Chap 16: Đuổi bắt giữa màn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết hôm nay tệ quá, kể từ sáng sớm đã mưa như trút nước, gió mạnh đến mức làm nghiêng ngã mấy cành cây trước công ty, tiếng mưa bên ngoài rất ồn, mọi người không ai tập trung làm việc được cả. Jeon Jungkook đứng ngay cửa sổ lớn được lắp kính, hớp vài ngụm cà phê nóng cho ấm người.

Tối qua đã xem dự báo thời tiết vậy mà sáng nay vẫn quên mang theo ô. Không biết đến bao giờ mới tạnh mưa.

Kim Taehyung từ xa đã nhìn thấy cậu đứng trầm ngâm ngắm mưa, hắn bước sát đến bên cạnh, lúc lướt qua còn cố tình đẩy vai người kia. Jungkook không chú ý bị hắn làm đổ cả cốc cà phê, may là cốc giấy nên không vỡ, nhưng cà phê bên trong văng tung toé khắp nơi, dính vào quần tây và giày da của cậu. Nghe thấy tiếng hét sau lưng, hắn cong người bỏ chạy một mạch, để cậu bắt được chắc mặt hắn như cái mền mất.

"Chọc ghẹo con thỏ đanh đá đó vui thật."

Thư ký Woo phía sau trề môi, khuôn mặt đầy vẻ phán xét. Chủ tịch từng này tuổi rồi mà cứ đi chọc ghẹo thư ký Jeon. Vì cái trò này mà cậu ta hay bị mắng oan mấy trận, Jeon Jungkook nếu không tóm được hắn sẽ lôi cậu ta ra mắng thay, dù rất muốn đem những lời đó nói lại với chủ tịch nhưng thư ký Woo không dám.

Jungkook ái ngại nhìn dì lao công, tất cả là tại đồ đáng ghét kia, nếu không phải do hắn thì dì đâu phải cực khổ lau dọn mớ hỗn độn này. Tiếng chuông điện thoại kéo cậu ra khỏi cơn tức giận, người duy nhất có thể xoa dịu Jeon Jungkook gọi đến đúng lúc lắm.

"Chuyện gì thế Jinie?"

"Kookie à, giúp mình với, tìm giúp mình nhà hàng nào sang trọng một chút được không?"

"Sao thế, sao tự dưng lại hỏi nhà hàng, bình thường cậu thích ăn mấy quán vỉa hè nhất mà?"

"Không phải cho mình mà là cho chủ tịch của mình, anh ta sắp có cuộc hẹn với người yêu, nghe đâu là kỷ niệm bốn năm quen nhau gì đó, giờ bảo mình đặt nhà hàng giúp."

Việc này nằm ngoài khả năng của y, với một người chỉ toàn ăn ở mấy quán ăn vỉa hè thì đây là một đề bài khó. Đồng ý rằng y là con nhà danh giá, ba đời đều là tài phiệt, nhưng những thứ hào nhoáng đó thật sự không hợp với người đơn giản như Kim Seokjin.

Cậu cảm thấy có chút buồn cười, không biết y làm việc kiểu gì mà để cấp trên quay như chong chóng, mỗi ngày đều yêu cầu làm mấy việc kỳ lạ. Hôm thì bắt ngồi giải bài tập toán và vật lí cùng, hôm thì bắt chạy xe mấy vòng quanh thành phố chỉ để mua loại nước mà người yêu anh ta thích, hôm nay lại bắt y đặt giúp một nhà hàng sang trọng. Kim Namjoon này chắc chắn có vấn đề, hoặc anh ta là kẻ thù kiếp trước của Kim Seokjin cũng không chừng.

Không thể thấy chết mà không cứu, cậu gợi ý một vài nhà hàng mà bản thân từng đến, có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều. Chật vật một lúc cũng lựa chọn được một nhà hàng ưng ý, y hớn hở mỉm cười, gọi điện đến đó đặt bàn trước kẻo hết. Tưởng đâu đã được yên, ai ngờ còn bị bắt đi đến đó xem trước mọi thứ, Kim Namjoon hào phóng bao trọn một tầng của nhà hàng chỉ để tạo bất ngờ cho người yêu, nào là chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng, rượu vang cao cấp, tất cả món ăn đều là món Âu theo sở thích của cậu người yêu kia. Lắm chuyện thế sao không tự đi mà chuẩn bị.

Chần chừ trước cửa nhà hàng không vào vì mưa mỗi lúc mỗi to, vì đồng lương ít ỏi đành cắn răng dầm mưa chạy vào. Dưới sự chỉ dẫn của y, mọi thứ đâu vào đấy, nến đã được thắp, lúc hai người họ bước vào đèn sẽ bật lên, hoà theo đó là tiếng đàn du dương. Một khung cảnh còn hơn cả lãng mạn.

