Chương 44 Ký ức đen tối về mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jungkook nhận ra vị khách mới bước vào quán là hắn liền tỏ ra khó ở.

"Quán này không chấp nhận mấy tên thiểu năng như anh, mời biến giùm."

Kim Taehyung nheo mắt nhìn chằm chằm cậu rồi hét toáng lên: "Quản lý đâu! Tôi muốn khiếu nại tên nhân viên này, cậu ta dám chửi khách là thiểu năng!" Jungkook vội lấy chiếc cốc nhựa ném vào đầu hắn, đôi mắt như có lửa, cố rặn ra chữ.

"Quý... khách... muốn gọi gì?"

Kim Taehyung phụt cười, tiếp tục ăn thêm một cái cốc nữa vào đầu. Lần này là cốc bằng inox nên đầu hắn sưng lên một cục to, đi lại khóc với cậu.

"Quá đáng! Tôi mới giúp cậu mà cậu nỡ lòng nào ném thứ đó vào tôi. Cậu phải mua thêm bánh ngọt cho tôi thì tôi mới hết giận."

Hắn nói rồi chỉ vào miếng bánh ngọt mà mình muốn ăn. Jungkook bực lắm nhưng vẫn cố nuốt cục tức này, mời ông thần kinh kia ngồi vào bàn. Hắn vừa ngồi vừa ngân nga mấy giai điệu vui tươi, một lúc sau vẫn không có bánh và cà phê mà mình gọi, trong khi khách tới sau đã có đồ uống cả rồi.

Kim Taehyung chạy vào trong chỗ làm việc của cậu, sáp lại gần hỏi: "Sao đồ uống và bánh của tôi chưa có?"

Jeon Jungkook thản nhiên trả lời: "Anh có đợi đến tận thế cũng không có đâu."

"Quản lý! Cái tên..." Jungkook vội bịt mồm hắn lại. Cái tên phiền phức này thật biết cách chọc tức người khác. Jungkook đành làm cà phê và chuẩn bị bánh cho hắn. Kim Taehyung không chịu ra ngoài, tiếp tục sáp vào người cậu.

"Này, anh là chó à? Sao cứ thích quấn lấy tôi vậy?"

Kim Taehyung dụi đầu vào vai của cậu, sung sướng reo lên: "Ừ, tôi là chú chó của riêng cậu thôi đó." Jungkook làm lơ hắn đi, nhưng Kim Taehyung đúng là vui lắm. Ít nhất thì cậu cũng không tỏ ra dửng dưng với hắn nữa.

Min Suga lúc nãy đã nói với hắn là cậu giúp hắn vào đêm hôm đó, cậu không biết hắn đã vui thế nào đâu. Bây giờ chỉ muốn bám lấy cậu, một phút cũng không dám rời xa... Vì hắn sợ rằng cậu quên mất sự tồn tại của mình.

Có hai khách nữ đi vào, Kim Taehyung thay cậu chào họ. Hai bạn nữ đó vừa đỏ mặt vừa khen hắn đẹp trai, cứ nhìn hắn rồi cười suốt thôi. Jungkook dừng tay nhìn sang Kim Taehyung, quần tây áo sơ mi trắng đúng chuẩn soái ca trong tiểu thuyết, bọn họ không mê mới là lạ.

"Này Jungkook, cậu nghỉ làm khá nhiều nhưng ông chủ vẫn cho cậu tiếp tục làm việc à?"

"Chẳng ai đến xin làm ở đây cả. Bình thường chỉ có mấy kẻ đáng sợ đến ngủ lại quán, nhưng từ khi có khuôn mặt đẹp xuất sắc như tôi đây thì có rất nhiều khách nữ ghé qua."

"À, nếu tôi xin làm ở đây, không chừng phụ nữ khắp cả nước sẽ kéo đến đây đó."

Cái tên này sao có thể tự tin đến như vậy? Nhưng cũng có thể lắm, khuôn mặt hắn thật sự không còn là của con người nữa, làm sao có thể đẹp như vậy. Nếu so với những nam thần trong showbiz, không chừng hắn lại đứng ở top 1.

Kim Taehyung giúp cậu mang cà phê ra cho khách. Hắn trở về thì đột nhiên lại bịt tai của Jungkook lại, tên này lại định bày trò gì nữa đây? Cậu đứng đợi cho đến khi ngửi thấy mùi gì đó thum thủm xung quanh.

"Đù má!"

Jungkook vội bịt mũi mình lại, cái tên đẹp trai soái ca đó lại dám thả một quả bom nguyên tử trong quán. Cái tên... "súc vật cạn" này!

Kim Taehyung rất vui với trò đùa của mình, hắn ôm bụng cười một tràng dài. Jungkook lườm hắn cháy mặt, cái tên này không những thiểu năng mà còn quái dị không tin được.

Mà giờ cậu mới chú ý đến vệt máu bám ở vành tai của hắn. Jungkook lấy khăn ướt đưa cho hắn.

"Lau vết máu trên tai của anh đi, đừng cho khách thấy."

"Không thấy được, cậu lau giúp tôi đi."

Jungkook chán nản lấy khăn ướt lau cho hắn. Kim Taehyung nhìn khuôn mặt của cậu, nở một nụ cười dịu dàng, cái tay hư hỏng cho vào trong áo của cậu, sờ mó lung tung bên trong. Jungkook nhéo mạnh vào mu bàn tay của hắn.

"Bỏ cái tay ra, tôi đá anh ra khỏi đây bây giờ."

