Chap 45: Em không thương anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bày ra vẻ mặt vô tội tạ lỗi với bé người yêu, hắn dần buông tay rồi tách cậu ra. Ôm eo cậu bước vào trong, giờ phút này còn ngại ngùng gì nữa, bọn họ chắc cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ, có ngốc mới không nhận ra thôi.

Kim Taehyung hoá trẻ con khi ở cạnh cậu, có đũa không gắp mà phải đòi cậu gắp cho mới chịu ăn, ai tưởng tượng được một người đàn ông cao mét tám ngồi đung đưa chân trên ghế là thế nào không, người ngồi cạnh cậu chính là đang làm ra hành động đó. Há miệng đợi cậu đút thịt cho mình, hắn cũng có dùng đũa đấy, nhưng chỉ khi nào muốn đút thịt cho cậu thôi.

Bàn ăn hoá không khí vì hai người nào đó. Ngài chủ tịch và thư ký Jeon tình tứ với nhau hơn nửa tiếng rồi, xem ánh mắt dịu dàng của chủ tịch kia kìa, còn cả thái độ ân cần của thư ký Jeon dành cho chủ tịch, tự nhiên lại thấy no ngang. Ít ra cũng nên nể mặt những người không có người yêu đang ngồi đây chứ. Tới giờ vẫn không thể tin hai người đang hẹn hò, cứ tưởng đôi oan gia này sẽ đối đầu với nhau cả đời.

"Bé, anh muốn ăn thịt bò."

Jungkook cười ngại khi hắn gọi mình là "bé", cách xưng hô đáng yêu như này sao không gọi sớm hơn, làm cậu thích chết đi được. Gắp hết thịt bò thư ký Woo vừa bỏ vào nướng. Cậu thư ký tội nghiệp nhìn thịt bò biến mất khỏi tay mình, thầm dặn lòng không được tức giận, người đó là chủ tịch, tức giận có mà mất việc như chơi. Vẫn còn ít thịt mà, cho vào lần nữa cũng không vấn đề gì. Đó là chuyện trước khi thịt bị Jackson cướp mất. Lần này không phải do sợ mất việc, chỉ là ánh mắt đó đáng sợ quá, để gã gắp thịt cho êm chuyện vậy.

Đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, Jackson không gắp thịt cho mình mà là gắp cho người bên cạnh, chính xác là Ahn Jisung. Thư ký Woo tròn mắt nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nó, phút chốc còn nhìn thấy ánh mắt Jackson đã thay đổi, không đáng sợ như khi nhìn cậu ta, nó có chút dịu dàng pha thêm chút yêu chiều. Anh em nhà này đúng là khiến Woo Nam-il mở mang tầm mắt.

Ahn Jisung ái ngại nhìn mọi người, kéo ghế ngồi cách xa một chút, vừa nhích ra xa liền bị gã kéo ghế sát lại, lặp đi lặp lại vài lần nó đăm ra bất lực, ngồi yên một chỗ không thèm di chuyển nữa. Không để ý miếng thịt còn nghi ngút khói, trực tiếp bỏ vào miệng rồi nhả ra ngay vì nóng, miệng có chút đau rát, chắc là bị bỏng rồi. Gã vội quay mặt nó về phía mình, tay bóp miệng nó ra xem thử bên trong có bị bỏng nặng không, mọi hành động đều hết sức nhẹ nhàng.

Kết thúc bữa tiệc nhỏ, những người còn tỉnh táo tìm một góc riêng nói chuyện với nhau, những người say khướt nằm vật vã dưới đất ngủ, có phòng không vào cứ đòi nằm đây cho bằng được. Cậu lắc đầu ngao ngán, đáng lý ra không nên mua nhiều rượu như vậy. Lấy thêm ít chăn gối mang ra cho bọn họ, xác nhận tất cả đều ổn mới quay về phòng.

Số lượng người ngủ bên ngoài có gì đó không đúng, hình như chỉ có Kang Jia, Min Soojin, Shin Minjun và Lee Chaewon. Bốn người còn lại biến đâu rồi không biết. Dòng suy nghĩ nhanh chóng bị cắt ngang khi hắn ôm chầm lấy cậu từ phía sau, lại giở tính dính người rồi đấy.

Hôn lên chóp mũi đỏ ửng, hắn giữ chặt đầu cậu, tiến lại gần đến khi hai chóp mũi chạm vào nhau. Hắn rất thích bày tỏ tình cảm với người mình yêu bằng những hành động ngọt ngào thế này, nhẹ nhàng nhưng không kém phần nóng bỏng, hơi thở cả hai như hoà vào nhau, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, nhịp tim của đối phương rõ đến mức không cần áp tai vào ngực cũng nghe thấy.

