Chương 47 Làm người yêu anh nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Taehyung đang đi lang thang trên đường. Hắn không có điểm đến cụ thể, cảm thấy trong lòng rất trống rỗng nên chỉ muốn tiến về phía trước mà thôi. Nhìn những cặp đôi yêu nhau đi lướt qua, hắn càng cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực.

Phải chi, cậu và hắn có thể bước đi bên nhau như bọn họ. Kim Taehyung tự cười bản thân mình, hắn đang tưởng tượng cái gì vậy chứ? Tại sao với một người làm tổn thương hắn như thế, nhưng bản thân vẫn cố chấp mơ mộng.

Ánh sáng lung linh khắp mặt đường, nhưng trong mắt hắn, màn đêm chỉ có một màu đen cô độc. Trời bắt đầu lạnh hơn rồi, hắn khoanh tay vuốt dọc bả tay để giữ ấm. Đèn tín hiểu từ đỏ chuyển sang xanh, dòng người kéo nhau bước đi trên những vạch kẻ trắng để sang phía bên kia.

Kim Taehyung đã đứng đó một lúc, hắn dường như không thấy được đèn tín hiệu đã chuyển màu bao nhiêu lần rồi. Có cảm giác thời gian dừng lại khi cơn đau trong tim vẫn còn chưa dứt, hắn muốn bóp chết nó, một kẻ vô cảm dễ chịu hơn là một người có quá nhiều cảm xúc.

"Nếu như tôi không có tình cảm với cậu thì tốt biết mấy."

Kim Taehyung bước đi trước khi đèn tín hiệu kịp chuyển xanh. Hắn đứng lặng nhìn chiếc xe màu đỏ đang lao đến phía mình, chầm chậm bước lùi lại để tránh đi. Kim Taehyung bị giật ngược ra phía sau, thoáng chốc hắn đã nằm gọn trong vòng tay của cậu. Jungkook có thể nghe thấy lồng ngực mình đập như trống trận, lớn tiếng trách mắng.

"Mắt anh để ở đâu hả? Nếu bị chiếc xe đó đụng trúng thì thế nào?"

Cậu ngửa đầu lui sau để thở, chạy liên tục trong nữa tiếng đúng là còn hơn cả địa ngục. Kim Taehyung đứng lên, hắn tỏ vẻ vui mừng khi nhìn thấy cậu nhưng rồi gương mặt lại trở nên buồn bã.

"Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Có phải còn có chuyện muốn nói với tôi không?"

Cậu đứng dậy phủi bụi sau mông rồi trả lời: "Đúng là tôi có chuyện muốn nói với anh."

Kim Taehyung gượng cười, hắn cúi đầu cam chịu: "Được rồi, cậu cứ mắng đi, dù sao tôi cũng sẽ quên nó vào ngày mai thôi."

Có phải bộ dạng bây giờ của hắn rất đáng thương không? Một người tự mãn và kiêu ngạo như hắn lại có vẻ mặt đó. Nhưng mà cậu không chạy hì hục đi tìm hắn để mắng chửi đâu.

"Kim Taehyung, tôi... xin lỗi anh."

Hắn bất ngờ ngẩng lên, không thể tưởng tượng được là cậu đang xin lỗi hắn. Jungkook hổ thẹn tránh mặt đi, ngượng ngùng nói với hắn:

"Bạn của anh đã giải thích mọi thứ với tôi. Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, nếu muốn mắng chửi hay đánh lại tôi thì anh cứ làm đi."

Hắn còn chưa hiểu được rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra khi hắn đi lang thang trên đường, nhưng khi nhìn thấy cậu mang chiếc vòng mà hắn đã mua, hắn đã vui mừng đến mức muốn nhảy cẩng lên. Trong lòng ngực Kim Taehyung dâng lên những cảm xúc khó hiểu, cảm giác như nếu như mọi thứ trước mắt bây giờ là do hắn tưởng tượng ra, nước mắt hắn có thể lại rơi xuống.

