Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài, quân sĩ đã nhất tề quy thành từng hàng ngay ngắn, cầm sẵn gươm đao, ánh mắt lộ ra sát khí dữ tợn. Cờ hiệu của Đại Hà giương sẵn trên không trung, lập lòe trong ánh đuốc hừng hực, giữa đêm tối càng thêm vài phần hung hãn. Mặc dù binh lính tụ tập cách một khoảng không nhỏ mới tới lều trại của Hoàng thượng, thế nhưng Jungkook vẫn nghe thấy rõ mồn một âm thanh hô hào cùng tiếng trống dồn dập. Cả người Jungkook căng cứng, bàn tay đã dinh dính mồ hôi.

Se Jung lúc này đã nghỉ ở ngoài trướng, thế nhưng không khó để nàng thức dậy, hơn nữa xung quanh binh linh đi lại ồn ào, có lẽ nàng đã tỉnh từ lâu.

Jungkook đảo mắt, đem cẩm y tinh xảo và đồ trang điểm gom góp được cho vào tay nải, cùng với một khuôn mực đỏ son đóng chặt đặt ở bên trong, nhét tất cả xuống dưới chăn, xong xuôi mới ổn định lại nhịp thở, cất tiếng gọi Se Jung ở bên ngoài vào.

"Vương gia, đêm đã khuya còn không ngủ, có phải người bên ngoài đánh thức ngài?"

Jungkook mím môi, gật gật đầu, đỡ tay lên trán, nhăn mặt nói:

"Ta đột nhiên không ngủ được, trong người đều toát mồ hôi, nằm mãi cũng không thể chợp mắt, không biết có lại mắc bệnh hay không..."

Se Jung bất an, vội tiến đến sờ trán cậu, lo lắng hỏi:

"Vậy để ta đi thỉnh thái y tới, ngài nằm yên một chút."

Jungkook nghe vậy vội vã xua tay, lắc đầu nói:

"Không cần, chỉ là đột nhiên không ngủ được, có lẽ trong lòng bất an, không cần đi làm phiền thái y. Ngươi tìm phòng bếp sắc cho ta chút thuốc an thần là được, đi đi."

Nàng gật đầu, định tiến đến xem qua triệu chứng trên người Jungkook, bất ngờ bị cậu gạt tay ra, đẩy ra ngoài trướng, cuối cùng thấy Jungkook quả quyết nói mình vẫn ổn, nàng mới bất đắc dĩ dặn dò cậu cẩn thận, rồi vội vã chạy đi.

Thấy bóng người đã khuất, Jungkook mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Mới nói dối Se Jung đã khó khăn như vậy, không biết lát nữa cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không.

Jungkook vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, lật chăn ôm lấy tay nải, nhân lúc binh lính đã bị điều tới nơi khác, từ phía sau trướng chuồn ra ngoài.

Trên đường đi, Jungkook cố gắng cúi gằm mặt, y phục của cung nhân có phần to quá khổ, khiến cậu bước đi có phần khó khăn. Chung quanh tối đen như mực, ánh đuốc lập lòe thi thoảng chiếu lên gò má đã ẩm ướt mồ hôi. Hai lòng bàn tay Jungkook trơn tuột, vì lo lắng mà bị dọa cho hoảng sợ, bên tai còn vang lên tiếng trống chiêng hô hào, khiến cho tim cậu càng đập thình thịch liên hồi.

Nhanh chóng Jungkook đã tìm ra lều trại giam lỏng Đại Quân, thế nhưng lúc này cậu lại rơi vào bế tắc.

Làm thế nào để đưa được Park Jimin ra ngoài?

Jungkook trong lòng xoắn xuýt tiến ra phía sau lều. Bên trong tịch mịch, dường như chỉ có một ngọn đèn được thắp sáng. Giữa không gian tối tăm, Jungkook lờ mờ thấy được nam nhân đang nằm nghỉ trên mộc sàng. Không ngờ lúc cậu đang quan sát, hắn liền nhanh chóng thanh tỉnh, bước xuống giường, trong lòng cậu liền vui như mở cờ, không kịp để ý chính mình đã bị bóng người bao lấy.

"Nô tỳ to gan! Ai cho ngươi dám qua lại nơi này?" - Một tên lính bất thình lình từ phía sau hét lớn, khiến cả người cậu giật thót, suýt chút nữa buông tay nải trên tay xuống đất.

Sống lưng Jungkook lạnh toát, đảo mắt tìm cách nói dối, vụng về trả lời:

"Đại nhân, đại nhân... Nô tài phụng mệnh tới hầu hạ người bên trong..."

