Chap 31: Công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại công ty sau mười ngày dài đằng đẵng, trong thời gian nghỉ lễ hắn thường xuyên gọi điện cũng như nhắn tin cho cậu, mỗi lần như vậy cậu đều tắt máy, cùng lắm là đọc xem hắn nhắn gì rồi thôi, một dòng tin nhắn trả lời cũng không có.

Vừa bước vào đã nghe tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, chuyện là trang cá nhân của chủ tịch Kim mấy hôm nay liên tục đăng tải mấy bức ảnh kỳ lạ, màu sắc mang theo vẻ vui tươi, cứ như ngài chủ tịch đang yêu vậy. Nghe tới đây cậu bắt đầu lo sợ, tên điên đó đừng nói đang ám chỉ cậu đấy, chuyện này là không thể nào.

Ahn Jisung vừa từ phòng giám đốc về, cũng lạ thật, từ cái hôm tổ chức tiệc cuối năm đến giờ, chuyện gì liên quan đến phòng kế hoạch thì Jackson đều yêu cầu Jisung trực tiếp đến phòng nói. Không biết làm việc kiểu gì mà mỗi lần quay về, mặt mày nó không giấu được vẻ thất thần.

Jungkook định đi đến hỏi chuyện, bước được ba bước đã bị người đi như bay từ cửa vào níu lại. Kim Taehyung mỉm cười nhìn cậu, tay nắm chặt bàn tay mềm mại của người ta, mấy cô nhân viên lại được một phen kinh ngạc, thầm nhếch mép cười với nhau, rõ ràng như ban ngày rồi, hai người yêu nhau đúng không ạ?

Sợ bị hiểu lầm, cậu vùng vằng muốn thoát khỏi tay hắn nhưng gỡ hoài không được, bàn tay to lớn kia cứ như được dán keo vậy. Đến khi hắn trừng mắt nhìn, cậu lúc này mới ngoan ngoãn đứng yên, bĩu môi hờn dỗi, người ta đã làm gì đâu mà trừng mắt như thế, đúng là đáng ghét, ghét ơi là ghét. Mà sao hôm nay cậu lại sợ hắn nhỉ, bình thường đâu có như vậy, nếu hắn trừng mắt cậu sẽ liếc lại cho rách mặt luôn chứ ở đó mà lên mặt.

"Thư ký Jeon, hôm nay cậu không cần làm việc, về nhà chuẩn bị hành lí đi công tác cùng tôi."

Cả phòng kế hoạch hoang mang cực độ, trước giờ hắn đều đi công tác cùng thư ký Woo, giờ lại muốn đi với thư ký Jeon trong khi cậu vào công ty chưa được một năm. Nhưng ai quan tâm chứ, cái bọn họ quan tâm là hai người ở riêng với nhau, cứ như lấy việc công tác làm lý do cho chuyến du lịch của họ vậy. Tưởng tượng thôi đã thấy phấn khích rồi.

"Không, tôi không đi."

Lại giở tính trẻ con rồi đấy, người làm ăn không bao giờ lôi chuyện cá nhân vào công việc đâu, mặc dù hắn lấy việc công để giải quyết việc tư thật, nhưng cũng là vì muốn ở gần cậu thôi.

"Cậu không có quyền từ chối, về nhà chuẩn bị mau đi, trưa nay tôi đến đón cậu."

Trưa đó hắn có mặt trước nhà cậu đúng giờ, chờ mười lăm phút vẫn chưa thấy người đâu, lát sau từ trong nhà xuất hiện bóng dáng cao ráo, đẹp trai ngời ngời kéo theo vali đi đến xe hắn. Thư ký Woo ngồi trước nhìn thấy liền bước xuống giúp cậu mang hành lí lên xe. Xong xuôi bèn quay sang mở cửa xe mời cậu vào.

Ban đầu cậu định ngồi phía trước cạnh thư ký Woo nhưng bị cậu ta chặn lại, cứ như có ai đó ra lệnh từ trước, mà khỏi hỏi cũng biết đó là ai, trông bộ dạng đắc ý thế kia mà. Bất đắc dĩ đành ngồi cạnh hắn ở phía sau, Jungkook luôn giữ một khoảng cách nhất định, càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng đụng chạm gì tới nhau.

Quãng đường đến sân bay vô cùng im ắng, không một âm thanh phát ra từ trong xe, nếu có chắc là tiếng thở đều của cả ba người, hay tiếng lật tài liệu của ngài chủ tịch. Hắn luôn biết cách tận dụng thời gian, làm được việc nào trước thì cứ làm, đến nơi đỡ mất thời gian đọc lại, như vậy sẽ đẩy nhanh tiến độ của chuyến công tác, muốn đưa thỏ con đi chơi cũng dễ.

Bay một chuyến dài sang Mỹ khiến cả hai mệt mỏi không ít, miệng gần như không hoạt động ngoại trừ những lúc ăn, ngồi cạnh nhau trên máy bay vậy mà đến một câu cũng không nói. Đặt chân đến Los Angeles thì trời đã tối, xe chờ sẵn bên ngoài, khách sạn khá gần với sân bay nên đi một chút là đến.

Cô tiếp tân vui vẻ chào khi thấy hắn bước vào, hai người nói thêm vài câu, cậu đứng một bên mệt đến mức có thể nằm ngủ tại đây. Du học ở Anh mấy năm trời nên cậu hoàn toàn hiểu những gì hai người họ nói với nhau. Chìa khoá phòng được trao tận tay hắn, Jungkook vội vã đuổi theo người đang bước vào thang máy, cao giọng chất vấn.