Kim Taehyung mếu máo như một đứa trẻ.

"Anh... anh đừng làm vẻ mặt đó, tôi..."

Chưa nói hết câu đã bị hắn ôm chầm lấy. Kim Taehyung sợ cậu bỏ chạy mất nên hắn ôm chặt đến mức cậu không thể nào thở nổi. Jungkook ngã đầu vào vai hắn, dù vậy thì cơ thể của hắn ấm áp lắm.

Hai người ôm nhau đã hơn một phút rồi, cậu đẩy hắn ra với gương mặt tím tái vì ngạt thở khá lâu. Jungkook thở dốc một lúc rồi đưa cho hắn chiếc bánh mà Min Suga đã mua.

"Vì tôi đã phá hỏng sinh nhật của anh... nên có thể nhận chiếc bánh này rồi tha thứ cho tôi được không?"

Hắn nhìn chiếc bánh trong tay cậu, lại mếu máo như sắp khóc.

"Cậu biết là tôi buồn như thế nào không? Chỉ một cái bánh thì có thể đền bù được hả?"

Vậy thì hắn muốn thế nào nữa? Jungkook cho hắn thứ duy nhất mình có rồi, cậu để quên ví ở nhà nên không thể mua quà cho hắn được. Kim Taehyung được nước lấn tới, hắn bám lấy tay cậu ra sức nhõng nhẽo.

"Thật sự là cậu chỉ định tặng tôi chiếc bánh này thôi sao? Còn định để tôi ăn nó một mình nữa, quá đáng lắm mà."

Ờ thì...

"Được rồi, anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ hôm nay thôi."

"Thật sao?"

Kim Taehyung reo lên vui sướng, hắn kéo cậu đi theo mình sang đường bên kia, hạnh phúc nói: "Vậy cậu sẽ làm người yêu của tôi cho đến hết đêm này nhé?" Jungkook cười khổ, nếu như làm vậy có thể khiến hắn vui vẻ thì đành phải vào vai diễn vậy.

Hai người ăn tối cùng nhau trong một quán ăn nhỏ ấm cúng, sau đó đi dạo trên phố. Kim Taehyung lén nắm tay của cậu, Jungkook hơi giật mình, nhưng khi nghĩ đến hai người đang là người yêu nên cậu đã chủ nắm chặt tay của hắn.

Kim Taehyung dừng lại, đôi má hắn hơi đỏ lên.

"Jungkook à, tôi muốn vào trong đó... nơi này vui lắm."

Cậu nghiêng người nhìn sang hướng hắn chỉ, nơi hắn bảo là "vui lắm" thì ra là khách sạn. Tên khốn này được voi còn đòi hai bà trưng, hắn là chúa tể cơ hội chắc! Bộ trước giờ hắn không hẹn hò với ai sao? Trong đầu chỉ nghĩ đến mấy cái thứ không đâu. Cậu không thèm nghe mấy lời dụ dỗ của hắn, nhất quyết từ chối.

"Tôi tuyệt đối không vào những chỗ như vậy với anh!"

Cậu bỏ đi trước, hắn đành từ bỏ ý định đen tối bám theo phía sau. Jungkook đột nhiên nảy ra một ý, kéo Kim Taehyung lại gần để nói với hắn: "Nếu như phải hẹn hò hết đêm nay, vậy chúng ta có thể xem pháo hoa không?"

"Nếu cậu thích xem thì tôi sẽ giữ chỗ. Nhưng từ giờ đến nửa đêm vẫn còn dư rất nhiều thời gian, chúng ta nên đến những địa điểm hẹn hò của các cặp đôi."

"À, nếu anh thích đến mấy chỗ đó thì chúng ta đi thôi."

