Chap 13: Kẻ ăn cắp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi chuyện sao chép ý tưởng xảy ra, cả công ty lại có lý do để bàn tán về Jungkook, mỗi ngày cậu đều phải nghe những lời mỉa mai, ác cảm về cậu thư ký họ Jeon trong lòng mọi người lại càng tăng lên. Thư ký Woo và mọi người ra sức an ủi nhưng dường như chẳng ăn thua gì.

Đã vậy cậu quyết định gặp hắn nói rõ mọi chuyện một lần. Ngày hôm đó, ánh mắt thất vọng của Kim Taehyung khiến cậu rất đau lòng, đau lòng hơn là khi hắn không chịu nghe cậu giải thích.

Tiếng gõ cửa khiến hắn tạm ngừng công việc, lúc nhìn thấy Jungkook bèn cúi mặt nhìn chằm chằm vào hồ sơ, một câu hỏi qua loa cũng chả có. Cậu đứng trước mặt hắn một lúc lâu, gượng gạo khi người kia cứ giữ im lặng, nếu đã không chịu lên tiếng vậy để cậu lên tiếng trước, Jeon Jungkook này không muốn làm khó ai cả.

"Tôi...chuyện mẫu thiết kế, tôi thật sự không có ăn cắp."

"Tôi biết."

"Vậy tại sao hôm đó cậu lại bỏ đi?"

"Vậy cậu muốn tôi ở lại làm gì, nếu tôi ra mặt bênh vực cậu lúc đó cậu nghĩ mọi người sẽ nghĩ thế nào, con người tôi không tin vào lời nói suông, cậu đi tìm bằng chứng tố cáo cô ta đi, có bằng chứng rồi ai dám không tin cậu."

Jungkook mở miệng muốn nói thêm thì bị cắt ngang bởi người tên Park Yohan, nhìn thấy hai người họ đang nói chuyện riêng liền vờ vịt xin lỗi rồi quay lưng ra ngoài, cửa chưa kịp đóng đã bị hắn gọi vào. Không muốn làm kỳ đà cản mũi mấy người đang yêu nhau, cậu lẳng lặng mở cửa ra ngoài.

Giờ bảo đi tìm bằng chứng khác nào bảo đi tìm kho báu, nếu có đã tìm thấy từ lâu rồi, đúng là xui xẻo hết sức. Ahn Jisung từ sau đi đến khoác vai cậu, nó còn cố tình mua loại sữa chuối mà cậu thích với mục đích khiến tâm trạng cậu tốt hơn, nhưng làm gì dễ dàng đến vậy, tầm này thì uống thuốc tiên chưa chắc đã vui lên được.

"Đừng buồn nữa mà Jungkook, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Khuyên người khác đừng buồn vậy mà mặt mày Ahn Jisung còn buồn bã hơn, nó là một người luôn quan tâm đến bạn bè, bạn bè buồn nó cũng sẽ không vui. Cậu gượng cười xoa xoa cái đầu tròn tròn không thua gì mình, Ahn Jisung rưng rưng nước mắt như sắp khóc đến nơi, làm ơn đi, ai mới là người đang buồn vậy chứ.

"Không cần an ủi mình, sao chép ý tưởng là chuyện không thể chấp nhận với một nhà thiết kế, kiểu gì họ cũng sẽ đuổi việc mình thôi."

Trước khi họ đuổi việc chi bằng cậu xin nghỉ trước cho rồi. Sau đó tìm công ty nào khác vào làm việc, công ty nhỏ cũng được, miễn sao nơi đó đủ điều kiện để cậu phát huy năng lực là được. Nghĩ đến việc tạm biệt mọi người ở đây Jungkook có chút không nỡ.

"Mà Jungkook nè, cậu với chủ tịch quen biết nhau từ trước có đúng không, trông hai người khá thân thiết."

"Quen biết từ trước thì đúng nhưng thân thiết thì không, mình với tên đó thiếu điều chưa giết nhau thôi đấy."

