Chương 29 Hội thao phục thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sao cậu lại làm công việc này, không phải rất vất vả sao?"

"Thì sao? Nếu không làm sẽ không có tiền, tôi làm vì tiền thôi."

Một mình cậu thì hai ba công việc làm thêm là đủ lo cho việc học, lo cho bản thân. Nhưng có thêm chị họ và hai đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn nữa nên bắt buộc phải làm thêm công việc khác để kiếm thêm.

"Cậu có thể làm gia sư mà, công việc vừa nhẹ vừa nhiều tiền."

Cậu cũng muốn làm gia sư, nhưng dạy mười người thì cả mười đều thích cậu. Cậu thử chuyển đối tượng dạy học sang học sinh tiểu học, nhưng chính mẹ của đứa trẻ đó lại tiếp cận cậu. Tin đồn khắp nơi khiến cậu không thể nào làm gia sư cho ai được nữa.

"Có phải cậu bịa đặt không? Ai có thể thích được một con heo như cậu chứ? Là cậu ảo tưởng thôi."

Jungkook bỏ hộp cơm xuống siết cổ Kim Taehyung: "Tôi là heo thì sao hả? Làm sao mà tôi biết được vì sao đám nhóc đó lại thích mình chứ?"

Hắn ho sặc sụa đầu hàng. Jungkook mỗi lần ở cùng Kim Taehyung đều trở nên cọc cằn, dễ nổi nóng lại thích động tay chân, nhất là việc đấm vào bản mặt khốn kiếp của hắn. Hai người đang ăn mà chú chó nâu nhà hàng xóm kế bên lại sủa liên tục khiến cậu nhức hết cả đầu.

Jungkook đánh vào vai Kim Taehyung rồi chỉ về phía chú chó, xúi giục hắn: "Này, anh giỏi đánh nhau mà đúng không? Xử nó đi."

Trên trán hắn nổi mấy cục tức, nét mặt không thể tin được: "Cậu bảo tôi đi đánh nhau với chó? Cậu giỡn mặt tôi đó hả?"

Jungkook cười ranh mãnh, cậu giơ cái xương gà đã ăn hết thịt lên nói với hắn: "Nếu anh thắng nó tôi sẽ thưởng xương cho anh."

Kim Taehyung nắm đầu cậu rồi đập mạnh trán mình vào trán cậu. Jungkook đau khổ xoa chỗ đau, đầu tên kia có phải làm bằng đá không vậy? Chú chó kia cứ sủa không ngừng khiến cậu phát cáu, quay lại lớn tiếng.

"Còn sủa nữa hả? Gâu gấu gâu!"

Jungkook sủa thi với nó, đột nhiên con chó im bật. Có lẽ nó biết mình không thể nào địch nổi lại loại ngôn ngữ kỳ lạ kia nên đành lùi bước về sau. Kim Taehyung vì hành động của cậu mà bật cười.

Cười cậu cái gì chứ? Hắn cũng có phải chưa từng làm hành động ngốc nghếch như thế đâu. Mà nghĩ lại, cả hai người trẻ con thật. Chính cậu cũng phải phì cười vì những lần bốc đồng như trẻ con của cả hai.

Kim Taehyung nhìn cậu che miệng cười, vành tai và má hắn đỏ lên, vội quay đi chỗ khác. Đột nhiên hắn lại thấy cậu đáng yêu, có phải là cậu cố tình làm vậy để thu hút sự chú ý của hắn không? Nhưng cho dù phải hay không phải, hắn thật sự có phản ứng với nụ cười đó.

Jungkook với tay qua người hắn lấy hộp cơm bị chê là rẻ tiền. Cậu đem nó đến gần chú chó vừa sủa lúc nãy, cậu nghĩ là nó đói. Kim Taehyung vội kéo cậu lại.

"Cậu không thấy nó rất hung dữ à? Lỡ như lại gần bị nó cắn thì phải làm sao?"

"Tôi còn lại gần người như anh được thì chú chó này có là gì."

Cậu để cho chú chó ăn bữa sáng của mình. Kim Taehyung định nói gì đó nhưng cậu đã bị gọi đi làm việc tiếp. Hắn không làm phiền được nên về nhà, lâu lâu lại tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

...

Lần đầu tiên cậu chạm mặt Kim Taehyung là vào tháng mười, bây giờ đã là tháng mười hai rồi. Trường đại học định sẽ tổ chức hội thao cuối năm, sau đó là một buổi cắm trại đón giáng sinh.

Jungkook và bạn mình năm trước không tham gia vì việc làm thêm. Nhưng năm nay nếu còn không tham gia, điểm đánh giá rèn luyện sẽ ăn con 0 tròn chỉnh. Sau khi đã đăng ký xong các môn thi đầu, cậu được phân công đi chụp ảnh quảng bá cho hội thao.

Jungkook chán nản ngồi ngữa đầu lui sau ghế, chắc chắn bọn họ sẽ chọn người nào đó nổi tiếng ở trường để chụp ảnh làm poster. Mà mấy cái người nổi tiếng đó thì khó chiều lắm, đòi hỏi đủ thứ.

Song Jihyo đi lại vỗ vai cậu.

"Jungkook, việc chụp poster quảng bá phải thực hiện ngay đó, mình sẽ giúp cậu về phần trang điểm. Còn Jimin đã đi mượn trang phục thể thao rồi."

Cậu gật gật, mà cậu vẫn chưa biết người sẽ lên poster lần này là ai. Hình như Song Jihyo có biết người đó nên đã nói với cậu.

