Chap 41: Kẻ phản bội không đáng được tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Seokjin tung tăng quanh trung tâm thương mại, tìm mua vài cái áo sơ mi mới, áo sơ mi hôm trước mặc đến công ty bị cậu người yêu của chủ tịch làm đổ cà phê lên mất rồi còn đâu. Áo trắng gặp màu cà phê thật sự rất khó giặt, y tự tay giặt cả ngày trời cũng không làm nó trắng lại, nhìn kiểu gì cũng thấy vệt cà phê hiện rõ trên lớp áo trắng.

Lúc đang lựa chọn mẫu áo sơ mi yêu thích, y vô tình nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra gần đó, nghĩ rằng bản thân nghe nhầm, y quay lại tập trung vào việc lựa áo. Cho đến khi bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt, đó không phải người yêu chủ tịch hay sao, sao lại khoác tay người đàn ông khác, lại còn giúp người đàn ông đó chọn áo nữa chứ, đây là tình huống gì đây?

Vậy là y từ bỏ việc mua áo mà chuyển sang theo dõi nhất cử nhất động của hai người họ. Cả quãng đường bám theo suýt bị phát hiện mấy lần, cũng may cái đầu này nhanh nhẹn nên thoát được. Rời trung tâm thương mại, Kim Seokjin lái xe đuổi theo chiếc xe trước mặt, hai người cùng nhau ăn tối trong nhà hàng sang trọng, vậy mà hôm qua bảo có việc bận nên không đi ăn cùng chủ tịch được, hoá ra là bận ăn tối cùng nhân tình. Cơ mà không thể gọi là nhân tình được, cậu ta với chủ tịch của y đã cưới nhau đâu.

Dưới ánh nến lung linh, hai người cùng nhau nâng ly rượu vang, phục vụ cùng lúc mang bánh kem đã được đặt trước ra, y giả vờ đứng dậy chỉnh lại trang phục nhưng thực chất là muốn xem trên bánh kem ghi gì. Hôm nay là kỷ niệm ba năm yêu nhau, mấy tuần trước chính tay y chuẩn bị ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau cho cậu ta và chủ tịch, giờ lại nhìn thấy cảnh này ở đây, hãy nói với y đây là phim chứ không phải sự thật.

Kim Namjoon và cậu ta quen nhau bốn năm, cậu ta với tên này quen nhau ba năm. Bình thường ngài chủ tịch vốn cao, sau hôm nay chắc sẽ còn cao hơn nữa, sự phản bội này cũng quá đau rồi đi. Lưu lại vài tấm ảnh làm bằng chứng, lúc ở trung tâm thương mại cũng chụp được vài tấm, y biết rõ Kim Namjoon không bao giờ tin ai mà không có bằng chứng.

Nhanh chóng tính tiền rồi đuổi theo hai người kia. Địa điểm cuối cùng của ngày hôm nay có chút khó khăn, y có thể vào nhưng lại lựa chọn rời đi, vì nó là khách sạn nhà y nên việc điều tra số phòng rất dễ dàng, hai người họ vào khách sạn chắc là để làm những chuyện đáng xấu hổ, nhìn thấy chỉ thêm bẩn mắt.

Lướt đi lướt lại mấy tấm ảnh trong điện thoại, đây là thành quả của một buổi tối vất vả bám theo hai người họ. Chủ tịch của y đúng là có hơi khó tính nhưng đối với người yêu sẽ cưng chiều hết mực, những bó hoa xin lỗi mỗi khi trễ hẹn, những cuộc gọi dài mấy tiếng khi phải công tác xa hay ngày kỷ niệm của cả hai đều nhớ rõ không quên. Ấy vậy mà đến cuối cùng vẫn là bị phản bội.

Có nên nói chuyện này với Kim Namjoon hay không? Anh sẽ thế nào nếu biết chuyện này? Đau lòng? Tuyệt vọng? Buông bỏ? Hay mù quáng tha thứ cho cậu ta? Nếu thật là vậy y nhất định đấm cho người đó một cú thật mạnh để bỏ cái tính ngu ngốc. Nhưng đó là góc nhìn của người ngoài cuộc, nói thì dễ lắm, nhưng phải đặt mình vào người khác thì mới hiểu chia tay khi vẫn còn yêu khó khăn đến nhường nào, trông Kim Namjoon có vẻ yêu cậu ta rất nhiều.

"Đau đầu chưa Kim Seokjin, mua áo rồi về là xong chuyện, bám theo làm gì để giờ rối rắm như vậy, bỏ cái tật nhiều chuyện đi nhé."

Vừa nói y vừa cốc vào đầu mình mấy cái, lực tay khá mạnh, đau hết cả đầu. Suy nghĩ thêm một lúc mới chịu lái xe về nhà, cả quãng đường không ngừng nghĩ về chuyện đó. Nói thì chắc chắn phải nói, nhưng nói thế nào đây, thôi thì đau lòng một lần rồi thôi chủ tịch nhé.

