Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai người đã yên vị trên ghế rồi thì Jungkook mới lên tiếng

- Mẹ và bố dạo này sống vẫn tốt chứ ạ ?

- Chúng ta vẫn như vậy thôi , còn con thì sao ?

- Con bây giờ đã là họa sĩ rồi .... Thật ra con về nước là bởi có một hợp đồng với công ty TK..... Nhưng lại không ngờ....

- TK là Kim thị ?

- Dạ phải

- Đúng rồi , thằng Tae nó đổi tên công ty từ khi con bỏ đi . Theo con nói thì bây giờ coi như con và thằng Tae đang làm việc chung ?

- Vâng thưa mẹ , con cũng rất bất ngờ

- Ta nghĩ.... Con có thể cho ...

- Dạ con xin lỗi vì đã ngắt lời , con.... Biết mẹ định nói gì , con thật sự không thể như trước đây được . Con còn có lòng tự trọng của con nữa , con không thể vô lí xen vào tình cảm của TaeHyung và Hae Jin một lần nữa đâu mẹ .... Huống gì bây giờ.... Họ đã có con rồi

- Có con sao ? Mẹ nghĩ con đã hiểu lầm gì rồi

- Hiểu lầm gì hả mẹ ? Mọi chuyện đã rành rành như vậy rồi.

- TaeHyung bây giờ vẫn là còn độc thân . Nói đúng hơn là vẫn chờ con về

- Sao... Sao ạ ?

- Con không biết cái ngày con bỏ đi nó đã khổ sở như thế nào đâu , ngày nào cũng uống rượu đến say mềm rồi gào khóc tên con , miệng thì vẫn cứ liên hồi xin lỗi rồi lại cầu xin con trở về . Mất 2 năm trời nó bỏ bê công ty để một mình bố con phải gồng gánh . Sau đó Nam Joon đã phải nói chuyện với nó rất nhiều lần để cho nó tỉnh ngộ ra . Đến khi nó vực dậy được tinh thần thì cũng là lúc Nam Joon giao toàn bộ công ty cho nó và nó đã đổi tên như hiện giờ . Con có biết ý nghĩa của TK là gì không ?

- Dạ không ạ

- Là Taekook

- Dạ ?

- Phải , nó đến bây giờ vẫn ôm hy vọng chờ con trở về

- Vậy... Còn Hae Jin thì sao ạ ?

- Con bé đó ... Nó đã về mĩ từ ngày con sảy thai rồi , đến giờ ta cũng không biết tin tức gì về nó nữa .

Jungkook trầm ngâm suy nghĩ , bà Kim lại lên tiếng

- Đi , ta đưa con đến một nơi

Jungkook đứng dậy đi theo bà Kim về hướng căn phòng mà trước đây cậu và anh dành cho tiểu bảo bối . Khi bước vào cậu bất ngờ không thôi , đây chính là kiểu thiết kế phòng mà trước đây cậu bảo anh trang trí cho con . Cậu đi vào nhìn thật kỹ mọi thứ , đôi tay chạm nhẹ lên con ngựa rồi dừng lại ở đôi giày . Tay cậu run rẩy cầm đôi giày lên rồi ôm chặt vào lòng , nước mắt cũng cứ tự nhiên mà chảy dài . Cậu nhẹ nhàng đặt đối giày xuống rồi lại cầm lấy cuốn sổ lên . Mở trang đầu ra thì mới biết đây là sổ nhật ký của TaeHyung.

Ngày XX tháng XX năm XX
Đã 7 ngày ba không tìm thấy papa của con rồi, con biết papa con đang ở đâu không ?
....

1 năm rồi đó con, ba nhớ papa của con lắm. Hôm nay ba có làm món mà papa con thích nhất này, nhưng mà tiếc quá papa con không ăn được rồi .

....

5 năm rồi con trai ạ , đã được năm năm ba vẫn không thể tìm thấy baba của con , con có nhớ baba con không ? Còn ba thì nhớ đến phát điên đi được .

........

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 7 của ba , baba con đã không làm bánh kem cho ba nữa rồi , đã 7 năm ba chỉ đón sinh nhật một mình . Ta nhớ baba con , con có thể đi tìm baba con và nói cho em ấy biết rằng... Ba nhớ em ấy đến phát điên lên vậy .

------

Jungkook thẫn thờ đọc từng trang nhật ký , nước mắt rơi ngày một nhiều xuống . Bà Kim đi đến đặt tay lên vai cậu gọi nhẹ

- Jungkookie

Cậu giật mình để cuốn sổ xuống rồi quay lại nhìn bà rồi lại nhìn xuống chiếc hũ trên tay bà .

- Mẹ ... Đây... Đây là ... ?