"Sao chỉ có một phòng?"

"Tôi không có tiền, một phòng cho tiết kiệm."

Biết hắn ngang ngược vậy cậu đã mang theo nhiều tiền một chút, lúc đi chỉ mang theo vừa đủ, thẻ cũng bỏ quên ở nhà, giờ lấy đâu ra tiền thuê thêm phòng. Đành chấp nhận ngủ cùng phòng vậy, riêng giường chắc không vấn đề gì. Nhưng cậu đánh giá hắn quá thấp rồi, một phòng và chỉ một giường, đêm nay cả hai chính là ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, không có lựa chọn khác.

"Cậu...cậu làm vậy là sao, một giường vậy tôi ngủ ở đâu?"

"Ngủ trên giường."

"Nhưng tôi không muốn, lỡ cậu làm gì tôi thì sao?"

"Kim Taehyung này là người đàng hoàng, không lợi dụng ai lúc ngủ đâu mà lo, cậu không còn lựa chọn nào đâu, khách sạn hết phòng luôn rồi, lằn nhằn tôi cho ra hành lang khách sạn ngủ bây giờ."

Nghe khó tin thật, khách sạn lớn như này mà lại hết phòng, tìm lý do nào hợp lý hơn chút đi. Nghĩ đến chuyện này nên hắn đã sớm mua chuộc mấy cô tiếp tân, nếu cậu có hỏi thì nói là hết phòng, không được nữa thì bao hết mấy phòng kia luôn. Miễn sao được ngủ chung với nhau là được. Chủ tịch Kim có thừa tiền.

Bước ra từ phòng tắm, lau lau mái tóc ướt, hắn lên tiếng bảo cậu vào tắm nhưng người kia không chút phản ứng. Jungkook ôm gối ngủ say, quần áo trên người cũng chẳng chịu thay ra, hành lí để lung tung giữa phòng. Kim Taehyung bất lực thở dài, đợi sấy khô tóc xong liền nằm xuống cạnh cậu, và như mọi lần, cơ thể bị bé thỏ ôm chặt cứng.

"Đáng yêu ghê."

Sáng hôm sau cậu giật mình tỉnh giấc, biết mình phạm phải sai lầm không nên có, rút tay ra khỏi người hắn, lùi người nằm sát mép giường. Đánh nhẹ lên mu bàn tay, cái tay hư, không nghe lời chủ gì cả, ai cho mày ôm cậu ta chứ. Hành động đáng yêu đó được hắn thu vào mắt, khẽ mỉm cười rồi quay mặt sang hướng khác.

Hôm nay cả hai có buổi gặp mặt đối tác, sắp tới đây BWI sẽ mở rộng quy mô sang thị trường quốc tế. Mĩ nổi tiếng với các hãng thời trang lớn, mảng thời trang ở đất nước này nhận được đông đảo sự quan tâm, nếu có thể mang BWI vươn tầm quốc tế thì còn gì bằng.

Buổi gặp mặt diễn ra khá thuận lợi, đối tác lần này là ông John, ông ta rất hài lòng về hai người, không chỉ về sự hiểu biết trong lĩnh vực thời trang mà còn về khả năng giao tiếp trôi chảy. Jungkook được xem là trợ thủ đắc lực của hắn hôm nay, đến ông John cũng dành nhiều lời khen ngợi.

"Rất vui vì sự hợp tác lần này của chúng ta, ngài John."

"Kim, ngày mai tôi có thể mời cậu và thư ký của cậu ăn tối không?"

"Tôi nhất định sẽ đến."

"Hẹn gặp lại hai người vào ngày mai."

Sau khi tiễn ngài John lên xe, cả hai cũng quay về khách sạn. Không khí ở Mĩ khác hẳn ở Hàn Quốc, cái nắng thật sự gay gắt, đặc biệt là những cô gái với đường cong nóng bỏng sải bước trên bãi biển làm cậu nhìn không rời mắt. Kim Taehyung ngồi bên cạnh không thua gì, nhìn chằm chằm muốn rớt hai mắt xuống đất, Jungkook đưa tay che mắt hắn lại, mặt bừng bừng lửa giận.

"Em làm sao?"

"Ai cho cậu nhìn, mà ai cho cậu gọi tôi là em?"

"Tôi hỏi sao lại che mắt tôi?"

"Tại cậu nhìn mấy cô gái đó mà, tự nhiên lại nhìn, sao cậu nhìn người ta?"

Mỉm cười trước vẻ đáng yêu ấy, hắn nựng cằm cậu một cái, véo má phính mềm mềm.

"Jungkook ghen hả?"

"Không có mà, tôi không có ghen, chỉ là tôi không thích."

"Thế là ghen chứ gì nữa."

Liên tục bị trêu làm cậu giận dỗi quay mặt ra cửa sổ, hắn có năn nỉ thế nào cũng không chịu quay vào. Xe đi ngang một công viên, cậu không kiềm nén được sự yêu thích khi nhìn thấy bọn trẻ đang nô đùa, Jungkook rất thích trẻ con, giống y hệt hắn, cứ thấy trẻ con là hai mắt sáng lên. Hắn ra hiệu cho bác lái xe ngừng lại, mục đích là vì muốn cho cậu nhìn bọn trẻ thêm một lúc.

"Những đứa trẻ đó đáng yêu quá."

"Đứa trẻ ngồi cạnh tôi đáng yêu hơn."

"Đồ điên, nói bậy bạ gì không biết, Kim Taehyung đáng ghét."






End chap 31

Bớt ghẹo ẻm lại đi Kim 😂







mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net