Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nến mờ ảo chiếu lên ngũ quan cương nghị của nam nhân trong bóng tối, qua ánh mắt dường như cơ hồ nhận ra nét mệt mỏi cùng đau lòng.

Hắn chống cằm, mắt trông ra phía giường ngủ. Phía sau tấm màn che mờ mờ kia, hắn có thể hình dung được dáng vẻ người kia đang say giấc.

Kì thật hắn cũng rất muốn trở vào, cho dù không thể chạm vào cậu, nhưng cũng có thể nằm một bên ngắm nhìn đối phương. Đôi môi hồng nhuận của mỹ nhân lúc ngủ sẽ hơi hé mở, hàng mi dài đổ bóng lên gò má trắng noãn. Khi ngủ không an giấc, lông mày cậu sẽ vô thức nhíu lại, hoặc giả khi mơ thấy điều vui vẻ sẽ cười trộm khúc khích giống như hài tử đơn thuần vừa ăn vụng, khiến hắn không kìm được mà hôn trộm lên môi.

Hoàng đế thở dài. Hình như đã rất lâu rồi vật nhỏ không cười với hắn.

Hai người là đang giằng co điều gì chứ? Hắn cho cậu ân sủng, chỉ mong cậu có thể an ổn bên cạnh mình, làm con mèo nhỏ để hắn yêu thương, vì cớ gì còn phải đi trêu chọc khắp nơi như vậy. Bây giờ hồn phách của cậu đều lạc ở Tây Vực, hắn đành bất đắc dĩ mà ép buộc cậu... Cậu không phải là kẻ tham lam vinh sủng, nếu có, hắn cho cậu còn thiếu hay sao?

Hắn không đành lòng nhìn bảo bối trong ngực rơi vào tay kẻ khác, lại không có cách nào đem cậu trở lại. Vì cái gì mà phát giận với cậu, vì cái gì mà cường bạo cưỡng ép cậu...

Jeon Jungkook, rốt cục ngươi còn không rõ hay sao?

____

Vì đêm qua đi ngủ quá sớm, tinh mơ sáng hôm sau, Jungkook đã tỉnh lại. Nhìn một bên giường trống không, cậu có chút chột dạ, nhớ ra hôm qua người kia không ngủ cùng mình, Jungkook liền ngây ngốc một lát, không lâu sau, khoé môi lại nhàn nhạt cười.

Hắn là Hoàng đế, bên người còn thiếu mỹ nhân làm ấm giường hay sao?

Không có cậu, còn có vị Vương phi kia một lòng một dạ với hắn, mà kể cả không có nàng ta, thiên hạ này có nữ nhân nào không của Hoàng thượng.

Cậu cười cười, lại cảm thấy bản thân là tự mình đa tình đến ngốc nghếch rồi.

Jungkook chậm chạp chỉnh trang y phục, lững thững rời khỏi giường. Vừa ra khỏi phòng ngủ, bộ dạng Kim Taehyung ngủ gục trên án thư liền rơi vào mắt cậu. Hắn chống tay lên cằm, một tay còn lại vẫn còn cầm tấu chương, đôi lông mày rậm cau lại, hiển nhiên là vừa trải qua một đêm không thoải mái.

Jungkook có chút giật mình.

Không phải cả đêm qua hắn ngủ ngoài này đấy chứ?

Nhìn Kim Taehyung mệt mỏi thiếp đi, trên người cũng không khoác áo tử tế, cảm giác tội lỗi trong lòng cậu không khỏi trào lên. Jungkook cắn cắn môi, chôn chân tại chỗ, bối rối không biết có nên gọi hắn quay về giường ngủ hay không.

Đôi chân không theo lí trí tiến lên một bước lại thêm một bước. Cuối cùng cho đến khi chỉ cách người đối diện chưa đến một bàn tay, cậu mới đứng sững lại, không khỏi giật mình.

Vì cái gì cậu phải quan tâm đến hắn? Không phải mọi chuyện đều là do hắn gây ra hay sao? Vì cớ gì mà cậu bị ép buộc tới nơi này, trở thành công cụ làm ấm giường cho hắn? Không chỉ cậu, còn có cả kẻ bị liên đới là Park Jimin không biết đang được biệt đãi ở nơi thế nào, ấy vậy, mà cậu lại còn ở đây dư thừa tâm tư?