Đây chính là minh chứng cho câu lý thuyết một trăm thực hành không điểm. Kim Seokjin hôm qua hùng hồn nói sẽ xông thẳng vào phòng nói hết mọi chuyện. Thế mà hôm nay có người đi đi lại lại trước phòng chủ tịch, tay đưa ra mở cửa rồi vội rút lại, mồ hôi ướt đẫm bàn tay, căng thẳng quá vậy không biết.

Hít một hơi thật sâu, thầm cổ vũ bản thân một tiếng, y mở cửa bước vào trong. Kim Namjoon đang làm việc, không mấy quan tâm đến người trước mặt, đến khi nhận thấy điều khác thường mới ngẩng mặt nhìn y. Vẫn là ánh mắt như muốn bóp chết đối phương đó, y không thể nói được gì mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy.

"Có chuyện gì, cậu lại gây chuyện sao, cần tôi giúp đỡ không?"

"Thật ra...ừm...tôi có chuyện muốn nói với anh."

Lấy điện thoại trong túi áo, y nhấn vào tấm ảnh chụp được hôm qua, đặt lên bàn ngay tầm mắt người kia. Anh nhíu mày nhìn vào điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình xem thêm những tấm ảnh khác. Trái tim anh như vỡ vụn khi nhìn thấy người mình yêu tình tứ bên người khác, đây chỉ là ảnh, nếu chứng kiến tận mắt sẽ còn đau lòng đến mức nào.

Cửa phòng bật mở, cậu người yêu như mọi ngày tươi cười nhìn anh, trên đời này có tồn tại loại người này sao, quen cùng lúc hai người mà vẫn tỏ ra rất yêu, đáng sợ thật. Người kia chạy nhanh đến khoác tay anh, kiễng chân định hôn vào má nhưng bị anh từ chối, gỡ bàn tay dơ bẩn ra khỏi người mình.

"Anh làm sao vậy, không khoẻ chỗ nào ạ?"

"Tối qua em mệt quá nên ngủ sớm sao?"

"Vâng, tối qua em làm việc cả ngày nên ngủ quên mất, đừng nói là anh giận vì em không trả lời tin nhắn nhé?"

Câu nói vừa dứt cũng là lúc tấm ảnh trong điện thoại hiện lên trước mắt. Bằng chứng rành rành thế này thì giải thích kiểu gì. Kim Namjoon cố giữ bình tĩnh khi người kia trả lời mình bằng sự im lặng. Âm thanh vỡ vụn vang lên khi anh đập mạnh điện thoại xuống sàn, âm thanh đó cũng là tiếng trái tim Kim Seokjin vỡ vụn, chiếc điện thoại đắt tiền dành mấy tháng lương để mua tự dưng lại vỡ một cách vô lý.

"EM GIẢI THÍCH THẾ NÀO ĐÂY?"

"Chủ tịch à điện thoại của tôi mới mua..."

"Cậu ra ngoài đi, tôi có việc cần giải quyết."

"Nhưng điện thoại của tôi bị anh làm vỡ..."

"Tôi sẽ đền cho cậu được chưa, giờ thì ra ngoài đi."

Y ra khỏi phòng không được bao lâu thì hai người họ cũng nối gót theo sau, có vẻ cuộc nói chuyện không đạt được kết quả gì. Người con trai kia níu tay anh lại, khóc lóc đáng thương chỉ mong anh tha thứ, nhưng có mấy ai chấp nhận tha thứ cho người đã phản bội mình.

"Xin lỗi vì đã dành thời gian cho công việc nhiều hơn cho em, xin lỗi vì không quan tâm em. Giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa, em có thể đường đường chính chính yêu anh ta rồi."

"Em biết sai rồi, anh cho em một cơ hội được không, em chỉ là nhất thời bị anh ta dụ dỗ thôi."

"Tôi không phải kẻ ngu ngốc đâu em, và tôi thật sự ghê tởm con người của em. Tôi cũng không ngại nói cho em biết, tôi đã có người mới rồi, đừng làm phiền tôi nữa."

Kim Seokjin thấy tình hình có vẻ không ổn, rón rén bỏ đi sang chỗ khác liền bị anh kéo ngược lại, ngang nhiên ôm eo trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu ta.

"Nhìn thấy rồi chứ."

"Không thể nào, anh vừa chia tay em sao có thể quen cậu ta nhanh vậy được?"

"Tôi học theo em cả đấy."

"Em không tin, anh nói dối."

Điều mà y lo sợ nhất đã xảy ra, Kim Namjoon cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, y bất ngờ đến mức đứng đơ người ra để mặc anh hôn, đến khi người ta dứt ra vẫn không hay biết gì. Nụ hôn đầu gìn giữ bao lâu nay, đáng lẽ ra phải trao cho cô gái nóng bỏng nào đó hay một cô gái đáng yêu, kết quả trao cho người mà bản thân không thích nhất, nếu trao cho con trai thì cũng nên né người này ra, sao cuộc đời y khổ vậy không biết.






End chap 41

Cái gì dạ trời 🙄






mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net