Tên lính nghe xong liền nhíu mày, tiến sát lại chỗ cậu:

"Hầu hạ? Ngươi có biết bên trong kia là ai không? Hoàng thượng đã hạ lệnh chỉ có thể đúng giờ cho hắn cơm nước, còn lại đều mặc y tự sinh tự diệt, chỉ cần hắn không trốn ra ngoài, sống chết đều không cần quan tâm, nay lấy đâu ra cung nhân hầu hạ?"

Jungkook trong lòng thầm nghĩ không ổn, vội vã quỳ xuống:

"Đại nhân, là chính miệng Công chúa ra lệnh cho nô tài, ngài nói đang ở thời điểm quan trọng, nhất định phải kiểm soát người bên trong chặt chẽ, không thể để xảy ra sự tình gì..."

"Công chúa?" Hắn tiếp tục hoài nghi.

Một tên bên cạnh liền huých tay, nói thầm vào tai hắn điều gì, Jungkook thấy hắn ồ lên một tiếng:

"Chính là Vương phi đã bị Đại Hà vứt bỏ kia?"

Jungkook nghe thấy tiếng bước chân miết trên nền cát. Tên kia tiến tới chế trụ xương hàm của cậu, bàn tay thô ráp của hắn xiết chặt yết hầu, thô bỉ cười lớn:

"A! Để ta nhìn xem, nô tài ngươi dẻo miệng như vậy, lại còn có khuôn mặt thực dễ nhìn, đứng lên để bổn đại nhân xem một cái."

Jungkook bị bóp cổ đến ngạt thở, gương mặt cũng đỏ lên vì thiếu hô hấp, hai mắt trợn ngược nhìn hắn.

"Ngươi... làm càn... mau thả ta ra... nếu... nếu để Công chúa biết được..."

"Haha, chỉ bằng ả ta? Nữ nhân đó là cùng đường tuyệt lộ mới để cho Hoàng đế lợi dụng, ngươi nghĩ nàng ta có thể làm gì? E rằng nếu ngươi quay lại bẩm báo, nàng ta còn trực tiếp trói ngươi dâng lên cho bổn tướng, rước tiếng thơm cho mình." Tên kia so với Jungkook lực lưỡng to lớn hơn, râu ria xồm xoàm che hết mũi miệng, lộ ra con mắt đục ngầu đầy giễu nhại.

Hắn không hề có dấu hiệu sẽ bỏ qua cho cậu, ngược lại càng lúc càng trở nên lỗ mãng. Hai mắt hắn đỏ lên, bàn tay thô lỗ sờ soạng cần cổ trắng mềm của cậu, khiến Jungkook hốt hoảng giãy giụa, hai chân không ngừng đạp về phía trước, chỉ hận sức chính mình không lại, trực tiếp đem tên tiện nam trước mặt kia đánh gục.

"Khốn kiếp! Mau buông tay..." Jungkook đã khó thở tới mặt mày trắng bệch. Cả người cậu bị hắn kia nhấc lên một khoảng, chỉ thấy mũi chân mình lướt tới mặt đất, tầm nhìn trước mắt càng lúc càng tối sầm lại.

Trước mắt cậu đã đen thành một mảnh, tiếng chửi thề vang lên từ cuống họng, nhưng không sao thốt ra thành lời.

Khoảnh khắc nghĩ tới bản thân sắp ngất đi, trong lòng Jungkook liền dội lại một âm thanh mơ hồ, thế nhưng đã bị cậu kịp thời ngăn lại, không cho chính mình lại miên man.

Jungkook loáng thoáng nghe được tiếng xương vỡ vụn, chính mình lại ngã sụp xuống đất, bên tai là tiếng đánh người cùng tiếng rên rỉ đau đớn. Cậu ra sức hớp không khí, vội vã ôm lấy cổ mình, trong chốc lát, khung cảnh hỗn loạn xung quanh lờ mờ hiện ra.

Park Jimin đương xoay người về phía cậu, một tên phía sau định chực lúc hắn không để ý tới, cầm lưỡi giáo bổ xuống gáy hắn. Jungkook chưa kịp hét lên: "Cẩn thận!", đã thấy tên kia bị mũi giáo xuyên qua lồng ngực, máu tóe ra, vung thành một vòng trên mặt đất.

Cậu hoảng hốt, ngây ra giữa khoảng đất trống, nhìn nam nhân từ từ bước lại phía mình, trong lòng không khỏi run rẩy.