Lần đầu tiên cả hai gặp nhau là khi chuyển vào trường cấp ba nổi tiếng nhất thành phố, ngôi trường quy tụ con cái của những nhà tài phiệt, vậy nên có thể nói xuất thân của mỗi một học sinh trong trường đều không tầm thường. Hôm đó cậu được ba đưa đến trường, đang lúc mải mê ngắm nhìn khuôn viên rộng lớn, bất ngờ một trái bóng bay thẳng vào đầu làm cậu ngã ngửa trước mặt nhiều người, Kim Taehyung chính là người đá trái bóng ấy, hắn chạy đến xin lỗi mấy câu rồi nhặt trái bóng quay đi. Ấn tượng đầu tiên của cậu đối với hắn chính là ghét cay ghét đắng.

Đến khi chuyển vào ký túc xá, để không gian thêm phần mát mẻ, Jungkook mang theo ít cây xanh treo ở ban công, đang lúc tưới nước thì vô tình đụng trúng chậu nước tưới cây. Tiếng la hét dưới lầu chứng tỏ ai đó đã hứng trọn chậu nước. Cậu không dám nhìn xuống, mãi một lúc mới ló đầu ra xem thử, Kim Taehyung dùng ánh mắt viên đạn nhìn về phía cậu. Xem như hoà nhau đi, hắn đá trái bóng vào đầu cậu, giờ cậu đổ cả chậu nước lên người hắn.

Thành tích học tập của cậu thuộc loại giỏi, năm nào cũng đứng nhất lớp, chín năm làm lớp trưởng chính là điều đáng tự hào trong sự nghiệp học tập của cậu. Ấy vậy mà khi bước vào ngôi trường cấp ba lại bị đồ đáng ghét ngán đường, hắn thuộc dạng giỏi hơn cả cậu, hai người học cùng lớp, thành tích học tập của cậu vì thế mà tuột xuống hạng hai. Có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thắng hắn.

Không chỉ học tập mà ngay cả thể thao cậu cũng thua Kim Taehyung. Năm đó trường tổ chức cuộc thi bóng rổ, hai người họ được chọn vào đội tuyển, với khả năng thể thao bẩm sinh, hắn được chọn làm đội trưởng đội bóng rổ. Rõ ràng cậu không hề thua kém vậy mà người được chọn lại là đồ đáng ghét. Lúc luyện tập hắn luôn cố tình gây khó dễ cho cậu, bài tập nặng hơn người khác vài phần, cuối buổi còn bị bắt dọn dẹp phòng tập. Lúc trận đấu diễn ra, bóng đến tay cậu luôn bị hắn cướp lấy dù cho hai người cùng một đội, đối thủ dần bị họ lãng quên, cứ như trận đấu này là của riêng hai người. Kết quả Kim Taehyung ghi được mười điểm cho đội trong khi Jeon Jungkook chỉ có chín điểm, nếu không vì thấp hơn một cái đầu có lẽ cậu đã thắng rồi.

Ông trời bất công đến nổi chuyện tình cảm cũng thiên vị cho hắn. Hẹn hò với cả hoa khôi của trường, chia tay rồi liền chuyển đối tượng sang con gái hiệu trưởng, đàn chị khó tính cũng bị hắn thu phục. Tốc độ thay người yêu khiến cậu chóng mặt. Những cô gái hắn quen không có ai là không xinh đẹp cả, toàn bộ đều là mỹ nhân. Cho đến một ngày Kim Taehyung bị cậu giật mất bạn gái, cả hai chính thức đối đầu với nhau. Jungkook không tìm người yêu, đợi hắn tìm được người yêu cậu liền nhảy vào cướp đi, như này vui hơn nhiều. Điều này khiến hắn cảm thấy không vui.