Khách sạn! Chắc chắn đó là điểm đến hàng đầu trong các cuộc hẹn hò. Hắn đang rất mong chờ được nghe tiếng rên phát ra từ miệng Jungkook thì bị cậu đưa đến rạp chiếu phim. Tưởng tượng cho cố cuối cùng tuột m* nó hết cảm xúc. Mấy cặp đôi bình thường có thể hẹn hò ở nơi chán ngắt như vậy sao?

Hắn hụt hẫng đứng một đống chờ cậu mua vé. Xem mấy cái phim ma này thì thà cậu đứng yên cho hắn ôm còn thấy thích hơn. Jeon Jungkook hôm nay có lương tâm đến lạ, cậu đã đặt hai ghế cạnh nhau. Kim Taehyung cứ tưởng cậu sẽ chọn hai ghế cách nhau cả một đại dương để cách ly với hắn.

Phim bắt đầu chiếu, hắn không có chút cảm xúc nào với mấy thể loại phim kinh dị. Lâu lâu lại nghe thấy tiếng la ó của mấy người ngồi đằng trước, người bên cạnh cũng sợ đến nỗi co rúm lại mỗi khi con ma xuất hiện trên màn hình. Với mấy tiếng hét chói tai của đám người kia thì tiếng hét của cậu đáng yêu hơn nhiều.

Thấy Kim Taehyung cứ nhìn chằm chằm, cậu không thể nào tập trung xem phim nổi.

"Anh không thấy sợ sao? Cái này là phim ma đó."

"Không xem thì không phải sợ. Thay vì nhìn mấy con ma gớm ghiếc đó thì tôi nhìn cậu có phải tốt hơn rất nhiều không?"

Jungkook xấu hổ đẩy mặt hắn ra xa, tự nhiên lại nói mấy lời khiến cho người ta bối rối vậy chứ.

"Mà phải công nhận, mấy con ma đó rên không quyến rũ bằng cậu đâu. Cậu có muốn thị phạm cho bọn nó không? Tôi rất sẵn lòng cho cậu nhỏ của mình vào bên trong cậu ngay bây giờ đó."

Cậu đưa chân đạp thẳng vào mặt hắn, cậu đang nhầm lẫn cái gì với tên biến thái không có tí liêm sĩ này chứ.

"Có làm thì tôi cũng là người nằm trên!"

Cậu... đang nói cái quái gì vậy, điên theo hắn luôn rồi à? Kim Taehyung cười ranh mãnh, áp sát cậu.

"Được rồi, cởi sạch đồ ra đi rồi tôi cho cậu nằm trên. Làm đến khi nào cậu đi không nổi nữa thì thôi nhé!"

Cái tên chết dẫm, cậu đạp mạnh vào mặt hắn: "Còn nói về mấy thứ đó nữa thì tôi sẽ giết chết anh!" Kim Taehyung ngoan ngoãn gật gật rồi ngồi ngay ngắn lại. Đáng lẽ cậu nên đặt hai ghế cách xa nhau mới phải.

Kim Taehyung nhìn cậu tức tối, hắn nở nụ cười cưng chiều nghịch tóc của cậu. Dù nói vậy nhưng buổi hẹn hò của hắn và cậu sao có thể phí thời gian vào những chuyện giường chiếu ấy được.

Khi bộ phim gần đến đoạn kết, số lần con ma xuất hiện càng nhiều hơn. Jungkook run sợ không nhìn màn hình nữa mà nhắm tịt mắt quay hẳn sang bên trái. Khi không thấy ai la hét nữa cậu mới dám mở mắt ra, không ngờ lại giật mình thêm một lần nữa khi thấy gương mặt của Kim Taehyung tiến sát vào mặt mình.

Nếu như di chuyển lên một chút thì môi hai người sẽ chạm vào nhau. Cậu vội rụt người lại thì bị hắn nắm lấy cằm, bàn tay to lớn của hắn di chuyển lên trên má, vuốt ve phần tóc mai.

"Jungkook, cậu có thể tặng quà sinh nhật cho tôi không? Bây giờ tôi rất muốn hôn cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net