Chương 20 Gia đình chị họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Seok Jin nhún vai, anh ta mang khay cơm của mình bỏ đi. Kim Taehyung gọi khản cổ anh ta cũng không chịu quay lại. Đến giờ học rồi mà hắn vẫn còn ngồi ở căn tin với khay cơm còn nguyên, ai lại chẳng để ý, hơn nữa hắn còn là người được chú ý nhất trường.

Ai đi qua hỏi thăm hắn đều cười gượng gạo viện hết lý do này đến lý do khác. Cuối cùng căn tin cũng vắng người, hắn liền chạy đến nhà vệ sinh để tự giải quyết. Kim Taehyung xong việc, vừa rửa tay vừa thở dài. Vốn dĩ trước nay hắn không dễ dàng trong chuyện giường chiếu, nói đúng hơn là không tìm thấy hứng thú.

Vậy mà hôm nay chỉ vì một chữ cái đã khổ sở cả buổi. Chắc chắn Jeon Jungkook đã bỏ thuốc hắn, nhất định là do hứng thú nhất thời thôi.

Buổi chiều hôm đó, khoa cậu tan học cùng lúc với khoa kiến trúc. Đã cố tránh mặt hắn nhưng rốt cuộc vẫn bị đeo bám, Park Jimin và Song Jihyo vì vậy mà đi về trước.

"Cái tên điên như anh sao hôm nay lại nổi hứng bám người hả? Làm ai cũng muốn nguyền rủa tôi rồi kìa."

"Họ chỉ nói thầm với nhau thôi, cho dù có nói lớn cậu cũng đâu có quan tâm."

Jungkook bỗng cảm thấy rùng mình: "Anh hiểu tôi như vậy khiến tôi phát tởm đó."

Cậu dừng bước trước mặt người quen. Lee Myung Soo sao lại tìm đến đây rồi? Anh ta còn nhìn cậu đăm đăm như muốn ném thêm một chiếc điện thoại nữa vào đầu cậu. Kim Taehyung hiểu vì sao người đó lại tìm đến tận đây, còn tức giận với Jungkook như vậy.

Hôm đó hắn bỏ anh ta ở lại khách sạn để đến chỗ cậu. Cái cảm giác bị người mình thích bỏ rơi đó khó chịu đến thế nào chỉ có mình anh ta biết. Nhưng nếu như hôm đó Lee Myung Soo nhẹ tay hơn một chút, không ném điện thoại vào Jungkook làm cậu bị thương thì có lẽ hôm đó hắn đã không rời đi.

Nếu như hắn không nhìn thấy Jeon Jungkook lau nước mắt bên ngoài cửa khách sạn, hắn đã rũ bỏ được sự thương hại dành cho cậu.

Lee Myung Soo là kẻ làm trước rồi mới suy nghĩ, anh ta trước tiên cứ kêu vệ sĩ của mình giữ Jungkook lại rồi đánh vào mặt cậu. Kim Taehyung chặn lại, hôn vào mu bàn tay của Lee Myung Soo.

"Đừng làm đau mình, cậu ta đâu đáng để anh đánh? Nghe lời tôi đi."

Anh ta hất tay của hắn ra, chỉ thẳng tay vào mặt cậu: "Vì cậu ta mà em bỏ anh ở khách sạn, con người tầm thường đó còn có quan trọng hơn anh sao? Hôm đó em đã nói là sẽ ngủ với anh rồi, sao còn quan tâm đến với cậu ta?" Lee Myung Soo ra hiệu cho vệ sĩ đánh cậu rồi nói tiếp: "Nếu nó dùng cách dơ bẩn để quyến rũ em, anh sẽ giúp em nhìn rõ con người nó bần cùng và thấp kém đến mức nào."

Kim Taehyung thở hắt ra, chuyện nhạy cảm như thế này mà Lee Myung Soo lại nói toẹt ra ngay trước cổng trưởng đại học. Anh ta còn ngu ngốc hơn là hắn nghĩ, nhưng không vội để trở mặt với Lee Myung Soo, nếu là hắn thì không hiệu quả.

"Đánh vậy đủ rồi, tôi đang đói nên anh cùng tôi đi ăn gì đó đi."

Lee Myung Soo ra hiệu cho vệ sĩ thả Jungkook ra.

"Nhớ lấy trận đòn này, nếu cậu còn dám lại gần người đàn ông của tôi thì không đơn giản là một trận đòn nhẹ nhàng như thế này đâu. Người thuộc giới thượng lưu như tôi không thích nhìn những thứ thấp kém, càng không muốn thứ bần cùng của xã hội động vào đồ của mình."

Lee Myung Soo quay lại nhìn sắc mặt Kim Taehyung, hắn vẫn không khó chịu vì những hành động đó nên chắc chắn anh ta không làm sai. Người còn trẻ như hắn rất dễ bị cám dỗ nên anh ta hiểu mà tha thứ, chỉ là tính chiếm hữu của anh ta rất cao, bất cứ ai xen vào đều là kẻ phải trừ đi.

