Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quyết định được chủ đề cho bộ ảnh sắp tới. Song Ji Hyo và Park Jimin ra về, cậu và Kim Na Eun tiễn họ ra đến cổng nhà. Vừa bước chân ra ngoài, cậu đã bị Cha Beok Soon từ bên cánh phải bám chặt lấy.

Không chỉ có bà ta, tên tóc đỏ cũng có mặt ở đây cùng chiếc xe Suzuki Djebel Dr200 Jav của mình. Bà ta khóc lóc van xin cậu trả nợ thay cho mình.

"Con sống trong căn nhà lớn như vậy chắc chắn có tiền mà. Chỉ một ít thôi, chỉ cần cho cô một số tiền nhỏ để trả nợ thôi. Nếu không có tiền thì bọn nó giết cô chết mất."

Cậu đẩy bà ta ra, đã nói là cậu không có tiền. Bà ta vẫn cố chấp bám vào, Jungkook mất thằng bằng ngã lui phía sau. May có Kim Taehyung vừa đi ra kịp đỡ lại. Hắn cau mày nhìn người phụ nữ kia, bà ta phát hiện ra ánh mắt nguy hiểm liền buông cậu ra.

Chuyện này ầm ĩ đến mức chị họ và Jeo Hyun cũng chạy ra xem. Vừa nhìn thấy Jeon So Yeon, bà ta lập tức bám lấy chị cầu xin: "So Yeon, con đây rồi, cứu mẹ với!"

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Còn làm sao nữa, vì bà ta thiếu nợ nên chạy trốn khắp nơi. Bây giờ gặp lại người quen liền ăn vạ để cầu xin sự giúp đỡ. Nhìn thấy căn nhà mà hai người đang ở, bà ta càng vui mừng khi đã tìm đúng người.

Tên áo tóc đỏ đi tới.

"Này, thôi khóc lóc và nôn tiền ra đi, hôm nay là hạn chót của bà đó."

Bà ta khóc lớn hơn, ngồi xuống đất lê lết túm vào ống quần của chị họ.

"So Yeon, con nỡ nhìn thấy mẹ chết như vậy sao?"

Jeo Hyun núp sau mẹ nó bức xúc lên tiếng: "Bà đối xử với mẹ tôi không ra gì, bây giờ gặp khó khăn liền đến làm khổ mẹ của tôi! Lúc trước nghèo đói bà không chịu giúp một đồng nào, bây giờ mẹ tôi cũng không có tiền để giúp bà đâu."

Chị họ liền mắng Jeo Hyun: "Con không được hỗn với bà." Chị ngồi xuống đỡ mẹ mình ngồi dậy, con người hiền lành như chị rất dễ mềm lòng. Chị đi lại nói với tên tóc đỏ: "Cậu có thể cho tôi vài ngày để chuẩn bị tiền không? Tôi nhất định sẽ trả cho cậu."

Ánh mắt hắn quét từ đầu đến chân chị của cậu, lại cái trò lấy thân trả nợ đó nữa chứ gì? Nhưng tên đó lại từ bỏ, vì trước mặt hắn có Song Ji Hyo, hắn không muốn mất hình tượng trong mắt cô.

"Không được, hôm nay tôi phải lấy được tiền."

Kim Taehyung lên tiếng hỏi: "Bà ta nợ cậu bao nhiêu?"

Thấy có kẻ định trả thay, hắn lập tức trả lời: "Hai mươi triệu, thêm tiền lãi nữa là một trăm triệu."

"Được rồi, tôi trả thay bà ta."

Hắn sai người làm vào trong nhà lấy tiền ra đưa cho tên tóc đỏ. Hắn nhận được tiền rồi nhưng vẫn không chịu đi, còn đứng ở lại xem kịch.

Cha Beok Soon bây giờ đã hết nợ nần rồi, bà ta liền lật mặt mắng chửi những người không chịu giúp mình.

"Bọn mày điều là những đứa được tao nuôi lớn, ấy vậy mà có nhiêu đó tiền cũng không cho tao được. Lũ vô ơn, sao không chết quách ở bờ bụi nào đó đi cho rồi, sống mà vô dụng như vậy thì làm giống ôn gì?"