Kim Taehyung trở nên ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Thật sự là đến khi gần đóng cửa thì hắn mới có cà phê và bánh ngọt của mình, cái bụng rỗng đã kêu réo cả bữa tối nay mới được ăn nhưng hắn vẫn hưởng thụ trong sự thỏa mãn. Ông chủ vừa lau dọn bàn ghế vừa khen hắn đẹp trai lại chăm chỉ, thân thiện. Kim Taehyung phải mặt dày lắm mới đi nhận hết mấy lời khen đó.

Ở bên ngoài đột nhiên có sấm. Jungkook vội phụ ông chủ dọn dẹp nhanh để về kịp trước khi trời đổ mưa. Kim Taehyung nắm tay cậu lại, ôn tồn nói: "Đừng vội, tôi sẽ đưa cậu về nhà." Sau đó kéo cậu ngồi xuống đút bánh ngọt cho. Hắn chống cằm nhìn cậu ăn, cười vui vẻ hơn cả khi bản thân được ăn.

Bên ngoài vang dội một tiếng sấm to kèm theo tiếng đạp cửa. Jungkook nhìn ra bên ngoài, một nhóm người ăn mặc xuề xòa đi vào quán đánh ngã ông chủ lớn tuổi của cậu. Bọn họ lớn tiếng đòi tiền nhưng quán cà phê làm ăn nhỏ như vậy làm gì có số tiền lớn mà chúng cần.

Đám người đó rút cả dao ra để đe dọa, đẩy ngã ông chủ xuống sàn rồi chồm lên người của ông ấy. Jungkook run rẩy, hình ảnh đó làm cậu nhớ lại quá khứ mẹ của cậu cũng bị những người đàn ông lạ mặt đẩy xuống sàn nhà xâm hại. Jungkook nôn mửa, cơ thể cậu không tự chủ được ngã từ ghế xuống sàn nhà.

Kim Taehyung đỡ cậu ngồi dậy: "Jungkook, cậu làm sao vậy?"

"Sợ... tôi sợ..." Cậu vừa khóc vừa nắm chặt lấy áo của hắn. Kim Taehyung bế cậu chạy bằng cửa sau ra bên ngoài, nhưng ông chủ đang gặp nguy hiểm đúng không? Cậu không thể nào bỏ ông ấy lại được. Jungkook đòi xuống: "Kim Taehyung, thả tôi ra, tôi phải giúp ông chủ!"

Hắn không thả cậu xuống mà còn ôm chặt hơn. Nếu như cậu không đủ sức thì chỉ còn cách cầu cứu hắn nhưng Kim Taehyung không đồng ý.

"Mặc kệ ông ta sống chết, chúng ta cứ chạy khỏi đây trước đã."

Jungkook muốn cứu người, nhưng Kim Taehyung quyết để mặc. Hắn đưa cậu đến nhà nghỉ gần đó, thuê một căn phòng nhốt cậu vào bên trong rồi bỏ đi. Dù nói bỏ mặc nhưng hắn không làm vậy được. Kim Taehyung đến quầy lễ tân gọi điện báo cảnh sát vì điện thoại của hai người để ở quày pha chế trong quán mất rồi.

Chưa chờ cảnh sát đến, hắn chạy về quán trước. Ít nhất cũng phải đảm bảo tính mạng cho ông cụ, đám người đó hẳn sẽ không làm gì cho đến khi lấy được tiền. Suy đoán của hắn đúng trong trường hợp này, ông chủ nằm chật vật trên sàn với vài vết thương ngoài da. Tiền trong quán bị bọn người kia lấy đi hết, cả điện thoại của hắn và cậu cũng vậy.

Một lúc sau thì cảnh sát đến đưa ông chủ đến bệnh viện, còn hắn quay lại nhà nghỉ để thả cậu ra. Cửa phòng vừa mở, hắn đã ăn một cái tát vào má trái.

"Tại sao anh lại cản tôi? Nếu bọn người kia làm hại ông chủ thì phải làm sao?"

Kim Taehyung cau mày, rốt cuộc cậu có biết suy nghĩ không? Hay cậu còn chưa tỉnh táo sau cú sốc lúc nãy?
"Cho dù cậu ở lại đó thì sao? Chỉ thêm một người bị thương thôi! Cậu thì làm được cái gì mà đòi ở lại hả?"

Jungkook cúi đầu, đúng là cậu sẽ không làm được gì: "Nhưng tôi không thể nhìn người khác gặp nguy hiểm mà bỏ chạy. Dù tôi có bị thương cũng không muốn bỏ mặc người khác!" Cậu từng không cứu được mẹ mình, nên bây giờ cậu không muốn bỏ lại ông chủ đối mặt với nguy hiểm. Kim Taehyung không hiểu Jungkook, cậu cũng không hiểu được nỗi lo lắng của hắn.

Kim Taehyung không kiềm chế được cơn giận trong lòng nên đã lỡ lời to tiếng với cậu: "Cậu sẽ chẳng giúp được ai đâu có hiểu không? Cậu chỉ là một đứa vô dụng đợi người khác đến bảo vệ mà thôi!" Biết là mình không hề muốn nói ra những lời này nhưng chẳng thể nào rút lại được. Kim Taehyung quay người bỏ đi, đầu ốc hắn rối bời không biết có nên quay lại xin lỗi cậu không.

"Đúng, tôi là kẻ vô dụng! Vì vậy nên anh không cần quan tâm đến tôi làm gì! Tôi ghét anh! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa!"

Jungkook đi lướt qua người hắn, nhanh chóng biến mất.

Nếu có ai đó có thể hiểu được Kim Taehyung hiện giờ, người đó sẽ nói rằng: Trái tim hắn như bị xé ra làm đôi, cổ họng nghẹn đến không thở được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net