Chương 36 Đi đâu để tìm thấy anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Taehyung chạy đến kéo Jungkook ra sau lưng mình, mắng cậu: "Đang bệnh còn ra đây làm gì?" Cậu không nói gì, chỉ nắm chặt vào lưng áo hắn.

Đám người đi tới đẩy vai hắn, chế giễu: "Tụi mày là gay à? Kinh tởm thật ấy."

Bọn họ không ngừng sỉ nhục hai người bằng những lời dơ bẩn.

"Bọn mày yêu nhau không thấy sai trái sao? Con trai làm sao có thể yêu con trai được, tụi mày sẽ đẻ con bằng đường nào đây?"

"Bố mẹ chúng mày chắc là buồn lắm khi sinh ra lũ quái thai, nam không ra nam, nữ không ra nữ."

Kim Taehyung giận run người, hắn bước tới thì bị cậu kéo lại. Đáng ra người vô ý đụng trúng bọn họ là cậu, thế mà người hứng chịu những lời lẽ không hay đó là hắn. Nếu có người phải đứng ra giải quyết bọn họ, thì phải là cậu mới đúng, hắn không nên động tay giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Jungkook định xin lỗi cho qua chuyện thì một người trong số chúng nắm lấy tay cậu kéo tới, vòng tay qua eo.

"Này, nếu muốn xin lỗi thì đi với bọn anh đêm nay đi, để bọn anh xem em có thứ gì mà thằng khốn kia lại thích như vậy."

Bọn người này còn thua cả rác rưỡi nữa. Jungkook rút tay mình ra, kéo áo Kim Taehyung nói với hắn: "Tôi coi như ở phe của anh, nếu cảnh sát tới tôi sẽ là nhân chứng." Hắn nhếch mép cười, đúng là những tên khuyết tật não như chúng thì phải đánh cho ra bã mới được.

Kim Taehyung xuống tay không thương tiếc, cậu nhặt chiếc chổi của cô lao công lên định trợ giúp nhưng hình như không cần lắm. Jungkook xé rách áo của mình, sau đó chạy vào trong khách sạn gọi bảo vệ ra can ngăn. Những người ở gần đó không biết gì, nghe thấy giọng cậu hô hoán cũng chạy đến xem. Một lúc sau thì cảnh sát cũng đến.

Cậu vừa khóc lóc vừa khai với cảnh sát là mình bị đám thành niên kia giở trò đồi bại, may có bạn đến cứu. Được bảo vệ và những người khác đứng về phía mình, chỉ có đám thành niên kia bị lôi đến sở cảnh sát. Kim Taehyung được mọi người và giáo viên khen ngợi sau khi buổi tham quan kết thúc, hắn đã nổi tiếng càng nổi tiếng hơn.

Kim Taehyung đi lại chỗ cậu, đưa bàn tay trầy trật của mình cho cậu xem: "Tôi đau."

Cậu nhẹ nhàng xoa tay hắn, đôi mắt buồn bã ngước lên: "Về phòng đi, tôi sẽ lấy thuốc cho anh."

Hắn lười biếng ngã người xuống trước lồng ngực của cậu.

"Tôi mệt lắm, cậu cõng tôi lên đó đi."

"Ừm, tôi cõng anh."

Cậu xoay lưng lại cho hắn leo lên, Kim Taehyung cười mãn nguyện ôm chặt lấy cổ của cậu. Đây là lần đầu tiên cậu chấp nhận yêu cầu của hắn một cách dễ dàng như vậy.

Tuy đã giải quyết được chuyện lúc sáng, nhưng đến khi chuẩn bị đi ngủ thì Park Jimin đã chạy sang phòng cậu báo tin Kim Taehyung đã mất tích. Hắn đi với Min Suga ra ngoài, sau đó người đi đường phát hiện anh ta ngất xỉu trên đoạn đường vắng, xung quanh còn có máu và vết bánh xe ma sát với mặt đường.

"Cái gì? Vậy là Kim Taehyung bị người khác cố ý bắt cóc?"

"Mình không biết, nhưng không có anh ta ở hiện trường nên được cho là vậy, còn kẻ bắt cóc được xác định là nhóm thành niên mà hắn đã đánh vào chiều nay. Bây giờ giáo viên đã phối hợp với cảnh sát đi tìm trong khu rừng phía tây."

"Mình cũng phải đi tìm anh ta."

Jimin kéo cậu lại: "Đừng đi, cậu biết mấy người đó nguy hiểm như thế nào mà, chúng còn cố cưỡng bức cậu ở nơi công cộng đó, cứ để chuyện đó cho cảnh sát đi."

"Không đâu Jimin, vì mình mà anh ta bị cuốn vào chuyện này. Dù ít hay nhiều, mình cũng nên lo lắng cho anh ta, làm chút việc gì đó cho Kim Taehyung."

Cậu nói rồi chạy xuống dưới sảnh khách sạn, ở gần đây có dịch vụ cho thuê xe đạp. Cậu đến đó thuê một chiếc chạy đến hiện trường vụ án, có rất nhiều xe ô tô và xe cảnh sát đậu gần đó. Jungkook bỏ lại xe bên đường đi vào khu rừng tìm người.

