Chap 22: Cậu đã làm gì tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook mấy tuần trở lại đây có da có thịt hơn, là vì bà nội và bà Kim thường xuyên làm cơm hộp nhờ hắn mang đến công ty cho cậu, cơm rất ngon nên ngày nào cậu cũng vét sạch không để thừa chút nào. Bà nội rất chịu khó trong việc tạo hình, hôm thì làm cơm hộp hình gấu trúc, hôm thì cơm hộp hình bạch tuộc, cứ như bà đang dỗ con nít ăn vậy.

Park Yohan càng ngày càng không che giấu được sự đố kỵ. Hôm nào cũng thấy hắn mang theo hộp cơm đến phòng kế hoạch trao tận tay cậu, rốt cuộc hai người có quan hệ gì, tại sao hắn phải làm cơm hộp cho cậu mỗi ngày.

Trang blog của công ty hôm nay đăng tải bức ảnh chủ tịch đích thân mang cơm hộp cho thư ký Jeon, dù đăng vào giờ hành chính nhưng vẫn có rất nhiều lượt thích và bình luận, nhân viên công ty có vẻ không lo làm việc mà chỉ lo bàn luận về chuyện yêu đương của cấp trên.

Để tránh việc mọi người bàn tán, Jungkook bảo hắn không cần mang cơm đến cho mình nữa, cứ để ở phòng chủ tịch, khi nào ăn trưa cậu sẽ đến đó lấy. Cơ mà làm vậy càng đáng ngờ hơn ấy chứ. Chỉ còn mỗi cách mang lên sân thượng ăn thôi, vì không có mấy người thường lên đây.

Kim Taehyung không biết làm sao mà lại có nhã hứng lên sân thượng. Làn gió mát lạnh thổi ngang người hắn, ngước nhìn bầu trời trong xanh, ánh mặt trời nhè nhẹ khiến hắn phải nheo mắt vì chói. Thành phố mỗi ngày đều đông đúc như vậy, dòng người tấp nập bên dưới nhìn từ độ cao này thật nhỏ bé, tiếng còi xe inh ỏi chói cả tai. Bỗng tiếng "chóp chép" đâu đó hoà lẫn vào tạp âm mà hắn đang nghe.

Hoá ra là có con thỏ đang ngồi ăn trưa ở đây, thế mà hắn cứ tưởng là mèo hoang. Jungkook ngồi quay lưng với hắn, mái đầu tròn lắc lư liên tục lúc ăn, đâu đó còn có cả tiếng ngân nga. Thói quen này đã có từ lâu rồi, mỗi khi được ăn ngon cậu sẽ vui vẻ ngân nga một bài hát, có khi nhảy múa bằng mấy động tác kỳ quặc. Và đúng như những gì hắn nghĩ, cậu bỏ hộp cơm sang một bên, đứng bật dậy nhảy múa như đang thực hiện một nghi lễ.

Tiếng cười ha hả sau lưng khiến cậu giật mình, quay đầu lại liền bắt gặp tên đáng ghét đang cười ngoác cả miệng, coi chừng cười đến đau ruột đấy, ở đó mà cười cho lắm vào. Bực dọc ăn nốt nửa hộp cơm còn lại, hai má độn cơm phồng to, môi xinh chúm chím chu chu ra để nhai dần số cơm trong miệng. Người kia thẩn thờ ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu đó, hiếm khi mới được thấy, trước giờ Jungkook toàn bày ra bộ mặt hung dữ với hắn thôi.

Bước đến ngồi xuống bên cạnh, thỏ con đanh đá nhích người ngồi cách xa hắn, một người cố ngồi lại gần, một người cố ý cách xa, đến khi cả người cậu trượt khỏi ghế ngồi. Mông xinh tiếp đất một cách đau đớn. Tưởng hắn sẽ vươn tay ra đỡ lấy như trên phim sao, rất tiếc đây là đời thật, với cả nếu hắn đỡ thế nào cũng bị cậu mắng cho một trận vì dám chạm vào người.

Đứng dậy với cái mông đau nhói, Jungkook xoa xoa mông an ủi. Đá mạnh vào chân hắn một cái, cho chừa cái tội không đỡ người ta nè, thêm một cái nữa là tránh ra cho ông đây ngồi. Vô duyên vô cớ lên đây tranh chỗ ngồi với cậu làm gì không biết, cái tật xấu bao nhiêu năm không bỏ, lúc còn đi học vẫn thường tranh chỗ ngồi trong canteen với cậu chứ đâu.

"Sao lại ngồi ăn ở đây?"

"Bên dưới ồn ào quá, tôi muốn tìm chỗ nào yên tĩnh một chút."

"Bình thường thấy cậu hay cười nói lắm mà."

"Tôi cười nói nhiều đâu có nghĩa là tôi không biết mệt mỏi. Nè Kim Taehyung cậu biết không, tôi là một người hướng nội đó, thấy tôi nói nhiều vậy thôi chứ thật ra tôi chỉ như vậy với người mà tôi thật sự tin tưởng hoặc thân thiết. Khi còn du học ở Anh, tôi gần như không có một người bạn, chỉ khi họ bắt chuyện tôi mới đáp lại thôi, cậu thấy đáng thương không?"

