Chương 26 Người đến sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh ta đã từng gặp được vài người có suy tính như vậy, đã có kinh nghiệm tất nhiên sẽ phát hiện ra được ý định của Kim Taehyung.

"Tao từng học lái xe, vì Kim Taehyung rất thích đến đây nên tao cứ nghĩ mình chỉ cần làm người nổi bật trong một trận đấu sẽ thu hút được sự chú ý của cậu ấy. Nhưng tao vẫn chưa có cơ hội đó và cho dù có đi nữa cũng sẽ bị người mình yêu lừa dối như bây giờ thôi."

Nếu như người khác nhìn vào, sẽ thấy anh ta có phần đáng thương khi thật lòng yêu Kim Taehyung nhưng lại bị người mình yêu lợi dụng. Còn với cậu, cậu thấy anh ta đủ thông minh để đi con đường tốt hơn, nhưng lại cứ thích đâm đầu vào những kẻ xấu xa, anh ta cần chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.

Cả những việc mà anh ta làm với những người anh ta coi là tình địch cũng không thể nào dung thứ được chỉ vì anh ta tỏ ra mình là kẻ thiệt thòi.

Lee Myung Soo bật cười như một kẻ tâm thần: "Dù bị lừa dối nhưng những gì người tao yêu muốn tao làm thì tao đều sẽ làm đến cùng. Cho dù kết quả mày có ra sao, tao cũng không bị cảnh sát bắt đâu. Tao đã làm rất nhiều chuyện tương tự rồi, chỉ cần có tiền thì tao sẽ bình an vô sự."

"Anh nghĩ mình sẽ thoát được trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy sao?"

"Thật ngây thơ, mày nghĩ đám nhà giàu ở đây sẽ đứng ra làm chứng cho mày sao? Bọn nó chỉ cảm thấy chuyện này thật thú vị. Hơn nữa, J là nơi không phải ai cũng đến được, là nơi hoạt động bí mật nên không có chuyện cảnh sát sẽ đến đây. Mọi thứ sẽ được giữ bí mật, cho đến tận mãi sau này, người thân của mày cũng không biết được mày chết như thế nào đâu."

Lee Myung Soo nhìn đồng hồ, đã đúng mười hai giờ rồi. Anh ta đi vào trong và bắt đầu khởi động xe, chờ đợi màn hình led phía trên đếm ngược.

"Jeon Jungkook, đừng trách tao. Hãy trách bản tính tham lam của mày đã cố chấp bám lấy Kim Taehyung. Trách luôn cả việc mày là một đứa nghèo kiết xác không thể bảo vệ cho bản thân, và tao là một kẻ quá giàu, có thể dùng tiền che đậy những việc đã làm với mày."

3... 2... 1... Bắt đầu!

Lee Myung Soo cười phá lên một cách man rợ đầy thỏa mãn.

"Jeon Jungkook, cầu nguyện rằng mình sẽ sống sót đi!"

Lee Myung Soo đạp ga, chiếc xe phóng nhanh lên phía trước, sợi dây cột cậu với chiếc xe bị kéo căng ra. Cơ thể của Jungkook bị cuốn theo, kéo lê trên đường đua. Con dao trên tay cậu đã sắp cứa đứt dây trói rồi, nhưng căn bản là không kịp.

Tiếng reo hò thích thú của đám người phía sau khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Jungkook cắn răng chịu đựng cơn đau dày xéo cơ thể mình, nó làm cậu muốn ngất đi thêm một lần nữa.

Trong cơn mê sản, cậu nhìn thấy con mãnh thú lao đến đâm sầm vào chiếc xe của Lee Myung Soo. Tử Thần hung hăng hất văng loài người xấu xa sang vệ đường.

Từ chiếc xe đua màu đen cậu từng rất ngưỡng mộ, một dáng người cao lớn bước ra. Anh ta vuốt phần tóc mái lên cao, quay đầu liếc nhìn về phía cậu. Dáng vẻ đầy cao ngạo và đôi mắt lạnh lùng như muốn xuyên thấu cả màn đêm đen. Shinigami đến rồi!

Kim Seok Jin trông thật mệt mỏi và bất cần, như thể không muốn dính vào rắc rối nhưng cơ thể lại không không chế được mà xen vào. Anh ta đi lại lấy con dao trên tay Jungkook, cắt dây trói cho cậu rồi ném con dao qua một bên.

Lee Myung Soo đi từ chiếc xe ra, vụ va chạm đã khiến những mãnh kính vỡ đâm vào da thịt của anh ta. Thấy Jin đến, anh ta biết rằng kế hoạch của mình đã không thể thực hiện được nữa.

"Đủ rồi đó Lee Myung Soo, anh đến chỗ tôi làm loạn lên như vậy, đừng nghĩ có tiền thì tôi sẽ cho qua."

"Cậu... không liên quan đến chuyện này thì đừng có xen vào! Không phải chỗ này trở nên thú vị là nhờ tôi hay sao? Tôi đang giúp cậu đó nên ngậm cái mồm vào và biến đi."

Kim Seok Jin bắt đầu cảm thấy mệt khi phải nói chuyện với một kẻ đang nổi điên. Anh ta đi đến nắm cổ áo của Lee Myung Soo vật xuống đất.