Thầm mắng bản thân một câu nhu nhược, Jungkook cuối cùng cũng xoay người rời đi.

Người phía sau thế mà lại vô thanh vô tức ôm cậu vào lòng.

Jungkook theo phản xạ muốn đứng lên, vùng vẫy cố thoát khỏi cái ôm bất ngờ. Nhưng càng giãy giụa, vòng tay hữu lực của hắn lại càng xiết chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của cậu. Hắn tựa cằm lên vai Jungkook, cánh môi như có như không ma sát lên cổ cậu, tham lam hít ngửi rồi giống như con thú lớn tìm về ổ. Hơi thở nóng rực của Taehyung khẽ phả lên vành tai Jungkook:

"Để ta ngủ một lát, được không?"

Jungkook nhất thời tĩnh lặng, không phản kháng nữa, trong lòng ngược lại một mảnh lạnh ngắt. Thân thể căng cứng bỗng vô thức mà mềm mại hẳn đi, giống như gối ôm vô tri tựa lên người hắn, cũng yên lặng để cho hắn tựa vào.

Người phía sau hình như rất hài lòng, bàn tay thoáng đã mềm mại hơn, ôm trọn cả người Jungkook vào trong lòng mình, cánh môi hắn dán lên vành tai cậu, như có như không để lại một cái hôn nhẹ nhàng.

Jungkook vô lực ngồi trong lòng hắn, so với những lúc hắn mạnh bạo chiếm đoạt cậu, những lúc hắn ôn nhu dịu dàng lại càng khiến cho cậu thêm bi thương.

Cậu vẫn còn nhớ rất lâu trước đây, lúc hai người vừa mới gần gũi, hắn nói cậu rất giống người trong mộng của mình. Khi ấy, cậu cũng yên lặng để hắn ôm thế này.

Mà ba năm sau, giữa hai người thân mật có, hẹn ước có, cãi vã cùng oán hận cũng từng xảy ra, vậy mà cái ôm này của hắn, cậu vẫn không chắc là dành cho mình, hay vẫn là của ai khác. Lần đầu tiên, hắn huyễn hoặc chính bản thân mình cho rằng cậu là chức nữ của hắn, lần thứ hai này, cậu cũng sẽ không tự cho rằng hắn chính là ngưu lang của cậu.

Hai người hảo tán hảo tụ, rốt cuộc vẫn không phải là một nửa của nhau.

Jungkook nghiêng mặt, càng nghĩ càng thấy mệt mỏi, trở nên bất lực mà tựa vào người phía sau, giống như một con rối gỗ vô tri vô giác.

Nghĩ đến việc mình sắp làm, Jungkook liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.

Mặc cho đôi môi người kia đã chạm đến vành tai, đến má, chóp mũi rồi lại phủ lên môi cậu, Jungkook đã thiếp đi tự bao giờ, thân thể mềm mại được người kia ôm chặt như bảo bối, nụ hôn dịu dàng mà đắng ngắt vẫn không ngừng lại, nhịp thở hai người cuốn lấy nhau, như cũ đều đặn nhịp nhàng. Hắn từ tốn nhấm nháp cánh môi xinh đẹp kia, tham lam mà đẩy lưỡi vào bên trong xâm nhập, cùng đầu lưỡi thơm ngọt của cậu quyến luyến bịn rịn, tựa như đang dùng chất kích thích mà không ngừng lại được. Hắn đặt cậu nằm trên người mình, bàn tay nhè nhẹ xoa lưng cậu giống như vuốt ve mèo con, thi thoảng lại liếm ướt cánh môi cậu, thoả mãn mà làm cho nó trơn bóng ngon miệng.

Chỉ có những lúc thế này cậu mới an tĩnh cùng hắn thân mật.

Cho tới khi bên ngoài truyền ra tiếng giục giã, hắn mới thở dài nhè nhẹ, không đành lòng đặt cậu lên giường, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Mê luyến này hắn không dứt ra được, lại không biết rằng người trong lòng không có cách nào đuổi theo.

