Chương 35 Dưới lòng đại dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu ngượng ngùng quay đi: "Thì sao, con người vốn sợ nhiều thứ mà. Tôi đã từng bị một con rắn nước quấn quanh chân nên mới hình thành nỗi sợ biển như bây giờ, anh thích thì cứ cười đi, tôi dù sao cũng không quan tâm anh nghĩ gì về mình."

Hắn nghĩ cậu thật ra rất quan tâm là đằng khác. Cậu thích hắn nên rất quan tâm đến cách nhìn của hắn về mình còn gì. Kim Taehyung thấy rất buồn cười nhưng không muốn chọc cậu giận nên đã nhịn, chỉ cười trong lòng thôi.

"Tôi bế con heo như cậu bây giờ cũng mỏi tay rồi. Xuống thôi nào."

Hắn thả cậu xuống, Jungkook liền nhảy lên bám chặt cổ hắn.

"Đừng thả tôi xuống, dưới đó có vật gì đó! Anh đưa tôi lên bờ đi mà!"

"Cầu xin người khác mà la lớn như cậu sao? Tôi không thích bị người khác hét vào mặt đâu, càng không thích mấy người cọc cằn."

Tức là hắn muốn cậu phải cầu xin một cách thành khẩn chứ gì? Nhưng nếu không làm vậy hắn sẽ thả cậu xuống lần nữa, cậu không muốn bị thứ kỳ lạ ở dưới nước chạm vào người mình. Đành thôi.

"Kim Taehyung, anh đưa tôi vào bờ đi, xin anh đó."

Lồng ngực hắn bất giác đập mạnh, quá bất ngờ nên nói năng cứ lấp bấp: "Được... được rồi."

Đưa được cậu vào trong bờ rồi hắn lại biến mất tiêu. Cả buổi chiều cũng không thấy đâu. Jungkook ngồi trên bờ chán nản nhìn ra biển.

"Biển đẹp thật đấy."

Nhưng vì nỗi sợ lúc nhỏ nên cậu không cách nào đắm chìm vào biển cả. Cậu rất muốn được ra ngoài đó chơi cùng những người khác, chắc là sẽ vui lắm. Jungkook thở một hơi dài, biết được cậu sợ xuống biển, Kim Taehyung sẽ tiếp tục chọc ghẹo nữa cho coi. Rồi hắn sẽ đem cậu ném ra biển rồi bắt cậu cầu xin như một con cún bị dồn vào đường cùng.

Cậu không muốn nói mấy câu buồn nôn với hắn nữa, nếu như cậu có thể khắc phục nổi sợ của bản thân thì có lẽ sẽ không bị chọc. Jungkook nói là làm, cậu từng bước đi xuống biển với gương mặt tái xanh. Đứng một chỗ thì không sao, nhưng nếu di chuyển, cậu sợ chân mình sẽ chạm vào thứ gì đó.

Jungkook đã đi ra chỗ nước cao ngang hông của mình, những đợt sóng ập vào người khá thích. Cậu tự trấn an mình sẽ không có gì xảy ra hết, từ từ khích lệ bản thân.

Đám sinh viên khoa tổ chức sự kiện thấy cậu lẩm nhẩm gì đó rất kỳ lạ nên đến gần xem. Khi nghe thấy cậu cầu nguyện, bọn họ đã cười nhạo.

"Lớn như thế này rồi mà còn sợ xuống biển sao? Mày là con nít mới sinh chắc?"

"Đừng có chọc nó, không thấy nó đang cầu nguyện hả? Nếu nó không tập trung thì thần linh không độ cho nó đâu."

Tên vừa mở miệng nói đến chỗ cậu áp sát mặt hỏi: "Xung quanh chỉ toàn là nước thôi, mày sợ cái đ*o gì vậy hả?"

Tên khác lại nói thêm vào: "Thì mày cứ thử tìm hiểu xem, biết đâu nó chỉ đang giả vờ làm khùng làm điên."
Hai tên đó ra hiệu cho nhau đến nắm lấy hai tay cậu, một tên đứng đằng sau lưng ấn đầu của cậu xuống nước. Jungkook vùng vẫy, cậu sợ đến nỗi đã uống không biết bao nhiêu nước vào bụng mình. Bọn chúng nắm tóc cậu lôi lên rồi lại nhắn đầu xuống nước.

Cậu sợ hãi quá, biển làm cậu sợ... lòng người càng khiến cậu khiếp sợ hơn. Khi bọn chúng lôi đầu cậu lên, cậu có nghe được có những người chung nhóm với chúng khuyên dừng hành động tàn nhẫn này lại, nhưng ba kẻ đó vẫn không để lọt tai. Cuối cùng trong dòng nước lạnh lẽo, cậu đã ngất đi vì ngạt, cơ thể cứ thế buông thỗng.

Lúc cậu tỉnh lại đã thấy trước mặt là một màu đen. Khóe mắt vẫn còn vương lại chút nước mắt, hình như cậu bị nỗi sợ lấn át nên trong lúc bất tỉnh vẫn còn khóc. Nhưng nhìn ra đây là phòng khách sạn cậu liền thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn vì cậu vẫn còn sống.

