Chap 28: Thiếu ai đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộn mình trong chăn bông ấm áp, vì là ngày nghỉ lễ nên thư ký họ Jeon muốn ngủ nướng đến tận trưa, ấy vậy mà cái điện thoại cứ reo như còi báo động, với tay chụp lấy điện thoại áp vào tai, thều thào lên tiếng.

"Con nghe đây mẹ."

"Chuẩn bị quần áo rồi về nhà đi nhé, lát nữa chúng ta về nhà ông bà ngoại."

Đáp lại lời bà là tiếng ừ hử phát ra từ đầu dây bên kia. Tưởng đâu cậu sẽ ngồi dậy chuẩn bị ngay, ai ngờ thỏ con mê ngủ vẫn nằm lì trên giường, ngủ thêm một giấc nữa mới chịu rời khỏi giường. Xếp quần áo vào hành lí rồi lái xe về nhà.

Cũng đã lâu rồi gia đình bọn họ chưa về thăm ông bà ngoại, nhà ông bà ở Busan, cậu rất thích ngôi nhà đó, có sân vườn đầy cây xanh mát ơi là mát, còn có hồ cá thật to. Ngày
nhỏ có lần cậu cho ăn nhiều quá làm cả đàn cá lật bụng chết tươi, ông bà không tức giận ngược lại mua thêm một đàn khác cho cháu trai, đủ biết Jungkook được cưng chiều thế nào.

Ông bà Jeon sắp xếp hành lí xong thì vào xe ngồi chờ, thấy xe cậu từ xa đã vội đạp ga chạy đi, hai con xe đắt tiền lao vun vút trên đường. Ở độ tuổi này mà vẫn còn sức đua với con trai đúng là không phải dạng vừa. Jungkook chính là bản sao của ông Jeon, từ ngoại hình đến tính cách đều y đúc, cả cái tính hiếu thắng đó cũng không lệch đi đâu được, mới xuất phát một lúc đã đi được nửa quãng đường.

Đôi vợ chồng lớn tuổi đứng trước cửa nhà trông ngóng cháu trai, bà ngoại bảo người giúp việc làm thật nhiều món cậu yêu thích, mở điều hoà lớn một chút vì Jungkook sợ nóng. Đến khi xe dừng lại trong sân nhà, thỏ con chạy như bay đến ôm chầm ông bà, hai gò má trắng hồng bị hôn đến đỏ ửng.

"Cục cưng của bà ngoại, mau vào nhà thôi con, bà làm nhiều món ngon cho con lắm đấy."

Ngày đầu tiên của năm mới được ở bên gia đình đúng là không gì hạnh phúc bằng. Như mọi khi, bát cơm của cậu lại đầy vung, chưa ăn xong bữa trưa ông bà đã hỏi cậu muốn ăn gì để chuẩn bị bữa tối. Cả bàn ăn tràn ngập tiếng cười vui vẻ, tâm trạng cậu tốt lên vài phần, miệng xinh chúm chím nhai thức ăn, ông ngoại ngồi một bên đưa tay xoa đầu cháu trai đáng yêu.

Phòng ngủ không một hạt bụi, dù đã lâu không có người ngủ nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ. Treo quần áo vào tủ cẩn thận, ngã lưng trên chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại đánh một giấc đến chiều tối. Kỳ lạ thật, lúc thức giấc bỗng thấy nhớ ai đó, nỗi nhớ hệt như quả bóng bay, cậu sợ rằng nhớ nhung nhiều quá sẽ làm nó nổ tung.

Nước mắt lăn dài trên gò má, tiếng thút thít vang lên trong căn phòng rộng lớn. Sao lại không thể ngừng nhớ về hắn, làm ơn đừng ngốc nghếch như vậy nữa, bị từ chối một lần đã đủ đau lắm rồi, đừng khiến cho quá khứ lặp lại.

"Đồ Kim Taehyung đáng ghét, trả lại Jungkook hay cười lúc trước cho tôi, trả lại dáng vẻ kiêu ngạo cho tôi, trả lại nét đanh đá cho tôi...hức...huhu...tôi ghét cậu lắm."

Bà Jeon thấy cậu ngủ cả ngày nên có chút lo lắng, gõ cửa phòng nhưng không nghe tiếng trả lời, nhẹ nhàng mở cửa phòng, bà rón rén vào trong vì sợ làm người trên giường thức giấc. Jungkook không thích ai làm phiền mình lúc ngủ.

Hốt hoảng khi nghe thấy tiếng nức nở phát ra trong chăn, kéo chăn nhìn kĩ khuôn mặt cậu, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, miệng mếu máo trông rất đáng thương, tay nắm chặt chăn bông tỏ ra uất ức như ngày còn bé. Bà ngồi xuống mép giường, lau đi nước mắt trên gò má, đỡ cậu ngồi dậy đối diện với mình, vuốt vuốt lưng dỗ dành thỏ con.

