Chap 23: Ngủ lại nhà người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook vén chăn xem thử quần áo có bị ai lột sạch không, tay che chắn trước ngực như thật sự bị ai làm gì rồi, hai mắt rưng rưng nước, mới ngủ có một giấc mà sự trong trắng giữ gìn bao nhiêu lâu đã bị cướp mất, đã vậy còn mất cho người mà bản thân ghét nhất, sau này còn nhìn mặt ai nữa đây.

Kim Taehyung hoảng loạn khi thấy cậu bật khóc, hắn sợ nhất là nước mắt của người này, tay chân cuống cuồng đến mức làm rơi tài liệu trên bàn, bước đến ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai an ủi nhưng bị người kia hất tay ra. Thề là hắn chưa làm gì luôn đấy, ngoại trừ việc bế cậu lên phòng, đến một cái hôn nhẹ còn không có nữa là, hắn đâu phải loại người đó chứ.

"Đồ khốn nạn, cậu lợi dụng tôi...hức...sao lại làm vậy với tôi."

"Cậu coi phim nhiều quá rồi đó, tôi có làm gì cậu đâu, nhìn đi, quần áo cậu còn nguyên kia mà. Với lại nếu làm gì thì cậu phải thấy đau chứ."

"Ừ nhỉ...hức...ai bảo cậu tự dưng đưa tôi vào phòng cậu làm gì, làm hại tôi hiểu lầm. Mà sao tôi lại ở đây?"

"Bà nội muốn gặp cậu, thấy cậu ngủ say quá nên tôi bế cậu lên xe đưa đến đây."

May mắn quá, vẫn còn trong trắng, có thể giữ gìn cho người tương lai của cậu rồi. Việc cần làm đầu tiên trước khi xuống nhà gặp mọi người là rửa sạch khuôn mặt nhem nhuốc, nước mắt nước mũi cứ tèm lem thế này kẻo bị cười cho, ai không biết còn tưởng cậu bị hắn ức hiếp.

Bà nội vẫn như mọi lần chuẩn bị cho cậu rất nhiều bánh ngọt. Hôm nay ông bà Kim không ở nhà, họ có hẹn ăn tối ở ngoài, vậy nên bé thỏ con tình nguyện ở lại bầu bạn với bà. Ông nội Kim theo lời bà lên phòng lấy cuốn album ảnh to đùng xuống. Sợ ông không cầm nổi, cậu chạy nhanh đến cầm giúp ông.

Trong đó có toàn bộ hình ảnh của gia đình hắn, nhiều nhất là ảnh của hắn, từ khi còn là một nhóc con nhỏ xíu cho đến khi trở thành chàng trai cao lớn. Lúc còn nhỏ trông dễ thương đó chứ, sao lớn lên lại đáng ghét như vậy, chẳng có nét nào trông giống lúc nhỏ. Nếu hắn có con chắc cũng đáng yêu vậy nhỉ...ôi ôi ôi điên rồi Jungkook ơi.

Sắp đến bữa tối, bà nội nhờ hắn và cậu xuống hầm rượu lấy chai rượu vang bà vừa mua từ nước ngoài về, đây là đang tạo cơ hội cho bọn nhỏ ở gần nhau. Đợi hai người đi khỏi, ông nội chậm rãi bước đến gần bà, đặt tay lên vai.

"Bà định không nói cho thằng nhỏ biết chuyện sao?"

"Một thời gian nữa đã, khó lắm tôi mới có cháu rể mà, chờ lúc thích hợp tôi sẽ nói hết cho Taehyung nghe."

Biết rõ khi nói ra hắn sẽ giận nhưng bà vẫn muốn làm chuyện này một lần.

Cậu là lần đầu xuống hầm rượu, nhiệt độ bên trong có hơi lạnh, không gian không quá sáng, mà cậu sợ nhất là bóng tối. Chợt hắn có điện thoại, để cậu trong này còn mình ra ngoài bắt máy. Cánh cửa bị gió thổi mạnh nên đóng sầm lại, cánh cửa bị hư vài tuần trước, chỉ có thể mở từ bên ngoài, mỗi lần vào phải mở to hoặc dùng thứ gì đó chặn lại.

Người bên trong không ngừng đập cửa, giọng nói có phần hốt hoảng, hầm rượu thật sự quá tối, bị nhốt trong này khiến cậu hoảng loạn. Ngoài việc sợ bóng tối thì còn một lý do khiến cậu sợ hãi, năm bốn tuổi cậu chơi trốn tìm với ba, vô tình bị nhốt trong nhà kho cả ngày, lúc ba mẹ tìm thấy thì Jungkook đã ngất từ lúc nào.

