Chap 3: Thù này nhất định trả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng dáng cao lớn bước ra khỏi phòng tắm, một thân tây trang thẳng thớm, tự mình thắt caravat vì sợ người khác làm không đúng ý, chậm rãi đeo chiếc đồng hồ đắt giá lên tay.

Người lớn trong nhà đều đã ngồi vào bàn ăn, chỉ còn chờ mỗi hắn. Bữa sáng là những món thường thấy trên mâm cơm của người Hàn Quốc. Du học ở Mỹ bốn năm, không biết hắn nhớ món ăn quê nhà bao nhiêu.

Người mà mọi người đang chờ đợi là Kim Taehyung, cháu đích tôn đồng thời là con trai duy nhất của hãng thời trang BWI nổi tiếng. Trình độ học vấn hay năng lực làm việc không cần bàn tới. Có thể nói là một tinh anh tương lai của nền thời trang.

Những người ngồi ở bàn ăn lần lượt là ông nội, bà nội, ba và mẹ của hắn. Ông nội là người sáng lập nên thương hiệu thời trang BWI, dù đã bước sang tuổi bảy mươi nhưng ông vẫn thường xuyên giúp đỡ chuyện công ty. Bà nội khi trẻ từng là hoa hậu xinh đẹp nhất nhì Hàn Quốc, bao nhiêu người đổ gục trước nhan sắc của bà nhưng bà lại vô tình phải lòng chàng doanh nhân trẻ.

Ba hắn thừa kế công ty từ ông nội rồi phát triển nó lớn mạnh như bây giờ. Người đặt nền móng cho BWI là ông nội nhưng người giúp BWI được nhiều người biết đến là ba. Mẹ hắn là con gái của cựu thủ tướng Hàn Quốc, ngày trước hai người học cùng trường, bà Kim có thành tích vô cùng xuất sắc, mấy năm liền đều đứng hạng nhất toàn trường và được nhiều trường đại học có tiếng ở nước ngoài mời nhập học.

Gia thế hiển hách khiến người khác cũng phải dè chừng vài bước, nhưng không phải vì nể mà do hắn tài giỏi thật sự. Chỉ riêng khoảng mặt lạnh chẳng biết thừa hưởng từ ai.

Chiếc xe đắt tiền đỗ trước sân, người lái xe mở cửa chờ sẵn, đợi hắn bước lên mới cẩn thận đóng cửa lại, mồ hôi lấm tấm trên trán cũng chẳng dám lau đi.

Y vừa là lái xe vừa kiêm luôn chức vụ thư ký tạm thời, vì thời gian trước chưa tìm được người nên hắn để y làm tạm, tuy hậu đậu nhưng năng suất làm việc rất hiệu quả, tuyển thêm một người nữa làm việc cùng là hợp lý. Nhắc đến việc tuyển người hắn chợt nhớ đến buổi phỏng vấn mấy hôm trước, nghe nói bọn họ đã tìm được người phù hợp.

Cầm lấy hồ sơ của người sắp làm thư ký của mình, mọi thứ đều hoàn hảo, vẻ hài lòng thoáng hiện trên mặt. Chợt hắn nhíu mày khi thấy tấm ảnh trong hồ sơ, dụi mắt nhìn kĩ lại lần nữa, ông trời thật biết cách trêu ngươi hắn.

Ban đầu còn tỏ ra bực mình, dần dần vẻ bực mình chuyển sang thích thú, nhếch mép mỉm cười một cách nham hiểm, đóng hồ sơ lại để sang một bên. Vẻ mặt vạn phần nguy hiểm đó khiến cậu lái xe khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy khá lo lắng cho cậu thư ký sắp tới, không biết có chịu nổi chủ tịch không đây.

Nghe tin tân chủ tịch đến công ty, tất cả nhân viên hồi hộp không tả được, sắp xếp mọi việc hoàn hảo hết mức có thể. Nhân viên lao công quét dọn không biết bao nhiêu lần, sàn nhà sạch bóng tưởng chừng đi trên đó sẽ ngã vì quá trơn. Nhân viên bảo vệ đứng ngay ngắn trước cửa, họ không biết lát nên cười hay nghiêm mặt để đón tiếp, bình thường có căng thẳng như vậy đâu chứ.