"Có chuyện gì vậy con trai, ai làm gì con, nói mẹ nghe đi."

"Không có...hức...không có ai làm gì con hết."

"Vậy sao con lại khóc?"

"Mẹ ơi...hức...Jungkook không muốn vậy đâu...Jungkook cảm thấy nhớ người ta quá."

Gặng hỏi cả buổi trời mà cậu vẫn không nói câu nào, chỉ ôm bà khóc tức tưởi đến khi không khóc nổi nữa liền nằm xuống trùm chăn kín người, đợi bà ra khỏi phòng, Jungkook lại ư ử khóc.

Pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời thu hút sự chú ý của cậu, mở cửa bước ra ban công, ngày nhỏ cũng vào lúc bắn pháo hoa, cậu cứ khóc ré lên khi không thấy người ta bắn mấy đốm sáng đó lên trời nữa, nhất quyết đòi ông bà tìm mua cái đó về cho mình.

Chòm sáng đầy màu sắc bao phủ bầu trời đêm, phản chiếu qua đôi mắt lấp lánh như sao trời, cậu há hốc miệng ngắm nhìn sự xinh đẹp giữa không gian rộng lớn.

Cũng trên bầu trời ấy, nơi Seoul hoa lệ có bóng dáng cao lớn thơ thẩn nhìn về phía xa xa, mớ suy nghĩ rối ren trong đầu khiến tâm trạng hắn tệ hơn, chẳng lẽ không còn cách nào cứu vãn mối quan hệ giữa bọn họ sao.

Chần chừ nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình, lấy hết can đảm nhấn gọi cho cậu với mong muốn cậu sẽ nghe máy, không biết giờ này cậu đang làm gì, đã ăn uống gì hay chưa, tâm trạng tốt hơn mấy hôm trước hay không?

Không có ai bắt máy.

Lúc đầu vẫn còn rung chuông, lát sau không thể liên lạc được, có lẽ cậu đã tắt nguồn.

"Pháo hoa hôm nay rất đẹp, cậu có nhìn thấy không Jungkook?"

Không chỉ mình hắn bị từ chối, ngay cả Jackson cậu cũng không nghe máy, những ngày này cậu muốn dành thời gian cho gia đình, ai gọi đến đều sẽ từ chối, nếu cần thiết sẽ khoá máy đến khi về thành phố.

Gã tức giận khi bị cậu từ chối, chuyển mục tiêu sang người mà mình thường trêu ghẹo. Ahn Jisung hôm nay ăn gan hùm hay sao mà dám không nghe máy, được lắm, lên mặt với cả gã cơ đấy, nếu không phải đang trong kỳ nghỉ lễ gã chắc chắn hành nó một trận.

                Jackson

      Nghe máy mau lên

                Jackson

Không thì cậu biết tay tôi

Ahn Jisung đọc dòng tin nhắn uy hiếp vừa được gửi đến, không thể làm ngơ như không thấy được nữa, nó bắt máy khi nhận được cuộc gọi kế tiếp. Tên điên Jackson này không phải loại người nói cho có, nếu gã nói thì chắc chắn sẽ làm, nó không muốn chuốc thêm rắc rối nên đành nhượng bộ.

"Sao tôi gọi mà không nghe máy hả?"

"Tôi...tôi xin lỗi ạ...tôi bận rửa bát nên không biết anh gọi đến."

"Suốt ngày xin lỗi xin lỗi, cậu chỉ biết nói vậy thôi hả, đúng là đồ nhàm chán."

Nén sự uất ức xuống, Jisung cười ngây ngốc mấy tiếng với hy vọng gã sẽ bỏ qua cho mình, không vì cái chức giám đốc đó nó cũng không nhất thiết tỏ ra lịch sự với tên này. Thật muốn nghỉ việc quá đi mất.

Không muốn nghe thấy giọng nói đâng ghét đó nữa, nó vờ như không nghe rõ rồi tắt máy, người ở đầu dây bên kia không phản ứng kịp nên chỉ biết ú ớ mấy tiếng. Giữa bọn họ là mối quan hệ gì vậy, bạn bè không phải, người yêu lại càng không. Ánh mắt Jackson trước nay chỉ hướng về một mình Jungkook. Ahn Jisung không phải kiểu người gã thích, nói thẳng ra thì gã không để nó vào mắt, vậy tại sao lại hành hạ nó như vậy chứ?




End chap 28

Tui mà vô fic này được tui bẻ răng Jackson trước



mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net