"Cái thằng não để ở ch*m này, mày nghĩ mày đang sủa trước mặt ai vậy hả? Mày muốn giỡn mặt với tao ở lãnh địa của chính tao à?"

Lee Myung Soo lấy súng ra, Jin đạp thẳng xuống cổ tay cầm súng của anh ta.

"Chặc, mày không phải là điên thường nữa rồi."

Jin đá khẩu súng ra xa, lôi Lee Myung Soo đi theo mình. Cậu níu Lee Myung Soo lại, chồm lên người anh ta đánh liên tiếp vào mặt. Jin cố gắng ngăn cản nhưng cậu vẫn ngốc nghếch muốn trả thù Lee Myung Soo.
Không ngờ hành động bộc phát của cậu tạo cơ hội cho anh ta chạy thoát.

Lee Myung Soo đến nhặt cây súng chỉa về phía cậu và Jin. Điều anh ta không ngờ lại cậu lại chạy theo đằng sau, nắm mũi súng đặt vào lồng ngực, sau đó di chuyển mũi súng lệch sang vai phải và bóp cò. Viên đạn không làm hại cơ thể cậu mà bắn lên trời thêm nhiều phát nữa. Sau khi súng xả gần hết đạn thì cảnh sát đến nơi, họ đánh giá tình hình rồi đến khống chế Lee Myung Soo xuống đất.

Kim Taehyung chạy đến đỡ Jungkook ngã xuống, cậu ngất đi trên tay của hắn. Hắn thở dốc ngồi bệt xuống đất, tựa đầu vào chiếc xe màu đen của Jin. Nhìn những vết thương trên người cậu, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận.

"Tôi xin lỗi..."

Hắn ôm chặt cậu hơn. Hình ảnh Kim Taehyung đau lòng ôm cậu khiến trái tim của Lee Myung Soo đau nhói. Anh ta vùng dậy vo chặt tay chạy đến định bóp chết Jungkook thì Kim Taehyung đưa con dao nhặt được trên đất về phía anh ta.

"Cút."

Hắn thậm chí còn không muốn nhìn Lee Myung Soo, người hắn từng ôm ấp. Vậy mà lại dùng đôi mắt đó lo lắng cho cậu. Chẳng phải hắn nói với anh ta rằng Jeon Jungkook chỉ là kẻ thứ ba xen vào, là người đã dùng chiêu trò quyến rũ hắn. Cậu không cao quý hơn anh ta, không có vẻ ngoại đẹp như anh ta, tất cả đều thua anh ta nên Lee Myung Soo luôn nghĩ rằng cậu không hề được Kim Taehyung chú ý đến.

Nhưng bây giờ mới nhận ra, tất cả những gì Kim Taehyung nói với anh ta đều là giả dối. Từ đầu vị trí của anh ta đã không đáng quan tâm bằng cậu.

Lee Myung Soo cắn chặt răng không cam tâm, nước mắt cứ thế thi nhau chảy xuống. Anh ta đã chậm hơn người khác một bước. Nếu như Jeon Jungkook không xuất hiện, thời khắc này có lẽ đã đẹp hơn.

...

Đã năm ngày kể từ khi Jungkook nằm viện. Park Jimin và Song Jihyo đã giúp cậu trong việc học, hôm nay còn mua trái cây đến thăm. Chị họ cậu nhờ họ chăm sóc cho cậu, còn chị về nhà lấy thêm quần áo vào đây cho cậu. Song Jihyo vừa gọt trái cây vừa hỏi:

"Sao rồi, khi nào cậu xuất viện được?"

"Bác sĩ nói theo dõi thêm một thời gian nữa."

"Chắc là cậu chán lắm."

"Không có chán đâu! Trong đây nhiều bác sĩ xinh đẹp lắm, họ lại còn rất thích mình."

Song Jihyo ngao ngán lắc đầu: "Đúng là ảo tưởng mà."

Đã mấy ngày rồi, cậu rất quan tâm đến việc xét xử Lee Myung Soo. Jimin có tham gia phiên tòa đó nên đã kể lại với cậu. Lee Myung Soo không bị kết án tù, chỉ bị phạt đi cải tạo. Cậu ta khoanh tay thở hắt ra:

"Cái tên xấu xa đó chắc chắn đã dùng một số tiền rất lớn để thay đổi quyết định của tòa, thật không cam tâm chút nào, đáng ra phải phán cho anh ta mấy năm tù mới thấy hả dạ."

Cậu cũng biết không thể nào khiến anh ta ngồi tù được, nhưng nhận được số tiền đền bù và khiến gia đình anh ta mang tiếng xấu cũng an ủi được phần nào những gì cậu đã cố gắng chịu đựng. Những gì cậu đã chuẩn bị cuối cùng vẫn diễn ra theo ý mình muốn dù có vài bất ngờ như việc bị ông lão ăn xin tấn công hay không kịp cắt dây trói.

Trò chuyện một lúc thì Song Jihyo và Park Jimin đi về. Cậu ăn tối xong thì ngủ luôn sau khi uống thuốc bác sĩ đưa tới. Trời đã về gần về đêm lại có người mở cửa phòng bệnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net