_____

Jungkook thiếp đi không lâu, lúc tỉnh lại vừa đúng giờ Mão. Cậu nhanh nhẹn tắm rửa thay y phục, ăn điểm tâm, sau đó giục Se Jung ra khỏi lều đi dạo.

Se Jung thấy cậu nổi hứng ra ngoài, thấy không có điểm nào là không tốt. Nàng ra bên ngoài nói chuyện với lính gác một hồi lâu, cuối cùng bọn họ cũng gật đầu, điều kiện là cần có một người phải đi cùng.

Jungkook nhíu mày, nổi lên cảm giác bài xích cùng khó chịu. Cậu giống như tội nhân đang bị giam lỏng chờ xét xử vậy.

Jungkook được bước chân ra khỏi lều, gió mạnh liền xộc vào trong người cậu, khiến thân thể mảnh mai không khỏi run lên. Ánh nắng hanh khô trong suốt không chút ấm áp chiếu lên làn da trong suốt của cậu, tựa như đang phản quang lại về phía mặt trời.

Nếu không phải do sắc mặt cậu không quá tốt, bên ngoài có thể đồn đại ra là Jungkook ở Đại Hà được nuôi dưỡng đến tươi tốt mềm mại.

Thực tế, cả quãng đường đi, Jeon Jungkook đều không nói không cười, trên mặt bày ra dáng vẻ vô cảm không mặn không nhạt, cùng lắm là sẽ nhíu mày do ánh nắng quá mức chói chang chiếu vào mắt, khiến cho Se Jung đứng bên cạnh cũng thấp tha thấp thỏm.

Tâm trạng tiểu chủ nhân không tốt, nàng rất có thể sẽ bị Hoàng thượng quở trách.

Jeon Jungkook đi thêm được hai bước thì giống như không chịu nổi nữa, xoay người bảo Se Jung quay về lều trại lấy ô che nắng, lại tiện thể cầm thêm chút đồ ăn, bổn vương có chút đói bụng.

Se Jung chần chờ một hồi, thấy phía sau hai người có lính canh, lại nghĩ đến chuyện lúc trở về nếu như chủ nhân mệt mỏi, nàng lại không xong với Hoàng thượng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Jeon Jungkook ngoan ngoãn đứng lại ở một bên đỡ trán, xem ra là mệt mỏi thực sự. Lính gác không kìm được hỏi cậu có muốn quay về không, cậu lại thản nhiên đáp:

"Ban nãy bổn vương có làm rơi một chiếc nhẫn ngọc lục bảo Hoàng thượng ban thưởng, không muốn cho Se Jung biết, sợ nàng ấy sẽ thưa lại với Hoàng thượng, không bằng chúng ta tìm thử xem, nếu tìm ra liền quay về, bổn vương rất mệt."

Ánh mắt lính gác lộ ra chút hoài nghi, nam sủng này của Hoàng đế lại giở trò gì vậy? Bịa lí do để lừa hắn hay sao?

Hắn đang chau mày không đáp, tức thì mỹ nam tử liền đặt vào tay hắn một túi bạc, sau đó liền yếu ớt mà nói với hắn:

"Chiếc nhẫn đó rất quý giá, Hoàng thượng nói là vật do tiền triều để lại, nếu như không cẩn thận làm mất, không chỉ ta, các ngươi cũng không tránh khỏi bị truy cứu..."

Lính gác nhất thời cảm thấy lời của cậu có lí thêm vài phần, tầm mắt hắn hơi tối đi một chút, sau đó nhìn ra hướng ngược lại, nói:

"Vương gia, nô tài sẽ đi tìm giúp ngài, điều kiện là..."

"Ngươi yên tâm, bổn vương rất chóng mặt, không thể đi tiếp được nữa, bằng không ta sẽ tự tìm, cũng không cần nhờ tới ngươi. Bây giờ ngươi đi nhanh một chút, tìm ra được chúng ta liền trở về."

Jeon Jungkook dễ dàng thoát thân, bóng dáng lính gác vừa khuất sau đám người đang luyện tập, cậu cũng thuận thế mà xoay người rời đi.

Phía Bắc...

Nghe nói lều trại của Min Yoongi ở phía Bắc...

____ End chap 53 ____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net