Nụ cười gượng gạo khiến hắn tin vào những gì cậu nói. Hoá ra không phải chỉ có hắn mới cảm thấy như vậy. Đôi lúc hắn cảm thấy ghen tỵ với những người có thể bắt chuyện một cách dễ dàng với người khác, ở họ luôn toát ra một năng lượng gì đấy làm cho người ở cạnh thấy thoải mái. Đó là lí do vì sao khi còn du học không ai muốn làm bạn với hắn.

Những người hay cười chưa chắc đã vui, thà rằng không cười còn hơn cố gắng gượng cười, nụ cười gượng thật sự không dễ thương chút nào, nó càng chứng tỏ họ không ổn.

"Sao tôi phải ngồi đây nói mấy điều vô nghĩa với cậu chứ."

Jungkook tỏ ra bất mãn, lấy điện thoại bật một bài hát, xong xuôi liền đặt điện thoại sang một bên, cho hai tay vào túi áo ủ ấm. Không khí cuối năm thật lạnh, mỗi hơi thở của cậu đều mang theo làn khói, không ủ ấm một chút thôi cũng khiến tay lạnh cóng. Giai điệu nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh, hai con người với những suy nghĩ riêng ngồi cạnh nhau, an ổn ngắm bầu trời trong xanh, lắng nghe bài hát lãng mạng ấy.

Mái đầu tròn tròn gật gù, dần ngã vào vai hắn, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ. Mỉm cười nhẹ một cái, đưa tay đỡ đầu cậu sát vào vai mình, như này sẽ dễ chịu hơn, đúng là chỗ nào cũng ngủ được. Taehyung tựa đầu mình lên đầu cậu, giây sau cũng lăn ra ngủ mất, còn dám nói người ta.

Tiếng điện thoại reo làm hắn tỉnh giấc, người kia dường như không bị chuông điện thoại ảnh hưởng, ngủ say không biết trời trăng gì. Là bà nội gọi đến, bảo hắn đưa bé thỏ con về nhà chơi, không đưa được bé thỏ về thì không cần về nhà nữa. Vậy nên Kim Taehyung mới phải mạo muội bế người đang ngủ say ra xe rồi đưa về nhà.

Hình ảnh chủ tịch Kim bế thư ký Jeon trên tay nhanh chóng được lan truyền. Hàng chục câu chuyện được suy diễn ra, công ty không ai là không quan tâm đến chuyện này, tin được không, một số nhân viên còn lấy ảnh hai người họ làm ảnh nền điện thoại. Quá chấn động rồi, hai người công khai luôn đi ạ, sợ rằng mới chớp mắt một cái hai người họ kết hôn luôn không chừng.

Từ lúc hắn bế cậu ra xe, đưa về nhà rồi lại bế vào nhà, cậu không hề hay biết. Kiểu này có bị bán đi chắc cũng không hay đâu. Bà nội hớn hở khi nghe người giúp việc báo rằng bé thỏ con đã đến. Rồi ngỡ ngàng khi cháu trai bế thỏ con bé bỏng bước vào nhà.

"Ỏ, thỏ con của bà ngủ rồi sao, tiếc quá đi."

"Cháu đã nói rồi còn gì, em ấy đang ngủ, bảo bà chờ một lúc bà cứ nhất quyết bắt cháu đưa người đến đây."

"Bế thỏ con lên phòng con ngủ đi, đừng có làm ồn, kẻo thằng bé thức giấc."

Theo lời bà nội, Kim Taehyung bế cậu lên phòng mình, đặt cậu nằm lên giường ngay ngắn, đắp chăn cẩn thận vì sợ lỡ như "bé thỏ con" bị muỗi đốt hay bị ốm thì bà nội lại mắng hắn. Hạ người ngồi xuống giường, nhìn thật kĩ vẻ mặt người nọ lúc ngủ say, phải chi lúc thức cũng đáng yêu thế này thì tốt biết mấy.

"Sẽ thế nào nếu tôi thích cậu đây Jeon Jungkook?"

Tự tát vào mặt mình mấy cái, hắn đúng là điên khi nói ra câu này, may là con thỏ đanh đá không nghe thấy. Quay lại với mớ công việc dang dở, Kim Taehyung ngồi trên sofa làm việc, không dám bật đèn vì sợ đánh thức người kia.

Tầm hai tiếng sau Jungkook mới xoay người thức giấc. Trần nhà khác với nhà cậu, mùi hương cũng không giống, mùi này giống mùi của đồ đáng ghét hơn. Hai mắt đang mơ màng chợt mở to khi thấy người đang ngồi làm việc gần đó. Tiếng la hét chói tai vang vọng cả phòng.

"AAAAAAAA...cậu đã làm gì tôi thế hả đồ đáng ghét?"







End chap 22

Ai làm gì anh đâu mà la 😳






mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net