Jungkook nhìn qua bên cạnh mình, Kim Taehyung không có ở đây. Cơ thể cậu nặng trịch không nhấc nổi tay lên, nói chi là xuống khỏi giường. Hơi thở cậu rất nóng, hình như là bị cảm mất rồi. Jungkook run người, nhiệt độ trong căn phòng lạnh quá. Cậu với tay lấy điều khiển tắt máy lạnh nhưng phát hiện nó đã tắt từ trước, là nhiệt độ cơ thể cậu đang tăng nên mới thấy lạnh như vậy. Jungkook nhắm mắt cố ngủ, như vậy sẽ dễ chịu hơn.

Ở phía trong phòng vệ sinh của tầng trệt khách sạn. Kim Taehyung thẳng chân đá vào mặt kẻ cầm đầu chuyện nhấn nước cậu. Hắn và những kẻ liên quan bị đánh đến khi máu miệng và mũi đủ để sơn lại màu của nên nhà.

Hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh và cũng chưa bao giờ đánh bạn học trong nơi sinh hoạt chung của trường. Kim Taehyung ngồi xuống túm cổ áo kẻ ở gần mình nhất vào buồng vệ sinh, nhấn đầu hắn vào bồn cầu, giọng đay nghiến:

"Mày thích làm mấy trò này lắm mà, tự mình trãi nghiệm có thấy vui không hả?"

Hắn ngụp lặn trong bồn cầu, khi được kéo lên thì ho sặc sụa, Kim Taehyung bực mình vứt hắn ra giữa sàn. Còn đám người kia cũng nên từng người một thử uống chút nước bồn vệ sinh chứ nhỉ? Kim Taehyung đứng đó nhìn bọn họ quỳ xuống xin tha.

"Hiểu tại sao mình lại thành ra nông nổi này chứ gì? Nếu còn dám động đến Jeon Jungkook, lần sau tao sẽ lột da bọn mày ra!"

"Vâng, tôi không dám nữa!"

"Xin lỗi!"

Hắn ôm mặt mệt mỏi nói với bọn họ: "Người bọn mày nên xin lỗi là Jeon Jungkook, nếu ngày mai đứa nào không đến quỳ trước mặt cậu ta xin lỗi thì xác định tiếp tục đến đây uống nước bồn vệ sinh!"

Bọn họ gật đầu như gà mổ thóc. Kim Taehyung đi đến gõ cửa nhà vệ sinh, nói với người đang chặn cửa bên ngoài.

"Suga, mở cửa ra."

Anh ta mở cửa cho Kim Taehyung, nhìn đám sinh viên khoa tổ chức sự kiện rồi lắc đầu thương cảm.

"Thế này còn gì là con người nữa chứ? Thành cái bồn cầu hết cả đám rồi. Ôi cái mùi!"

Min Suga bịt mũi lại chạy đuổi theo Kim Taehyung.

"Này, cậu nói gì với bọn nó vậy?"

"Hỏi làm gì?"

"Thì... tôi đang thắc mắc cậu làm những chuyện này vì Jeon Jungkook sao?"

"Không phải, sao tôi phải vì cậu ta mà làm chuyện này? Tôi chỉ thấy bọn nó ngứa mắt nên lôi ra đánh thôi, chẳng vì lý do gì cả."

Để Min Suga không hỏi nhiều nữa, Kim Taehyung đi nhanh về phòng của mình. Cháo và thuốc hắn chuẩn bị cậu đều đã ăn rồi nên hắn yên tâm vào trong tắm cho đỡ mùi tanh của máu. Lúc đi ra thì thấy cậu nằm co người lại, chăn trùm kín cả người.

Hắn đi lại lấy điều khiển tắt máy lạnh nhưng cũng phát hiện nó đã tắt rồi, chưa từng được bật lên trong lúc hắn rời khỏi phòng. Vì cậu bị sốt nên thân nhiệt tăng, cảm thấy lạnh dù nhiệt độ trong phòng rất ấm. Hắn đến bên cạnh cởi áo của mình ra, nằm xuống bên cạnh ôm lấy cậu. Jungkook thức dậy, thều thào than vãn với hắn.

"Tôi mệt lắm, anh đừng có làm phiền nữa, tránh qua một bên đi."

"Tôi đang giúp cậu đó nên biết ơn đi."

"Ai cần chứ?"

Dù cậu không cần thì cơ thể này rất cần. Còn nhớ lúc trước hắn bệnh bố hắn cũng làm như vậy, ngày hôm sau liền khỏe lại. Hắn cũng muốn cậu nhanh khỏe lại, có rất nhiều nơi hắn muốn đi với cậu.

Jungkook cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của hắn. Không thể phủ nhận là giờ cậu đã thấy dễ chịu hơn, cách này thật sự có hiệu quả sao? Khi cậu miễn cưỡng chấp nhận hành động của Kim Taehyung thì hắn lại nói:

"Đến khi thân nhiệt cậu hạ xuống thì tôi sẽ buông cậu ra, bây giờ thì ngủ đi."

Khi nghe câu này của hắn, đột nhiên cậu cảm thấy bản thân mình cũng rất tệ.

Ngày hôm sau, cậu đã hạ sốt nhưng vẫn còn mệt nên tất cả hoạt động tham quan hôm nay không thể tham gia được. Kim Taehyung đi một mình cảm thấy chẳng có gì thú vị nên trốn về khách sạn. Lúc đến trước khác sạn thì thấy Jungkook đang bị một nhóm thanh niên địa phương vây quanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net