Bà ta chỉ tay vào cậu, đây là lần thứ hai cậu từ chối giúp đỡ bà ta nên Cha Beok Soon rất cay cú: "Thằng mô côi này, mày chính là cái đứa vô ơn nhất. Năm đó đáng ra tao nên kịch liệt phản đối Jeon Man Soo đưa mày về nhà mới phải."

Mắng cậu xong rồi, bà ta quay sang nói đến chị họ: "Jeon So Yeon, mày thì hay lắm. Đã lấy chồng còn không yên phận, chạy lên thành phố ở với cái thằng mồ côi kia. Mày có biết tao nhục nhã với làng xóm lắm không? Chúng nó nói mày là con đàn bà lăng loàn, sinh con với em họ còn âm mưu giết chồng. Sao tao lại có đứa con như mày?"

Chị họ chỉ biết khóc, Jeo Hyun muốn phản kháng nhưng bị mẹ nó ngăn lại. Cha Beok Soon thì mặc sức chửi rủa.

"Bà đừng có mà chửi chị của tôi!"

Jungkook đứng chắn trước mặt chị họ của mình. Tại sao loại người như bà ta có thể mắng nhiếc người khác chứ? Tưởng rằng tất cả người ở đây đều hiền lành như chị họ sao?

Cậu tiến tới chỉ tay vào mặt của bà ta: "Chị của tôi cũng không muốn có một người mẹ như bà đâu! Đừng có mà lớn tiếng trước mặt của chị tôi, bà còn có một đứa con trai nữa mà đúng không? Tại sao không đến bám vào chân của anh ta đi, lại cứ bám víu vào những người mà bà xem thường làm gì?"

Cha Beok Soon hoảng sợ lùi lại. Nếu như đứa con trai đó chịu nhận mẹ thì hay rồi. Lúc trước bà ta dành hết yêu thương cho Jeon Do Seong vì anh ta là đứa con trai duy nhất trong nhà. Bây giờ bà ta cần sự giúp đỡ thì Jeon Do Seong coi như không quen rồi đuổi đi.

Tất cả đều do bà ta mà ra, đừng đổ lỗi cho chị họ vì sự bất hạnh mà bà ta đang chịu đựng. Cậu cảm thấy Kim Taehyung không nên giúp bà ta mới phải, cứ để Cha Beok Soon tự xoay sở một mình.

Bà ta bị vạch trần, xấu hổ bỏ đi sau khi cắt đứt mọi quan hệ với cậu và chị họ, cả mấy đứa cháu của mình cũng không thèm nhìn mặt. Cậu ôm Jeon So Yeon, để chị ấy dựa vào mình mà khóc. Chị thương mẹ, nhưng mẹ chẳng xem chị là con mình.

Tên tóc đỏ hóng chuyện nãy giờ cũng thỏa mãn rồi, hắn đi đến nắm tay Song Ji Hyo.

"Bây giờ em về à? Để anh chở em về nhà nhé?"

Cô ta rút tay mình lại, đời nào cô để một tên như hắn đưa về. Song Ji Hyo cùng Jimin rời đi, đợi họ đi xa rồi, Kim Na Eun mới đến nói chuyện với tên kia.

"Này anh! Anh đang có ý đồ gì với chị ấy vậy hả?"

Hắn không hiểu lắm câu hỏi của Kim Na Eun nên đã trả lời đại: "Thì như vậy đó."

"Tôi cấm anh không được động chạm vào chị ấy. Tốt nhất là anh nên biết điều khi tôi còn tử tế."

Tên tóc đỏ phì cười, một đứa con gái loi choi như Kim Na Eun thì hù dọa được ai? Hắn đưa tay xoa đầu của cô bé với vẻ mặt khinh thường.

"Mày thì làm được gì tao hả?"

Kim Taehyung đánh mạnh tay của hắn qua một bên. Khuôn mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt như muốn nuốt chửng tên kia.