"Sao mày thông minh quá vậy Kim Seokjin."

Đúng giờ hẹn, Kim Namjoon nắm tay người yêu bước vào, là một chàng trai nhỏ nhắn, da trắng, mắt to tròn, nhìn vào liền có cảm giác muốn bảo vệ. Cậu khoác tay anh, không giấu được vẻ bất ngờ.

Trong lúc hai người họ ăn uống vui vẻ, Kim Seokjin ngồi bên này thưởng thức hộp cơm trưa chưa có thời gian động đến. Tiếng hắt xì nho nhỏ phát ra từ một góc khiến Kim Namjoon chú ý, đó là Kim Seokjin, ban nãy dầm mưa chạy vào kết quả quần áo thấm đầy nước mưa, vì không có thời gian thay quần áo nên y đành mặc luôn bộ quần áo trên người đến bây giờ.

_


Vừa mang một số tài liệu đến phòng kinh doanh về Jungkook đã thấy ai đó đặt ô trên bàn mình. Hỏi mọi người xung quanh cũng không ai biết, có lẽ là mang đến vào giờ ăn trưa.

Lúc ra về, thấy Lee Chaewon cứ loay hoay mãi vì không tìm thấy ô, cậu đưa ô của mình cho cô ta, dù gì cô ta cũng là con gái, để dính mưa thì khó coi lắm. Kết quả chờ đến tám giờ mưa vẫn chưa tạnh, tự nhủ rằng rất nhanh sẽ hết mưa nhưng sao mưa càng lúc càng lớn. Bóng dáng cao lớn lẻ loi trước cửa công ty, đi qua đi lại không ngừng, lúc mỏi chân quá sẽ ngồi thụp xuống một góc, hai tay ôm gối trông đáng thương vô cùng.

Mặt đất phản chiếu cái bóng của ai đó, Jungkook giật mình quay lại, hoá ra là đồ đáng ghét, còn tưởng đâu là yêu ma quỷ quái nào. Hắn cầm theo ô tiến về phía cậu, ánh mắt hiện rõ vẻ bất ngờ, rõ ràng lúc trưa đã đặt một cái ô trên bàn rồi, giờ lại ngồi đây là sao.

"Ô tôi đưa cậu đâu?"

"Cậu đưa tôi? À, là cái ô màu đen trên bàn chứ gì, tôi cho trưởng phòng Lee mượn rồi."

Sở dĩ hắn đưa ô vì biết Jungkook rất ghét bị ướt mưa, hồi còn đi học, vì không muốn bị ướt mà cậu đã ngồi lì trong phòng học ba tiếng liền để chờ mưa tạnh. Dự báo thời tiết nói hôm nay mưa đến tận khuya, không đưa ô chẳng lẽ để cậu chờ đến khuya mới về nhà.

"Biết ngay cậu sẽ đưa ô cho người khác mà."

Việc này cũng nằm trong tính toán của hắn, bản thân không thích bị ướt mưa vậy mà cứ thấy ai không có là lại đưa cho người ta. Thư ký Woo ngồi ngoài xe đã hiểu được phần nào câu chuyện, hèn gì lúc nãy khi đang trên đường về nhà, chủ tịch cứ bắt cậu ta quay về công ty cho bằng được.

Jungkook từ chối lời đề nghị để hắn đưa về. Không quan tâm đến người bên cạnh, cậu quay sang ngắm nhìn cơn mưa nặng hạt, vén nhẹ tay áo sơ mi hơn cổ tay một chút, bàn tay nhỏ đưa về phía trước hứng lấy từng hạt mưa lạnh giá. Đôi mắt to tròn như đang phát sáng. Con thỏ đanh đá của Kim Taehyung hôm nay còn biết ngắm mưa cơ đấy.

Bàn tay to lớn phía sau đẩy mạnh khiến cả người cậu ngã về phía trước, nước mưa chảy dài xuống khuôn mặt điển trai, giờ thì không còn chỗ nào trên người Jungkook khô ráo cả. Không để chịu thua, cậu chạy nhanh đến kéo tay để hắn cũng dính mưa như mình.

Một lớn một nhỏ rượt nhau chạy vòng quanh trước công ty. Nụ cười trước giờ chưa từng có hiện hữu giữa cả hai, chưa từng nghĩ có một ngày bản thân vì đối phương mà mỉm cười. Dưới cơn mưa như trút nước, hai bóng dáng ấy vẫn nô đùa rất hạnh phúc, dù cả người ướt sũng vẫn không muốn ngừng màn đuổi bắt này.






End chap 16

Chủ tịch gì 👶🐃 dạ





mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net