Jungkook ôm bụng gục xuống đất, nhổ ra một ngụm nước bọt đỏ ối. Những người xung quanh xì xào to nhỏ bên cạnh cậu.

"Nhìn đi, cậu ta thực chất chỉ là kẻ thứ ba thôi. Bị bạn trai của Kim Taehyung đánh như vậy nhưng xem ra vẫn chưa chừa đâu."

"Cứ tưởng anh Taehyung hẹn hò với mình là thật vậy, trước đây anh ấy thường ít thật lòng với ai."

"Cậu nói xem, liệu có phải Kim Taehyung buồn chán quá nên mới lấy cậu ta ra để giải trí không? Cậu ta bị thương như vậy còn bỏ đi được, đúng thật là không có chút tình cảm nào."

"Jeon Jungkook đó cũng đáng thương mà, gia cảnh đã không tốt còn gặp chuyện xui xẻo."

"Cũng là do cậu ta muốn trèo cao. Nếu tôi là người yêu của anh ấy, chắc chắn sẽ cào nát mặt cậu ta ra, thứ hồ ly tinh."

Nói đã miệng bọn họ rủ nhau giải tán, cậu gượng đứng dậy rồi lại ngã đập người xuống đất. Sự nhục nhã, những cơn đau như vậy thì có là gì, vẫn phải kiên cường sống tiếp. Jungkook ôm cái thân mình về nhà, lúc mở cửa ra lại gặp một con chuột nhỏ đang lục lọi tủ quần áo, cậu lớn tiếng quát.

"Jeo Hyun, mày đang làm cái gì vậy hả?"

Thằng bé giật nảy mình, giấu đi những tờ tiền nó vừa tìm được vào túi. Nó lầm lì đi nhanh ra phía cửa, cậu không để nó tự ý ăn cắp tiền của mình rồi đi như vậy được nên đã túm vai nó đẩy nó ngã nhào ra phía sau.

"Nói! Tại sao mày lại ăn cắp tiền?"

"Cậu hỏi làm gì? Chỉ là mấy đồng lẻ thôi, cậu đúng là nghèo túng."

"Cái thằng nhóc này! Nói chuyện với cậu mà hung hăng vậy à?"

"Cậu đi mà mắng những người dạy tôi những từ như vậy ấy. Còn bây giờ để tôi đi."

"Đi cũng được nhưng để tiền lại. Cậu mày cực khổ thế nào mới kiếm được tiền, mày lại muốn lấy đi chơi nữa à? Chị không quản được mày thì cậu quản, không để mày hư được."

"Cậu là cái quái gì mà dám dạy đời tôi!"

Jeo Hyun dùng chân đạp mạnh vào bụng cậu rồi chạy đi. Jungkook ôm bụng nôn ra rất nhiều, đến nỗi ngất đi một lúc. Thằng bé đó khi còn nhỏ rất dễ thương, khi vào cấp hai lại trở nên hư hỏng như vậy?

Jungkook đi tắm rửa, lúc đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Song Jihyo. Hai người bàn về việc quay hình còn đang dang dở nhưng cô tinh ý phát hiện được Jungkook có lúc lại nói hụt hơi.

[Cậu sao vậy? Nếu không khỏe thì phải nói chứ.]

"Chỉ vì buổi chiều bị Jeo Hyun đá nên bụng hơi đau."

[Jeo Hyun? Chẳng phải là thằng nhóc con của chị họ cậu sao?]

"Ừ, chị ấy là con của người chú đã cưu mang mình lúc bố mẹ mất."

Nhưng vì vợ của chú không thích cậu nên đã nhân lúc chú đi công tác đuổi cậu ra ngoài khi cậu chỉ mới mười tuổi. Chú sợ vợ nên lén chu cấp cho cậu, đến năm cậu vừa vào cấp ba thì chú mất. Đứa con đầu của chú là Jeon Do Seong, anh ta đang làm trưởng phòng tại một công ty tầm trung, còn người con thứ hai là Jeon So Yeon, đã lấy chồng từ rất sớm và có Jeo Hyun.

Lúc cậu đến sống ở nhà họ, cả hai anh chị đều đã học cấp ba. Jeon Do Seong hay ức hiếp cậu, tính tình không khác gì mẹ của anh ta. Còn Jeon So Yeon lại dịu dàng tốt bụng hơn. Từ khi chú mất cậu đã không liên lạc gì với gia đình đó nữa, chỉ gặp mặt gia đình Jeon So Yeon một lần vào năm ngoái.

"Mình biết gia đình chị So Yeon không giàu có gì, nhưng không đến nổi để mặc Jeo Hyun như thế."

[Thằng bé đó mình chỉ nghĩ nó đã bỏ nhà đi nên cần tiền, cậu nên dùng lời ngọt một chút để khuyên nó trở về.]

"Ừ... không biết bây giờ nó đang ở đâu."

Jungkook cúp máy, cậu ăn cho xong bữa tối rồi đi kiếm Jeo Hyun. Lúc đi ngang qua một con hẻm, cậu đã nghe thấy tiếng của thằng bé.

"Nếu làm xong, ông nhất định đưa cho tôi mười triệu đấy nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net