"Mày nghĩ tao sẽ làm được gì mày nếu mày cứ tiếp tục đụng chạm vào em gái tao hả?"

Tên tóc đỏ thu tay lại, cười như một kẻ ngốc nghếch. Hắn tìm cách chuồn đi trước khi bị tẩn cho một trận nữa, hắn chỉ mới xuất viện ngày hôm qua thôi. Tên tóc đỏ leo lên xe phóng đi, trong đầu cậu đang diễn ra một sự kiện khủng bố nhất trái đất. Tên đó thích Song Ji Hyo sau khi bị cô ta đánh một trận, nếu Kim Taehyung đánh hắn rồi tên đó lại nổi điên đi thích hắn thì làm sao? Tên đó nói hắn cũng thích con trai mà.

Cậu thử tưởng tượng lúc hai người đó hẹn hò. Cái tên trẻ trâu đó kết hợp với đứa con nít nhõng nhẽo như Kim Taehyung sẽ thành... cặp đôi quái dị!

...

Đã hơn mười lăm ngày kể từ khi cậu tỉnh lại, Jungkook hoàn toàn không nhớ được gì cả. Những ký ức quan trọng nhất cũng không trở lại, bác sĩ dự đoán tình trạng này sẽ kéo dài hơn dự tính. Cậu rất phiền lòng về điều này, Kim Taehyung bề ngoài an ủi Jungkook nhưng bên trong thì vui hơn ai hết.

Hôm nay cậu gặp Kim Taehyung trên đường đi học về, bên cạnh là Cha Beok Soon. Bà ta đến mượn tiền của hắn sao? Cho loại người đó tiền chình là vẽ đường cho những lần sau, bà ta sẽ bám dai như đỉa chứ nhất quyết không buông cái mỏ vàng của mình ra. Jungkook bực mình đi lại kéo hắn lùi lại phía sau: "Anh đừng có cho bà ta mượn tiền, bà ta sẽ lại lấy nó đi đánh bài hết đấy."

Cha Beok Soon nổi khùng, chỉ thẳng tay vào cậu: "Tao có làm gì cũng không đến lượt thằng ranh như mày quan tâm. Nếu như không cho tao mượn thì tao sẽ lại đến quấy rối cuộc sống của chúng mày, không để cho mày và con nhỏ So Yeon ấy yên. Nhà bạn mày giàu như thế thì không nên tiếc đâu, chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ là đủ để bịt cái miệng tao lại rồi, tao sẽ không làm phiền đến ai hết."

Ai mà tin được bà ta, cậu nhất định không để Kim Taehyung đưa tiền cho bà ta. Nhưng hắn lại đẩy cậu qua một bên, cười cười nói nói với Cha Beok Soon: "Hôm nay tôi không mang theo ví của mình nhưng có cái này có thể thay thế đó." Hắn quay trở lại xe lấy một con dấu được làm bằng vàng đưa cho bà ta.

"Nếu như bà bán nó sẽ có một khoản tiền lớn đủ để tiêu xài trong vài tháng, miễn là bà không lãng phí vào sòng bạc."

Cha Beok Soon hồ hởi nhận lấy con dấu, bà ta gật đầu như gà mổ thóc: "Yên tâm đi, tao sẽ không dính đến bài bạc nữa đâu." Sau đó cất kỹ con dấu trong túi rồi rời đi ngay, bà ta sợ ở lại một lúc Kim Taehyung nổi chứng lấy lại.

Cậu không hiểu nổi tại sao anh lại đưa con dấu cho bà ta, có phải anh có ý đồ gì không?

"Thứ đó không phải của anh đúng không? Sao anh lại có nó?"

Kim Taehyung giơ ngón tay cái trước mặt cậu, hắn biết cậu sẽ đoán ra gì đó mà. Nó là con dấu của một người bạn họ Choi mà chú hắn quen, nó chỉ là đồ giả được làm bằng đồng mạ vàng mà thôi, không phải được làm bằng vàng nguyên chất. Hắn đưa nó cho Cha Beok Soon để làm cái cớ, khiến bà ta trở thành đối tượng truy sát của ông Choi vì đã lấy cắp con dấu của ông ta.