Hắn lau sạch máu trên tay vào y phục, tiến tới nắm lấy cổ Jungkook, chăm chú nhìn lên vết đỏ đã hằn lại đến xanh tím cùng y phục xộc xệch của cậu. Jungkook thấy bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, toan trở lại nơi hỗn loạn kia.

"Đừng! Chúng ta mau đi!" - Cậu vội vã nắm lấy áo hắn.

Park Jimin ngoảnh mặt lại nhìn cậu, trong đôi mắt trào ra sự lãnh khốc của kẻ thống trị, tuyệt nhiên không có lấy một tia cảm xúc, khiến Jungkook hơi giật mình.

Người này, gầy đi nhiều quá.

Jungkook vẫn nhớ lần gần nhất gặp hắn, là khi nam nhân này bị trọng thương, không may chính mình lại bị Hoàng đế phát giác.

Cậu vẫn nhớ, lúc bản thân rời đi, đã không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu sợ sẽ bắt gặp một tia bất lực hay khổ sở, hoặc cũng có thể là sự coi thường, khinh ghét của nam nhân này.

Cậu không có đủ can đảm, ít nhất là trước mặt người này.

"Đi?"

Hắn nhíu mày, lại có chút bất ngờ.

Cậu gật gật đầu, lại vội quơ lấy tay nải đã rơi ra từ bao giờ, đem đồ đạc bên trong gói lại, kéo người vào trong lều.

Hai người nhanh chóng thay đổi phục trang. Park Jimin mặc y phục của lính canh ban nãy bị hắn đánh ngã. Xác của đám người kia đã bị kéo vào bên trong lều. Jungkook nhanh chóng đem đồ trang điểm của Se Jung hóa trang, bản tay dù đã luyện tập rất lâu nhưng không tránh khỏi vụng về. Tới lúc cài trâm lên tóc, vì vội vã mà năm lần bảy lượt cậu đều làm không xong, tóc tai rơi toán loạn trên mặt.

Park Jimin đã xong xuôi từ lâu, đứng một bên nhìn cậu, trộm cười, định vươn tay chạm lên tóc Jungkook, thì lại thấy cậu chải đầu qua một lượt, trực tiếp cắm trâm cài lên cuộn tóc, dứt khoát không quấn tóc cầu kì nữa.

"Xong rồi!" - Trên mặt cậu hiếm hoi nở nụ cười, cậu nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đã dài đến ngang eo của mình, miễn cưỡng chấp nhận.

Jungkook xoay người, vừa vặn thấy bàn tay Park Jimin dừng lại trên không trung, cậu cười cười, thầm nghĩ người này thật hiểu ý, liền đem màu cùng cọ vẽ trong túi vải bày lên mặt bàn, tập trung vẽ hình hổ phù cho hắn.

Trong không khí phảng phất mùi mực son thơm nồng, hình hổ phù có phần hung tợn nhanh chóng được họa ra trên cổ tay rắn rỏi.

Không gian bốn phía rơi vào tĩnh lặng, hoặc ít nhất trong đầu Park Jimin, hắn dường như không cảm nhận được bất cứ điều gì có thể chiếm lấy sự chú ý của mình.

Trước mặt hắn, cậu lúc này đã hóa trang thành một nữ nhân thành thục dịu dàng, đôi môi trước giờ đều tươi tắn màu hồng tự nhiên, lúc này lại mang thêm sắc đỏ kiều mị quyến rũ, lông mi dài khẽ run, cùng hàng lông mày được vẽ không mấy tinh xảo, nhưng lại phá lệ trở nên dễ nhìn. Trên đầu cậu đeo một chiếc trâm ngọc thanh khiết, cùng với y phục trắng thuần khiến người trước mặt càng lúc càng ngây ngẩn.

"Băng thanh ngọc khiết.

Tựa như tiên tử."

Hắn thầm nghĩ.

Jungkook cúi nhẹ đầu, nương theo hơi gió thổi nhẹ lên vết hổ phù mới thành hình, tê dại từ cổ tay truyền lên lồng ngực, khiến hắn vô thức rút tay lại.

Cứ như vậy, mãi cho tới lúc hai người đã đi tới cổng doanh trại, hắn đều không nói một lời nào, trong lòng liền dâng lên một sự tiếc nuối cùng dự cảm, có lẽ cả đời này, xúc cảm khi ấy, hắn sẽ không bao giờ lại nhận được một lần nữa.


____End chap 54____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net