn ra phía cửa. Vải lều thi thoảng lại bị gió bật tung ra, ánh sáng tinh khiết tươi mới nhộn nhạo chơi đùa đến vui mắt, như muốn mời gọi cậu bước tới.

"Phải, ta mới nói mấy câu, nàng ta liền tức giận bỏ đi rồi."

"Đúng, Vương gia càng phải chọc cho nàng ta tức điên lên, có như vậy mới không dám quay lại làm phiền chúng ta nữa." Se Jung dường như so với cậu còn uất ức hơn, không ngừng hướng về nữ nhân kia oán trách.

Jungkook nhìn nàng vì cậu mà đến cả ngôn ngữ thông tục cũng sắp lôi ra để mắng chửi Vương phi, chỉ biết cười nhàn nhạt, ấm áp trong mắt cũng dâng lên, thế nhưng trong chốc lát lại trở nên nguội lạnh, trong lòng thập phần tội lỗi.

Xin lỗi, Se Jung, sắp tới lại phải lợi dụng ngươi một lần.

____

Jungkook dùng bữa xong. Bên ngoài, mặt trời đã xuống núi, Hoàng thượng vẫn chưa trở về. Hắn chưa kịp trở về cũng là điều đương nhiên, vì hôm nay cậu đặc biệt ăn uống nhanh nhẹn, cũng tắm rửa sạch sẽ, trèo lên giường từ sớm. Bây giờ mới không quá buổi chiều bao lâu, người trên giường đã nhắm nghiền hai mắt.

Thực chất cậu cũng không có thói quen ngủ sớm như vậy. Thế nên cho dù mắt có nhắm chặt, toàn bộ cơ thể vẫn là hoàn toàn tỉnh táo.

Vương phi đã ngầm đồng ý giúp cậu trốn khỏi doanh trại, thế nhưng còn Đại Quân... làm thế nào mới có thể giúp hắn trốn thoát, cậu vẫn là nghĩ không ra, tạm thời cậu không muốn tiếp tục cùng hắn mỗi đêm giày vò, đến cuối cùng sự việc chưa thành lại chết thảm trên long sàng của hắn.

Chốc chốc lại lật người một lần, trên người cậu sớm đã nóng tới đổ mồ hôi, khiến cơ thể có chút bí bách khó chịu.

Bên ngoài truyền ra tiếng người hành lễ, cậu đoán Hoàng đế đã sớm trở về, liền nghiêm chỉnh nằm thẳng lại, không dám cựa quậy nữa.

Kim Taehyung từ bên ngoài đi vào, thấy phía trong sớm đã một mảnh tối om, rèm che cũng sớm đã kéo xuống, chỉ còn ánh nến lập loè mờ ảo.

"Vương gia ở đâu?" Dương quang sắc nhọn trong mắt hắn quét tới, giọng nói buốt lạnh khiến Se Jung ở bên ngoài sợ tới bủn rủn chân tay, vội vàng chạy vào bẩm báo:

"Hoàng thượng, hoàng thượng, Vương gia hôm nay có chút mệt mỏi, liền đi ngủ từ sớm... Nếu người cần... hay là để nô tì đánh thức ngài ấy dậy?"

Se Jung vừa dứt lời, lông mày hắn liền chau lại, nhìn qua liền biến hắn đang khó chịu. Một hồi im lặng trôi qua, cuối cùng hắn lại phất tay, ý bảo người lui ra ngoài.

Taehyung vén mành nhìn vào bên trong, người trên giường nằm thu lại thành một cục nho nhỏ nép sát vào trong góc, thân thể cứng ngắc tựa như vật tế sắp sửa bị dâng lên dã quỷ, khiến hắn không kìm chế được mà lộ ra ý cười khổ sở.

Hắn nhẹ nhàng ngồi lên giường, tiến sát về phía cậu, cánh tay bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt trắng nõn, sau đó lại chậm rãi nhìn sắc mặt cậu chuyển hồng, có chút không tự chủ suýt chút nữa hôn lên cánh môi mềm mại ướt át kia.

Lông mi người phía dưới nhất thời run rẩy làm cho hắn giật mình, bất giác thu người lại.

Cậu... giả vờ ngủ?

Lông mày vừa mới giãn ra lại tụ thành một điểm, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo cùng thất vọng.

Cậu sợ hắn như vậy? Không thích hắn chạm vào cậu đến thế ư?

Taehyung nhìn người trước mặt vẫn vờ ngủ say, trong lòng lại âm thầm thở dài, tim như bị khoét một khoảng lớn, trống rỗng.

Rõ ràng là người ngay trước mắt, thế nhưng lại xa vời đến thế. Cảm giác như vĩnh viễn không nắm bắt được này làm hắn khó chịu biết mấy.

Hoàng đế lặng lẽ kéo rèm cửa ngăn cho ánh sáng chói mắt không lọt vào bên trong, ôm theo một mảnh mất mát xoay người đi khỏi.

Jungkook trên giường ngũ vị tạp trần, trong lòng bừa bộn ngổn ngang, lại không dám mở mắt, chỉ sợ bị hắn phát giác. Mãi một lúc lâu sau không thấy hắn quay lại, liền buồn ngủ mà thiếp đi, không biết người bên ngoài kia lại ngồi bên án thư thất thần, cả đêm thức trắng.


__ End chap 52 __

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net