"Anh... anh gián tiếp giết người rồi còn gì?"

"Không có. Người của ông Choi chỉ truy sát bà ta một thời gian thôi, để bà ta phải trốn trong sợ hãi, không dám quay lại thành phố này để làm phiền đến gia đình của em nữa."

Ra là vậy, hắn không biết sao để khiến Cha Beok Soon biến mất được nên đã dùng đến cách này. Bà ta bị đổ tội ăn cắp con dấu, đắc tội với ông trùm xã hội đen, quảng thời gian sau này sẽ phải trốn chui trốn nhủi như con chuột.

"Cảm ơn anh đã giúp đỡ gia đình của tôi."

"Không có gì đâu, mà em đang về nhà hả?"

"Ừm, tôi có thể về cùng..."

Chưa nói hết câu đã bị hắn cướp lời: "Em đi đường cẩn thận, tôi cũng phải về nhà đây."

Kim Taehyung lên xe phóng đi, cậu còn tưởng hắn sẽ tốt bụng cho cậu đi nhờ xe kìa. Khi tốt thì tốt vô cùng, khi thì hắn lại đần thối ra.

...

Hôm nay là thứ bảy, cậu rảnh rỗi cả ngày nên Kim Taehyung đã rủ cậu đến công trường chơi, tiện thể xem hắn làm việc. Kim Namjoon đã dễ tính hơn nên không phàn nàn gì với chuyện này. Cậu nhắn tin rủ bạn mình đi cùng, nhưng chỉ có Park Jimin đồng ý, còn Song Ji Hyo không có Kim Na Eun cô ta sẽ không đi.

Bây giờ mà cậu rủ thêm Na Eun đi nữa thì cá là cô ta có bận mấy cũng bay tới ngay. Chắc giờ Song Ji Hyo đang cố gắng làm quen với mấy con mèo, dạo này cô ta cố gắng dữ lắm, vì tình yêu cao cả mà bất chấp hy sinh thân thể dưới móng vuốt mèo.

Jungkook tìm trong tủ đồ, cậu chọn một chiếc áo phông màu cam cháy mặc với quần jeans đen, phối thêm một chiếc áo khoác jeans xanh. Nếu đeo thêm một chiếc kính sẽ tuyệt hơn nhưng công trường là nơi nhiều bụi nên mang theo kính không phù hợp lắm.

Park Jimin tới rồi, cậu xuống nhà cùng cậu ra đến công trường mà nhóm Kim Taehyung đang làm việc. Đó là một dự án lớn, bọn họ sẽ xây dựng nguyên một công viên giải trí rộng 24.000 mét vuông. Công trình vừa bắt đầu khởi công nên mọi người có vẻ bận bịu hơn.

Cậu và Park Jimin tìm mãi mới thấy Kim Taehyung và những người khác. Hắn vừa thấy cậu đã mỉm cười vui vẻ, chỉ có mỗi cậu mới khiến hắn cười một cách dịu dàng như vậy. Jungkook và Jimin chạy tới, hai người dừng lại thở dốc nhìn lên.

"Cuối cùng cũng tìm được mọi người rồi, sao chỗ này lại rộng như vậy chứ."

Park Jimin cũng than phiền: "Các anh nên dùng xe điện để di chuyển đi, đi bộ thực sự là ác mộng đó."

Cả hai đều mệt nhưng chỉ có Jeon Jungkook được người yêu quan tâm, Park Jimin ghen tị ra mặt. Min Suga tinh ý nhận ra nên đã đến quan tâm cậu ta: "Em không sao chứ? Nếu mệt quá thì nghỉ một chút cũng được, anh sẽ nhờ người lấy nước đến cho."

Park Jimin như tìm được vị thần cứu rỗi cuộc đời mình, cậu ta bám vào Min Suga để dựa dẫm.

"Anh thật sự là một người tốt mà, nếu anh làm người yêu của em thì tốt biết bao."

"Thật sự anh có thể làm người yêu em sao?"