"Taehyung...Taehyung ơi...mở cửa cho tôi với...hức...mở cửa cho tôi đi mà...ba mẹ ơi cứu Jungkook."

Cơ thể vô lực trượt dọc cánh cửa, cậu ngồi co ro một góc, úp mặt vào gối, hai tay vòng qua ôm chặt cơ thể. Nước mắt chảy dọc gò má, lại bị nhốt nữa rồi, cậu sẽ chết ở đây sao, không được gặp ba mẹ nữa, cậu không muốn như vậy đâu.

Kim Taehyung mở cửa bước vào, không thấy bóng dáng kia đâu, gọi lớn tên cậu nhưng không nghe tiếng đáp trả, thứ duy nhất hắn nghe thấy là tiếng thút thít phát ra ở góc phòng. Lần theo tiếng khóc mới phát hiện cục tròn tròn ngồi một góc, bờ vai run run, tiếng nức nở được kiềm nén trong cổ họng, nói không xót xa chính là nói dối.

"Jungkook, bị làm sao, tôi đây này, bình tĩnh lại."

"Hức...hức...tôi sợ...cho tôi ra khỏi đây."

"Được được, chúng ta ra ngoài nhé."

Bế cậu lên tay mình, lần thứ hai trong cuộc đời hắn bế đối thủ của bản thân.

Bà nội ôm ôm bé thỏ con vào lòng vỗ về, là lỗi của bà, biết cánh cửa hư mà không cho người sửa, làm bé thỏ khóc nức nở như vậy, cháu rể tội nghiệp của bà. Ngay tối đó cánh cửa hầm rượu đã được sửa, còn lắp thêm đèn cho sáng sủa hơn, tất cả là để tránh làm bé thỏ con hoảng sợ lần nữa.

Ông bà Kim về đến nhà được người giúp việc kể lại mọi chuyện. Jungkook được mọi người vây quanh an ủi, ai cũng ôm lấy thỏ con dỗ dành. Cậu ngưng khóc từ nãy đến giờ, ngơ ngác nhìn mọi người, mắt mũi vẫn còn đỏ ửng.

"Bé thỏ đừng sợ, bà cho người sửa hết rồi, không phải sợ nhé."

"Vâng ạ."

Lúc lên tới bàn ăn, bọn họ gắp thức ăn vào bát cậu không ngơi tay, thức ăn chất cao hơn núi, không thấy cơm đâu, vậy mà ông Kim còn múc sẵn chén canh đặt bên cạnh. Bên ngoài đổ cơn mưa lớn, nhận thấy cơ hội đã đến, có lẽ ông trời cũng muốn giúp cháu trai bà.

"Bé thỏ con, trời đã tối rồi, bên ngoài mưa lại lớn, hay hôm nay cháu ngủ lại nhà bà nhé?"

"Vâng...sao ạ, ngủ lại sao?"

"Đúng vậy, giờ cháu về nhà quả thật bà không yên tâm chút nào, cháu cứ việc ngủ với Taehyung đêm nay rồi sáng mai hẳn về nhà."

Đá đá chân con trai và con dâu, hai người bọn họ lập tức hiểu ý, đặt bát cơm xuống bàn, mắt sáng lấp lánh nhìn cậu.

"Bà nội nói phải đó con."

"Đúng đúng, nếu con lo lắng xảy ra chuyện gì đó thì cứ yên tâm, con trai bác không phải loại người đó đâu, bác dạy con kĩ lắm, nó mà làm gì quá phận bác là người đánh nó đầu tiên."

Tình huống khó xử này sao lại xảy ra với cậu cơ chứ, điên thật mà, e là muốn về cũng không thể.

Kéo kéo vạt áo người kia với mong muốn được giải cứu, thứ Jungkook nhận lại được là ánh mắt mười phần khiêu khích, Kim Taehyung chống cằm nhìn cậu, tay vén nhẹ lọn tóc loà xoà trước trán, hệt như những hành động của một đôi đang yêu nhau.

"Cậu điên hả, nói giúp tôi đi chứ."

Sợ mọi người nghe thấy, cậu ghé sát tai hắn nói nhỏ, tay nhéo nhẹ lên eo người kia, lúc này rồi mà còn đùa cho được, rõ là muốn chết đây mà. Hắn cố nhịn cười, đặt nhẹ nụ hôn lên mu bàn tay cậu.

"Em yêu ở lại đây với anh một đêm đi, nhé cục cưng?"






End chap 23

Dễ bị đánh chưa, bảo sao Kook cứ đánh Kim hoài 😒





mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net