"Là Kim Taehyung của khoa kiến trúc đó. Anh ta vừa được mời liền đồng ý."

Sao lại là tên đó? Cậu không muốn thấy bản mặt của hắn. Jungkook đòi đổi người, nhưng Kim Taehyung là do chủ nhiệm lớp cậu mời, không tùy ý đổi được.

"Kim Taehyung cũng tốt mà, trong trường này làm gì có ai có tiếng tăm như anh ta nữa."

Jungkook nghe Song Jihyo nói vậy cũng đành chấp nhận. Cậu mang theo máy ảnh đến studio của trường để tiến hành buổi chụp ảnh.

Kim Taehyung thay đồ mượn của đội bóng rổ. Màu trắng là chủ đạo, còn những đường kẻ và số là màu xanh lam, phối với nhau rất thuận mắt. Jungkook chỉ hướng dẫn một chút rồi bắt đầu chụp hình. Sau một lúc lâu, cậu kiểm tra lại tất cả số hình mình đã chụp.

Dù ghét Kim Taehyung là thật, nhưng công nhận hắn ta là một người mẫu rất tuyệt, thân hình cũng rất hoàn hảo. Chiếc máy ảnh hắn mua cho cậu chụp ảnh có chất lượng tốt hơn chiếc máy cũ rất nhiều.

Kim Taehyung chống cằm cười nhẹ, hắn không biết cậu xem ảnh chụp của hắn với vẻ mặt chăm chú như vậy. Ngồi không lại thấy chán, muốn giở trò.

"Jeon Jungkook, hình như bộ đồ này không ổn lắm, cậu đến xem thử đi."

Cậu chạy đến kiểm tra cho hắn. Kim Taehyung nói ở phần mông có vết rách, cậu kéo chiếc quần lên xem thì bị hắn nắm tay lại.

"Này, cậu đang chạm vào đâu vậy hả? Tôi đang bị cậu xàm sở đó, có cần la lên không?"

Jungkook mặt nhăn mày nhó, cậu kỳ thị mấy tên thiểu năng như hắn đúng là không oan uổng chút nào. Cậu trực tiếp dùng chân đạp hắn qua một bên, kèm theo lời cảnh báo.

"Nếu anh còn không nghiêm túc thì biến đi, tôi sẽ tìm người khác thay thế."

Kim Taehyung hơi rén, hắn không dám nói gì nữa. Hình như cậu giận thật, là vì hắn đùa giỡn trong giờ cậu làm việc sao? Chẳng biết nữa, hắn không thích gương mặt cậu nghiêm túc như vậy nên sau này sẽ không giỡn trong những lúc như thế này nữa.

...

Ngày hội thao diễn ra. Vì poster quảng bá có mặt Kim Taehyung nên sinh viên của những trường khác đến rất đông, cả học sinh cấp ba và cấp hai cũng vì muốn gặp hắn mà đến. Đúng là khuôn mặt kiếm ra tiền mà, nếu không phải hội thao mà là poster của một quán ăn thì sao?

Cậu xem qua bảng sắp xếp của ban tổ chức hội thao. Giữa mỗi phần thi sẽ có các trò chơi phụ, các anh chị khóa trên tham gia sẽ chọn cho mình một sinh viên khóa dưới để làm bạn cặp, mục đích là muốn các sinh viên năm nhất sớm hòa nhập với trường đại học. Cũng có thể mở ra các mối quan hệ bí mật, hoặc các mối quan hệ giữa người mới và người cũ để giúp đỡ nhau phát triển.

"Nhóm sinh viên trong ban tổ chức cũng lắm chuyện thật. Như thế này thì khi nào hội thao mới xong chứ."

Park Jimin hào hứng đến đeo băng rôn cổ vũ cho cậu. Mỗi khoa sẽ có một kiểu băng rôn riêng do sinh viên khoa đó thiết kế.

"Đừng có chán nản như vậy chứ. Chúng ta vì điểm đánh giá mà đăng ký rất nhiều môn thi đấu, cậu phải tươi tỉnh lên mới có khí thế chiến thắng."

"Mơ đi, thể lực của khoa mình yếu như sên, bị loại ở vòng gửi xe là cái chắc."

Một nhóm sinh viên khoa tổ chức sự kiện đi qua mỉa mai: "Jeon Jungkook, cậu nói đúng rồi đó. Mấy tên rác rưởi trong khoa các cậu có làm được cái gì ngoài sủa bậy ở khắp nơi đâu."

Cậu nhìn lên Ahn Jin Hee, lớp trưởng của khoa tổ chức sự kiện. Năm trước do khoa của cậu phát hiện khoa cô ta gian lận, khiến bọn họ mất chức vô địch nên hai khoa đã ghim thù nhau hơn một năm nay. Ahn Jin Hee đặt tay lên xoa đầu cậu.

"Không cần phải căng thẳng đến mức nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu, Jungkook à. Năm nay khoa các cậu đăng ký hết các môn thi đấu, chắc là quyết tâm muốn giành chiến thắng lắm."

Jimin chen lời vào: "Nếu muốn chiến thắng thì thi đấu bằng sức mình đi, đừng có giở mấy trò bẩn thỉu nữa."

Ahn Jin Hee ôm bụng cười lớn: "Các cậu hiểu lầm rồi, khoa tôi không đặt mục tiêu chiến thắng vào năm nay. Lý do khoa bọn tôi tham gia tất cả các môn thi đấu lần này là để... dẫm nát khoa Nhiếp Ảnh!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net