Park Jimin nhận ra mình ngu rồi nên liền đứng phắt dậy: "Không có, em chỉ nói giỡn thôi à, anh đừng có để tâm." Thật sự là thích nhưng vẫn không nên tiến tới, lún sâu vào mối tình này chỉ khiến cậu ta gặp rắc rối.

Kim Namjoon cho đám trẻ này thời gian thể hiện tình cảm nhiều rồi, anh ta không thể nào trì hoãn nữa nên lên tiếng nhắc nhở bọn họ: "Mau quay lại công việc đi, chúng ta còn phải làm rất nhiều thứ nữa."

Jungkook ngước nhìn anh, đó là cấp trên khó tính mà Kim Taehyung đã kể cho cậu nghe. Anh ấy nghiêm khắc đến nỗi không cho nhân viên của mình phạm phải bất kỳ lỗi nào dù là nhỏ nhất, nếu như phạm lỗi sẽ phải tự mình giải quyết, không thì chấp nhận bị sa thải.

Mọi người đều có ác cảm với Kim Namjoon nhưng cậu lại thấy hôm nay anh đã cởi mở rất nhiều. Anh ấy đã nhận việc hướng dẫn nhóm Kim Taehyung, tận tâm giải đáp các thắc mắc và những khó khăn bọn họ gặp phải. Không quá khi mà Kim Taehyung và bạn mình lại kính trọng Kim Namjoon như vậy.

Mọi người tập trung làm việc, những người rảnh rỗi như cậu và Park Jimin chỉ biết theo sau họ, tò mò nhìn những công nhân đang làm việc. Bàn tay lớn tiến đến nắm chặt tay cậu dẫn đi, mắt hắn vẫn dán vào bản thiết kế trên tay nhưng vẫn biết cậu đang làm gì. Trái tim cậu bắt đầu loạn nhịp, những hành động của hắn vốn bình thường nhưng trong mắt cậu nó rất đỗi ngọt ngào. Hai người tay nắm chặt tay, sánh bước bên nhau đi trên con đường gồ ghề đất đá.

Cậu lại ở chơi đến tận chiều, khi các công nhân đang chuẩn bị để về nhà thì nhóm của Kim Taehyung lại đi kiểm tra lại một lần nữa. Park Jimin bắt được một con sâu đem đi hù cậu, Jungkook không sợ sâu nhưng bị giật mình bởi cơ thể đầy lông của nó, không cẩn thận vấp chân vào đá.

Cả người cậu ngã lui phía sau, đập mạnh vào lưng của Jin. Anh ta mất thăng bằng tiếp tục ngã đè lên người phía trước. Gần đó có hai công nhân đang bê một thùng nước cũng bị cuốn vào vụ tai nạn. Chiếc thùng rơi xuống đất, nước dơ trong thùng văng tung toé lên trang phục của những người đứng gần đó.

"Em xin lỗi! Em không cố ý đâu!"

Park Jimin luống cuống khó xử, cũng tại cậu ta mà chuyện này mới xảy ra. Min Suga an ủi cậu ta: "Không sao đâu, mọi người sẽ không trách em."

Kim Taehyung đưa hai tay xách cậu đứng dậy, còn Kim Seok Jin vẫn nằm trên người của Kim Namjoon. Trong số tám người ở đây thì hai người đó bị ướt nhiều nhất.

Jin gượng dậy, anh ta rất bực bội khi cơ thể mình bốc lên một mùi kinh khủng. Trước khi cóc vào đầu tên nhóc Park Jimin đó một cái để trả thù thì anh ta phải đứng dậy trước đã.

Kim Seok Jin bị kéo lại, mặt của anh ta đập thẳng vào lồng ngực của Kim Namjoon. Sự xấu hổ đột nhiên hiện lên trên khuôn mặt Jin, đang ở trước mặt đám Kim Taehyung mà anh định làm gì vậy?

"Thả ra..."

"Yên nào."

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, Jin đột nhiên im lặng không nói lời nào nữa. Anh lấy xác của một con rết to từ tóc của Jin, nó đã chết rồi.