- Đây là tro cốt của con trai con . TaeHyung nó vẫn giữ chứ không mang đi rãi , nó vẫn nuôi hy vọng chờ con về để cả hai đứa có thể cùng rãi .

Nghe bà Kim nói vậy Jungkook ôm chặt hũ tro cốt của con mình rồi quỳ xuống khóc nấc lên . Được một lúc sau cậu mới đứng dậy nhìn đồng hồ mới nhận ra TaeHyung sắp đến giờ về rồi .

- Mẹ à , bây giờ con phải đi rồi . Con hy vọng... Chuyện hôm nay con đến đây mẹ sẽ không nói cho TaeHyung biết được không ạ ?

- Ta...

- Xem như con cầu xin mẹ .

- Thôi được rồi , nhưng con phải hứa là sẽ thường xuyên đến thăm ta được không

- Dạ con biết rồi . Con xin phép con về ạ .

Sau khi Jungkook ra cửa thì Suga đã đứng đấy từ hồi nào rồi . Cậu nhanh chóng lên xe rồi đi khuất dạng , lúc này xe của TaeHyung cũng từ từ tiến vào nhà .

------
Bây giờ đã là 9 giờ tối , Jungkook đang ở trong phòng làm việc của TaeHyung , vốn dĩ cậu vẽ giờ này là bởi vì nếu ban ngày cậu mà vẽ thì chắc chắn sẽ ở cùng trong phòng với TaeHyung . Thật trớ trêu là bức hình cậu đang về mẽ trên tường đây lại chính là hình của anh với cậu . Bây giờ trong công ty chắc cũng chỉ có một mình cậu thôi nên cậu cũng không bịt khẩu trang nữa , bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động làm cậu hết hồn quay lại . Cậu trợn tròn mắt bất ngờ nhìn người đang đứng đối diện cậu là TaeHyung ,

- Tae ... TaeHyung ?

- À .. Cậu là JK phải không ? Tôi chỉ đến lấy áo thôi .

Jungkook nhìn theo con người say mèm đang đi hướng bàn làm việc để lấy cái áo được khoác lên ghế . Phải , cái áo này chính là cái áo mà cậu tặng cho anh .
Jungkook đang đứng ngơ ra mà suy nghĩ thì lại không biết rằng TaeHyung đã đứng nhìn mình từ lúc nào

- Jungkookie

Vừa nghe anh gọi mình cậu mới giật mình , còn chưa được ú ớ câu nào thì anh đã loạng choạng đi lại nhanh chóng hướng môi cậu mà hôn lấy hôn để . Cậu đã đứng bần thần một lúc nhưng sau đó lại vòng tay qua cổ để đáp trả nụ hôn của anh . Câu cảm nhận được có vị gì đó mặn mặn thì mới để ý đến là anh đang khóc .

- Jungkookie... Em về rồi phải không ? Không phải là anh lại mơ đúng không ? Anh đã tìm em rất lâu , rất lâu nhưng đều không thấy em .

Jungkook nghe anh nói vậy liền ôm chặt lấy thắt lưng anh mà hít lấy mùi hương 7 năm trời không gặp . Suốt thời gian qua cậu đã nghĩ mình gần như quên được anh nhưng khi thấy người trước mặt tim lại run rẩy không thôi .

Bà Kim đang chuẩn bị đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa . Bà mở cửa ra thì lại bất ngờ thấy cậu đang dìu con trai bà

- Jungkookie ..?

- Ai vậy em ? - Ông Kim từ bên trong đi ra xem

- Là... Là con sao ?

- Dạ phải , anh ấy say quá.... Con đưa anh ấy về .

- Được.. được vào đi . Cái ông này tránh ra cho hai đứa vào .

Bà Kim đánh nhẹ Nam Joon khẽ mắng . Khi dìu anh lên phòng xong thì cậu xuống nhà ngồi đối diện với ông bà Kim

- Muộn rồi... Con xin phép về ạ thưa bố mẹ

- Con về nước từ bao giờ ? - Nam Joon hỏi

- Dạ... Mới đây mấy ngày thôi ạ .

- Con về là tốt rồi . Ta đã rất lo cho con đấy

- Dạ con xin lỗi vì đã bỏ đi mà không báo trước cho bố mẹ

- Không sao , bây giờ muộn rồi , Jungkookie à con hãy ngủ ở đây đi

- Con...

- Đừng từ chối , sáng mai dậy sớm rồi đi . Ta sẽ không nói cho TaeHyung đâu

- Dạ

Cậu bước vào căn phòng quen thuộc , căn phòng này so với lúc cậu đi thì vẫn như cũ không có gì thay đổi cả . Cậu thay đồ rồi lai người cho TaeHyung xong rồi lại nhanh chóng chui vào chăn , nằm trong lòng anh rồi ôm chặt .

- TaeHyungie..... Em về rồi ... Nhưng em cần thời gian .

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net