"A..."

Cậu kêu lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống, lúc đi không cẩn thận đã quẹt phải cây gai, chân bị xước một đường rồi. Nghe có tiếng người đằng trước, cậu không quan tâm vết thương nữa mà chạy nhanh đến nơi có ánh sáng phát ra. Thầy cô trong trường thấy cậu liền lên tiếng trách mắng, cậu đứng im chịu trận. Chủ nhiệm đi tới vỗ vai cậu nói:

"Haizz dù sao em cũng không nên đến đây. Taehyung được tìm thấy rồi nên em về khách sạn đi, ở đây không tốt đâu."

Kim Taehyung được cứu rồi sao?

"Thầy ơi, anh ấy có làm sao không? Bọn người đó không làm gì anh ấy chứ?"

Chủ nhiệm của cậu gật đầu: "Không sao hết, là tự em ấy đến tìm mọi người rồi báo cho cảnh sát chỗ của bọn bắt cóc. Chắc bây giờ cảnh sát đang đưa em ấy ra đường lớn, chúng ta cũng mau ra khỏi rừng thôi."

Cậu và thầy cô được hai viên cảnh sát dẫn ra ngoài đường lớn, tất cả những người tham gia tìm kiếm đã tập trung hết ở đó. Những kẻ bắt cóc được áp giải về đồn, còn cậu vẫn chen chúc qua dòng người để tìm hắn.

Lúc Kim Taehyung thấy cậu, hắn đã rất bất ngờ rồi lại nở một nụ cười cảm động. Hắn đi lại ôm chằm lấy cậu, than vãn: "Tôi cứ tưởng là mình chết chắc luôn rồi khi bị một chiếc xe ô tô tông vào người, lúc đó đau đớn biết bao nhiêu."

Hắn đã mơ thấy cậu khóc trong khi ngất đi. Lúc đó hắn nghĩ, nếu mình có mệnh hệ gì, chắc cậu sẽ dằn vặt bản thân lắm nên đã tỉnh lại. Kết quả là thoát ra an toàn sau khi đánh cho đám thanh niên đó bã. Hắn rất muốn nói cho cậu biết nhưng lại sợ cậu chê hắn sến súa nên chỉ dám giữ trong ký ức.

Việc cậu đến đây tìm hắn khiến hắn vui lắm, ít ra thì việc cậu thích hắn là thật và việc hắn xem cậu đặc biệt cũng là thật.

Thấy cậu lặng im không nói gì, hắn lại muốn trêu đùa: "Cậu không phản ứng gì cả, chắc là cậu không thích nhìn tôi an toàn đâu ha. Jeon Jungkook ghét cay ghét đắng người như tôi mà, hẳn là cậu mong tôi bị bắt đi luôn cho bỏ ghét. Sao cái thân cậu càng ngày càng phình ra mà trái tim càng ngày càng teo lại là sao hả? Đau lòng quá đi."

Jungkook đưa tay đấm vào bụng hắn.

"Đồ điên, lúc này rồi anh còn nói cái gì vậy hả? Dù tôi không ưa anh nhưng không quá đáng đến mức mong anh chết đi."

Hắn cười cười xoa bụng mình: "Bạn trai cậu đang bị thương đó, còn đánh mạnh như vậy nữa."

"Cái gì mà bạn trai, tôi có đồng ý hẹn hò với anh bao giờ đâu hả?"

Cậu quay mặt đi, lấy xe đạp chạy về khách sạn. Kim Taehyung định bám theo yên sau nhưng bị cảnh sát giữ lại, họ phải lấy lời khai của hắn về vụ việc nên chắc là đến khuya hắn mới về khách sạn được.

Mãi đến tận mười hai giờ đêm hắn mới về đến phòng của mình, mệt mỏi lấy đồ vào trong nhà tắm. Kim Taehyung tắm xong, hắn đến chiếc giường lớn nằm bịch xuống. Thấy cậu đã ngủ, hắn chỉ sờ vào lòng bàn tay của cậu, nói nhỏ: "Cảm ơn, vì đã lo lắng cho tôi." Sau đó nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau, cũng là Giáng Sinh. Mọi người đều ra ngoài mua đồ về để tối nay mở tiệc ngoài bãi biển.

Jungkook được một sinh viên nữ khoa tổ chức sự kiện kéo từ khách sạn ra bên ngoài. Cô gái đó đỏ mặt đưa cho cậu một hộp quà màu hồng.

"Dù khoa của anh và khoa của em không thích nhau, nhưng em vẫn luôn thầm ủng hộ anh. Đây là quà Giáng Sinh chính tay em chuẩn bị cho anh. Mong anh có thể nhận lấy."

"Cho... cho tôi?"

Cô gái đó gật đầu lia lịa, run rẩy đẩy món quà cho cậu. Jungkook bất ngờ ôm lấy món quà trong tay mình dù không có ý định nhận nó.

Lúc này Kim Taehyung ló đầu qua vai cậu, giật lấy món quà ném lại cho cô gái kia, tươi cười nói:

"Xin lỗi em nhé, Jungkook là người yêu của anh nên anh không thích cậu ấy nhận quà từ ai đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net