Nhân viên lễ tân sắp xếp lại bàn làm việc, cài lại bảng tên ngay ngắn, vì họ là bộ mặt của công ty nên người khác sẽ nhìn vào đầu tiên. Nhân viên các bộ phận còn lại mỗi người một việc, một số vào phòng giải quyết công việc, một số đứng ở sảnh chờ tân chủ tịch đến. Mấy nam nhân viên vừa uống cà phê vừa trò chuyện rôm rả. Về mấy nhân viên nữ thì tranh thủ trang điểm, chỉnh sửa váy áo để bản thân lộng lẫy nhất có thể, ấn tượng đầu tiên thật sự rất quan trọng, biết đâu được chủ tịch để mắt tới cũng nên.

Ít phút sau xe hắn dừng lại trước công ty, cửa vừa mở ra mọi người đã cúi chào một góc chín mươi độ. Lúc hắn đi ngang qua ai nấy đều lo sợ, bước chân bỗng khựng lại, Kim Taehyung nhìn xuống chân mình một lúc lâu, mọi người nín thở nhìn xuống theo, lát sau hắn bước đi tiếp tục mà không biết vừa làm bọn họ khiếp vía. Kỳ lạ thật đó, sàn nhà sạch hơn tưởng tượng, hắn chỉ hiếu kỳ nên nhìn một chút, sao trông mọi người lo lắng vậy không biết.

Giữa lúc mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì Jeon Jungkook từ ngoài chạy thục mạng vào trong, sáng nay lại ngủ quên, cái báo thức chết tiệt báo được vài tiếng thì tắt mất, làm hại cậu trễ giờ ngay ngày làm việc đầu tiên.

Mải mê chạy cậu vô tình đụng phải người trước mặt rồi ngã ra đất, bút viết văng tứ tung khắp nơi, thẻ tên rơi ngay chân hắn. Mọi người đứng đó thầm cầu nguyện cho cậu, kiểu gây ấn tượng này cũng quá nổi bật đi.

"Tôi xin lỗi, tôi mải chạy quên nhìn đường."

Kim Taehyung cúi người nhặt thẻ tên lên giúp, nhìn kĩ một lượt thẻ tên rồi xoay người lại, ban nãy nghe giọng hắn đã ngờ ngợ là người đó rồi. Đưa tay ra trước mặt ý muốn đỡ cậu đứng lên, Jungkook nắm tay để hắn đỡ mình dậy, định cảm ơn một tiếng thì vô tình nhìn thấy khuôn mặt mình ghét cay ghét đắng. Bốn mắt nhìn nhau không chớp lấy một cái, vẻ kinh ngạc của đối phương khiến hắn hết sức buồn cười, cậu nhận thức được mọi việc liền hất tay hắn ra.

"Jeon Jungkook, chức vụ thư ký riêng chủ tịch, cậu đến muộn sáu phút, hôm nay lại là ngày nhận việc đầu tiên, trừ nửa tháng lương được không?"

"Kim Taehyung...cậu..."

"Với vị trí hiện tại thì tôi là sếp của cậu, mà cho dù bằng tuổi thì tôi vẫn lớn hơn cậu bốn tháng tuổi, gọi tôi là chủ tịch và xưng hô cho phải phép một chút đi thư ký Jeon."

"Cậu...chủ tịch được chưa, cậu đang chơi tôi chứ gì?"

"Kim Taehyung này không phải kẻ hèn, thấy người khác khó khăn rồi chơi khâm, tôi là đang quan tâm thư ký riêng của mình thôi."

Nói rồi hắn đi đến trả lại thẻ tên cho cậu, trước khi đi vẫn không quên vỗ vai mấy cái. Jungkook giận đến run người, tay nắm chặt thành nắm đấm, nếu không có ai ở đây cậu chắc chắn đấm vỡ mồm tên đó, thù này nhất định phải trả, cứ chờ đó đi Kim Taehyung.





End chap 3

Tui phải công nhận tui chém ghê thiệt, gia thế Taehyungie y như tài phiệt thứ thiệt, nhớ nhà tui đâu có ở kế kho bom đâu ta 😂






mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net