Chap 33: Hoá ra ta thích nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không phải người xé thư của cậu, thật sự tôi không biết gì về chuyện này, sao tôi lại làm vậy với người mình thích chứ."

"Cậu lại nói năng lung tung gì nữa vậy?"

"Đến nước này tôi cũng không giấu cậu nữa, ngay từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở sân bóng thì tôi đã thích cậu rồi."

Jeon Jungkook ngưng hẳn việc khóc lóc, hai mắt mở to nhìn hắn, cậu không tin những gì hắn nói là sự thật. Nếu thích thì tại sao không nói ngay từ đầu, nếu hắn nói ra có lẽ hai người không bỏ lỡ nhau lâu như vậy, cũng chẳng phải tỏ ra ghét cay ghét đắng đối phương làm gì.

Giống như cậu, Kim Taehyung chính là muốn ở gần nên luôn tìm cách tranh giành thứ cậu thích, tất cả là để được ở cạnh người mình thầm thương. Dự định tốt nghiệp xong sẽ tỏ tình thì nghe tin cậu sang Anh du học, mối tình chưa kịp chớm nở đã vội tàn. Kể từ đó đến nay hắn chưa từng yêu thêm bất kỳ ai. Hắn vẫn luôn chờ đợi cậu quay về, và rồi định mệnh khiến hai người gặp lại nhau.

Bọn họ không phải là tình đơn phương.

Bọn họ là tình song phương.

Ai cũng thích đối phương nhưng không dám nói.

Để rồi khi nói ra...

Một người hiểu lầm.

Một người vuột mất cơ hội.

Cơ hội đến lần nữa có lẽ là do cả hai vẫn còn duyên nợ. Hắn nhất định nắm chắc cơ hội, không để Jungkook rời xa lần nữa, giữ chặt cậu bên mình, yêu thương cậu cả đời. Ai mà có ngờ đối thủ của mình lại yêu mình nhiều đến vậy.

Bị ôm chặt khiến cậu khó chịu, như con mèo nhỏ đẩy đẩy người kia ra, càng như vậy hắn càng siết chặt tay trái, vì tay phải bị gãy không ôm cậu được. Liều thuốc tình yêu này hiệu quả thật, cơn đau của hắn biến đâu rồi không biết. Việc quan trọng bây giờ là làm cho thỏ con đồng ý làm người yêu mình.

"Vậy em đồng ý làm người yêu anh nhé?"

"Tự nhiên lại thay đổi xưng hô, anh lớn hơn em bao nhiêu tháng tuổi chứ."

"Chính em cũng thay đổi kia kìa bé thỏ."

"Không cho gọi bé thỏ, chỉ bà nội với ông nội được gọi em thôi."

Cưng nựng má bánh bao trắng trắng mềm mềm, không nhịn được mà hôn lên đó mấy cái, hai bên má bị hôn cho đỏ ửng. Cảm thấy hôn thôi vẫn không đủ, hắn há miệng ngậm lấy một bên má, mút mút như đang ăn kẹo ngọt. Jungkook đánh nhẹ lên vai bảo hắn nhả cái má của mình ra, định ăn luôn hay sao vậy không biết.

"Nhả ra mau, cái má của em."

"Jungkookie của anh, cuối cùng em cũng trở thành người yêu anh rồi."

"Ai đồng ý đâu chứ, em chưa đồng ý mà."

Nghe đến đây hắn lại thấy tủi thân, giả vờ quay mặt ra hướng cửa sổ, tựa người vào gối nằm, hít hít mũi như sắp khóc đến nơi. Cậu quá hiểu con người này, tiến gần đến đặt lên má hắn nụ hôn nhẹ. Ngài chủ tịch vui vẻ cười híp cả mắt.

"Em đồng ý làm người yêu anh đấy đồ đáng ghét, nhưng mà từ nay về sau không được ăn hiếp em, anh toàn trêu em thôi."

"Anh biết rồi mà bé thỏ con ơi, anh hứa cưng chiều em như một tiểu điện hạ bé con vậy đó, em chỉ cần ngồi một chỗ còn lại cứ để anh làm, em muốn ngồi vào cái ghế chủ tịch anh cũng cho em luôn, anh yêu em nhiều lắm."

"Trời đất, anh có biết mình đang nói gì không vậy, trẻ con quá đi."

Quấn lấy nhau mấy tiếng liền trên giường bệnh. Lúc này cậu mới nhớ ra quần áo trên người đều bẩn cả, đành quay về khách sạn thay quần áo rồi vào đây với hắn sau. Dù không nỡ nhưng hắn vẫn buông tay cho cậu ra về. Làm như khách sạn xa lắm vậy, đi taxi mất mười lăm phút là tới rồi, đừng có làm quá như vậy chứ.

Nằm một mình trong phòng bệnh, lăn qua lăn lại chờ đợi người yêu, sao lâu quá vẫn chưa thấy, nhìn vào đồng hồ mới biết cậu vừa ra khỏi phòng bệnh được hai phút. Đừng nói là đến khách sạn, chẳng biết vào thang máy để xuống lầu chưa nữa.

Jungkook cũng không muốn để hắn chờ đợi lâu, nhanh chóng quay về khách sạn thay quần áo.

Hớn hở mở cửa bước vào phòng, Kim Taehyung trên giường thiếu điều muốn nhào đến ôm cậu. Nhìn thấy túi thức ăn, bụng hắn bắt đầu réo ầm lên, hình như có chút đói rồi.

"Anh mau ăn đi ạ."

Hắn nhích người sang một bên chừa khoảng trống cho cậu, thấy hắn vẫn ngồi yên không động, cậu tò mò quay sang hỏi.

"Sao anh vẫn chưa ăn?"

"Bé đút anh với, tay anh đau."

"Làm nũng quá rồi đấy."

Nói vậy nhưng tay vẫn cầm muỗng đút hắn ăn từng chút. Kim Taehyung như cục bột nhão dính chặt cậu, không những vậy còn sờ mó khắp người.

"Ngày mai chúng ta xuất viện nhé, anh ghét mùi thuốc sát trùng quá."

"Vậy để mai em đưa anh về khách sạn."

"Không cần, ngày mai chuyển đến nhà anh luôn đi, lúc trước anh có mua vài căn nhà ở đây, giờ có dịp sử dụng rồi."

"Có nhà ở đây còn ở khách sạn làm gì, em biết ngay anh có ý đồ mà, bảo sao em cứ thắc mắc chuyện khách sạn hết phòng."

"Vì anh muốn ở cùng phòng với bé thỏ mà, không làm vậy sao em chịu ngủ cùng phòng với anh."

Chụp lấy cái gối trên sofa định ném đi, chợt nhớ ra hắn đang bị thương, cậu kiềm nén cơn giận, quăng cái gối trả về chỗ cũ.

"Bé thỏ đừng giận anh, anh xin lỗi em mà."

Cậu lười phải tranh luận với hắn, vén chăn nằm xuống bên cạnh, chúc ngủ ngon bằng cách hôn nhẹ lên trán đối phương, giây sau liền chìm vào mộng đẹp. Hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc mà hai người họ không bao giờ quên.

Sự chờ đợi ngần ấy năm đã có kết quả.







End chap 33

Là mình thích nhau trước rồi ha 😒






mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net