Con rết đã được lấy xuống nhưng Kim Seok Jin vẫn chưa chịu đứng lên.

"Cậu còn ngây người ra đó làm gì? Định nằm đè lên tôi đến khi nào?"

Anh ta bừng tỉnh, vội đựng dậy tránh đi chỗ khác. Kim Taehyung và Min Suga cùng lúc vuốt cằm suy luận, bọn họ nhận ra giữa hai người này có cái gì đó. Mà thôi, giờ cả đám bị nước bẩn văng hết lên người rồi, thay vì đem bộ dạng nhếch nhác này về nhà thì chẳng bằng đến nhà của của Min Suga ở gần đây để thay ra. Vóc dáng của bọn họ không chênh lệch nhau nhiều nên sẽ mặc vừa quần áo của Min Suga thôi.

Tất cả đều đồng ý, nhà của anh ta gần đây nên đi bộ một chút là tới nơi. Còn xe riêng của từng người sẽ được người mà Min Suga đã thuê đến lái về nhà của anh ta.

Min Suga vào trong lựa năm bộ đồ phù hợp với từng người rồi đưa cho người làm đem tới căn phòng mọi người đang dùng để tắm. Jungkook được đưa cho một bộ đồ khá là ba chấm, chiếc áo phông màu hồng có một con gấu bông đính ở giữa và một chiếc quần cùng màu, in đầy hình trái tim.

Cậu nhắm mắt mặc đại, sau khi xong thì đem đồ dơ của mình ra ngoài để người làm đem đi giặt. Đúng lúc gặp Min Suga trên hành lang, cậu muốn nhờ anh ta lấy một bồ đồ khác thay thế.

"Sao vậy? Trông cậu rất đáng yêu mà."

"Tôi không cần đáng yêu! Mà sao anh lại có sở thích với kiểu đồ kỳ quặc này vậy?"

"Ai nói nó là đồ của tôi. Theo trí nhớ thì hình như nó là của một cậu nhóc khá dễ thương mà tôi đã từng qua đêm, sau khi rời đi thì cậu ấy để quên bộ đồ này ở nhà của tôi."

Cái gì? Hắn cho cậu mặc cái thứ quái quỷ này đã đành, nó còn là đồ của người khác để quên.

Nhịn! Phải nhịn! Không được đấm anh ta!

"Nói gì thì nói, anh tìm giúp tôi bộ đồ khác đi."

"Rồi rồi, theo tôi."

Cậu đi theo anh ta, căn phòng bên cạnh đột nhiên mở ra. Park Jimin vừa tắm xong, nhưng cậu chỉ chú ý đến bộ đồ mà cậu ta đang mặc. Áo sơ mi trắng cổ trụ phanh ngực, phối với một chiếc quần tây đen. Trông cậu ta có khác gì một vị hoàng tử bước ra từ truyện tranh đâu chứ?

Park Jimin nhìn bộ dạng hường phấn từ đầu đến chân của cậu rồi bụm miệng cười.

"Gì thế này? Jungkook à, bộ đồ cậu đang mặc nhìn "ngu" vãi."

Là cậu muốn chắc, mang tiếng học nhiếp ảnh nhưng lại diện một bộ đồ quái dị như vậy, đến mấy bộ đồ rẻ tiền ngoài chợ còn đẹp hơn. Jungkook đổ hết tội lỗi lên đầu Min Suga, tất cả là do anh ta muốn chọc ghẹo cậu.

"Cho Jimin một bộ đồ đẹp như vậy nhưng anh lại đem thứ này cho tôi là sao hả? Cái tên không có lương tâm, thiên vị!"

Tiếng của cậu to quá, khiến cho mấy người đang thay đồ trong phòng cũng tò mò đi ra xem. Kim Taehyung vừa thấy cậu, hắn đã tiến đến ôm chầm lấy.

"Cục cưng của tôi, sao hôm nay em lại ăn mặc dễ thương quá mức như vậy hả?"

Cục cưng? Dễ thương? Cậu đấm mạnh vào bụng của hắn, giở giọng đe dọa: "Anh mà còn gọi tôi là "cục cưng" hay "dễ thương" này nọ nữa thì liệu hồn."