Cả hai hẹn gặp mặt nhau, nói không xong liền lao vào đánh nhau, đánh đến máu me đầy mặt vẫn đè chặt đối phương trên mặt đất mà đánh, đồng phục dính đầy bùn đất, tay chân trầy xước đủ chỗ. May sao có giáo viên đi ngang nhìn thấy nên ngăn lại. Hình phạt cho trận đánh nhau là bị cấm túc một tuần. Hắn bị ba mình nhốt trong phòng một tuần liền, xem như là hối lỗi, hết một tuần sẽ thả ra. Cậu vừa về nhà đã bị ba đánh một trận, từng này tuổi rồi vẫn còn nằm dài trên ghế hứng chịu từng trận roi, đau thì không đau, hơi nhói tí thôi, nhiêu đây đã là gì so với mấy vết thương trên mặt.

Kể từ đó trường học chia thành hai phe, một bên là Kim Taehyung, một bên là Jeon Jungkook. Nơi nào có hắn thì sẽ không có cậu, nơi nào có cậu hắn sẽ không bước đến. Nếu bắt buộc phải đối đầu với nhau, cả hai sẽ xem nó như một cuộc chiến, ai giành được chiến thắng sẽ trở thành vua. Ác cảm về đối phương vì vậy mà tăng lên từng ngày.

Điều mà cậu mong chờ nhất chính là học hết cấp ba để không phải gặp khuôn mặt đáng ghét kia nữa. Ban đầu cậu dự định sang Mĩ du học nhưng vì nghe tin Kim Taehyung cũng sang Mĩ nên mới thay đổi kế hoạch đến Anh du học.

"Chuyện của cậu với chủ tịch cứ như phim ấy."

Ahn Jisung trầm trồ khi nghe câu chuyện cậu vừa kể. Tình tiết còn hơn mấy bộ phim chiếu mạng, phim ảnh chưa chắc có mấy tình tiết thú vị như này.

"Vậy nên mới nói, mình cực kỳ ghét việc đứng sau cậu ta, Kim Taehyung đáng ghét vô cùng, rất rất rất đáng ghét."

Ngoài cửa, bóng dáng cao lớn lấp ló nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người, sắc mặt trông rất khó coi. Kim Taehyung định tìm cậu nói chút chuyện, ai ngờ nghe thấy cấp dưới đang nói xấu mình, một câu đáng ghét, hai câu cũng đáng ghét nốt. Không thèm tìm nữa, hắn quay lưng bỏ về phòng.

Rất nhanh ngày công bố những mẫu thiết kế đã đến. Cũng trong ngày hôm đó Jeon Jungkook quyết định rời khỏi công ty. Đồ dùng đều đã bỏ hết vào thùng giấy, bàn làm việc trống trơn, sắp phải nhường nó cho nhân viên khác rồi. Hội bạn thân ôm cậu xem như chia tay, ai cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, ngay cả Min Soojin thường ngày lạnh lùng cũng khóc thút thít.

"Đừng quên liên lạc với mình nhé, đừng ngắt máy đó."

"Cậu chắc chắn sẽ tìm được công ty tốt hơn mà, đừng quá lo lắng."

"Bọn mình sẽ nhớ cậu lắm đó Kookie."

Khẽ mỉm cười rồi quay lưng bước đi, lúc đến gần cửa vẫn không quên quay lại nhìn mọi người lần cuối, hai tay ôm thùng giấy run run, ghét cái khoảnh khắc chia tay này thật, muốn khóc chết đi được. Sợ mọi người buồn bã thêm, cậu cố nén nước mắt vào trong, thời gian làm việc không lâu nhưng đủ để cậu nhớ về những người bạn này, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.

Trong phòng họp, tất cả nhân viên hồi hộp mong chờ mẫu thiết kế xuất sắc nhất, màn hình hiển thị khiến mọi người ngây ngốc bất ngờ. Trái với suy nghĩ của bọn họ, thay vì mẫu thiết kế của Lee Chaewon thì mẫu thiết kế được chọn lại là của Jungkook.

"Chuyện này là sao chứ?"

Hắn hài lòng với kết quả trên màn hình, xoay ghế đối mặt với Lee Chaewon, ánh mắt sâu thẳm không rõ tâm tư.

"Tôi không thể chọn mẫu thiết kế của kẻ ăn cắp được."






End chap 13

Cái này gọi là hào quang nam chính 😏

1k reads cho LGĐĐGNR





mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net