"Tại sao chứ?"

"Không tại sao hết!"

Cậu bực mình kéo Min Suga đi, nhất định phải thay bộ đồ ngu ngốc này ra. Suga lấy cho cậu một bộ đồ tử tế, nhưng cậu không ưng cái màu của nó chút nào.

Kim Taehyung lấp ló ở cửa, thấy cậu mãi không ưng ý mấy bộ Min Suga đưa nên đã tiến vào trong, đề nghị với cậu: "Để tôi chọn đồ cho em nhé!" Sau đó quay sang nói với Min Suga: "Anh Namjoon đang gọi cậu đó, hình như là về vấn đề công việc."

Thứ có thể khiến Min Suga nghiêm túc chỉ có công việc mà thôi, vừa nghe Taehyung bảo thế, anh ta liền bỏ đống đồ trên tay xuống rồi đi ngay.

Kim Taehyung đi lại tủ đồ, hắn muốn chọn bộ đồ mà Min Suga chưa mặc lần nào, hắn ghét việc cậu mặc chung đồ với tên con trai khác. Jeon Jungkook đứng đằng sau ngắm nhìn Kim Taehyung không rời mắt.

Hắn mang một chiếc áo len cổ cao màu xám, cùng một chiếc quần âu màu đen. Đồ này rất khó diện vì nó chỉ phù hợp với một số dáng người nhất định, nhưng Kim Taehyung mặc lên thì rất đẹp. Vì hắn rất cao, tỉ lệ cơ thể lại hoàn hảo nên mặc gì nhìn cũng hợp hết.

Jungkook bị giật mình khi hắn bất ngờ quay lại. Kim Taehyung đã chọn được bộ đồ phù hợp với cậu, hắn muốn cậu thay luôn. Jungkook cũng muốn cởi bộ đồ ngu ngốc mình đang mang ra lắm rồi nên không nghĩ ngợi gì mà cởi áo ra thay luôn.

Kim Taehyung cắn nhẹ môi dưới, đã một thời gian rồi hắn mới thấy lại khung cảnh đẹp đẽ này. Từng đường nét rõ ràng trên cơ thể cậu khiến trái tim hắn xáo động, hắn muốn chạm vào.

Kim Taehyung đi lại đằng sau, hắn cúi xuống hôn nhẹ vào vai cậu. Jungkook rùng mình co người lại.

"Anh... anh đang làm gì vậy?"

"Không phải là em cố ý thay đồ trước mặt tôi sao? Hay tôi hiểu làm cái gì rồi?"

Hắn tiếp tục hôn lên cổ rồi di chuyển ra sau gáy. Bên dưới còn có thứ gì đó cọ vào mông cậu, Jungkook không để yên được nữa nên cậu đã tránh đi bằng cách bước lên phía trước.

"Xin lỗi anh, nhưng mà tôi không muốn làm chuyện đó. Tôi... tôi sợ."

"Không sao đâu, tôi sẽ không ép em."

Kim Taehyung đi vào nhà vệ sinh, hắn định sẽ tự mình giải quyết thứ bên trong quần. Là con trai nên cậu cũng hiểu, người yêu đang ở trước mắt rồi mà vẫn phải tự mình vận động như khi còn độc thân sẽ cảm thấy hơi buồn.

Nhưng Jungkook còn cách nào khác nữa chứ, sợ thì vẫn sợ thôi. Cậu vẫn chưa đủ can đảm cho chuyện đó, cứ như lần đầu trải nghiệm vậy.

Một lúc sau hắn mới trở ra. Hai người cùng xuống dưới phòng khách. Không ngờ nơi đó đã trở thành một bữa tiệc. Min Suga đã cho người nấu rất nhiều món ăn và mời mọi người ở lại ăn tối. Người khó tính như Kim Namjoon còn không từ chối thì những người khác sẽ dễ dàng đồng ý thôi.

Giữa bữa ăn, Min Suga đem ra hai chai rượu Whisky Macallan F & R S được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net