Vén nhẹ mái tóc loà xoà trước mặt lên vành tai, ngón tay thon dài miết lên đôi môi đỏ mọng, hơi thở hắn trở nên nặng nề, không nhịn được mà đặt lên môi cậu một nụ hôn. Cậu khẳng định hắn đã say. Lý do đơn giản thôi, Kim Taehyung không bao giờ hôn phớt qua như vậy, hắn mà hôn là sẽ hôn đến khi cậu không thở được, tưởng như nuốt luôn lưỡi cậu vào bụng. Nhưng cậu lại thích dáng vẻ lúc say của hắn, hệt như một em bé to xác cần được che chở.

Bóp bóp cặp má bánh bao trắng trắng mềm mềm, xoa xoa đến khi nó đỏ ửng lên, hết ấn vào rồi lại kéo ra, tưởng má cậu là đồ chơi hay sao mà nhào nặn đủ hình thù thế không biết. Hành động tiếp theo của "em bé Taetae" khiến cậu đứng hình. Hắn há miệng ngậm lấy má phải của cậu, mút mút như đang thưởng thức bánh bao thật sự. Dù có hơi không thích cái cảm giác ươn ướt trên mặt nhưng cậu vẫn để yên cho hắn làm gì thì làm.

Jungkook đêm nay xinh đẹp hơn mọi hôm, cứ như thiên thần giáng thế, vừa ngọt ngào lại vừa thanh tao, càng nhìn càng muốn yêu thương. Hay vì hắn say nên mới thấy thế nhỉ? Chắc là do say thật, nhưng không phải say rượu...là say tình.

"Bé của anh đẹp quá."

"Đẹp như thế nào?"

"Đẹp nhất trên đời luôn."

Đêm đó cậu có chút vất vả dỗ "em bé Taetae" vào giấc. Cả hai luyên thuyên đủ thứ chuyện, vẽ vời về tương lai sau này. Nào là kết hôn ở đâu, nhẫn cưới thiết kế ra sao, tuần trăng mật ở Pháp hay Thụy Sĩ. Tương lai với một cuộc sống tốt đẹp đang chờ đợi cả hai ở phía trước, vậy nên hiện tại càng phải cố gắng hơn, hãy yêu nhau cho đến khi thực hiện được tất cả những điều vừa nói.

"Jungkook có thương anh không?"

"Không, không thương chút nào hết."

Sự im lặng bất thường khiến cậu hoang mang, bình thường nếu cậu nói vậy chắc chắn hắn sẽ làm ầm lên bắt cậu nói lại. Cúi đầu nhìn người đang nằm trên tay mình, tiếng khóc thút thít làm cậu phát hoảng, hắn vậy mà lại úp mặt vào ngực cậu khóc ngon lành. Tình huống oái oăm gì nữa đây trời ơi.

"Em xin lỗi, em đùa thôi, em thương Tae nhất mà."

"Kook không thương anh, anh thương Kook mà Kook không thương anh, Kook chán anh rồi, Kook hư quá."

Chưa từng nghĩ đến việc hắn sẽ bật khóc vì một câu nói đùa, chủ tịch Kim cao cao tại thượng, mặt lạnh như tiền lại khóc nức nở chỉ vì người yêu nói không thương mình. Để người khác biết còn ra thể thống gì nữa. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cậu rất muốn người khác nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của hắn.

Năn nỉ mỏi cả miệng mà người kia vẫn không tha lỗi, cậu đành dùng đến cách cuối cùng. Ngồi dậy cởi bớt cúc áo ra, vai áo trễ xuống để lộ bờ vai trần, đầu ngực hồng hào lấp ló sau lớp áo mỏng. Cậu nằm nghiêng người, đưa ngực sát đến mặt hắn, người kia không ngần ngại ngậm lấy, mút mát rồi lại day cắn, tay không quên chăm sóc cho bên còn lại, se se đến khi nó dựng đứng lên.

"Sau này không được nói vậy nữa, Tae sẽ giận Kook nữa cho xem."

Sau đó...

Không có sau đó, vì hắn đã lăn ra ngủ mất rồi còn đâu. Trước khi ngủ vẫn không quên cài cúc áo cho cậu cẩn thận, kéo chăn đắp cho cả hai, để cậu gối đầu lên tay mình, ôm chặt cơ thể ấm áp vào lòng. Giữa đêm còn gọi tên cậu trong mơ. Tâm trí hắn bây giờ chỉ có mỗi mình cậu mà thôi.

Mới chợp mắt được một lúc mà trời đã sáng, ánh sáng tràn ngập phòng ngủ. Hắn che đi ánh nắng chói chang bên ngoài, xong lại day day thái dương để giảm bớt cơn đau đầu, có vẻ như men rượu đêm qua vẫn chưa hết. Jungkook vẫn yên vị trên tay hắn, siết chặt vòng tay đặt ngang bụng, lắng nghe giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai.

"Bé ơi, anh đau đầu."

"Ai bảo anh uống nhiều làm gì, em đã bảo uống ít lại rồi mà, hay để em pha nước chanh cho anh nhé?"

Miệng thì nói mấy lời trách mắng nhưng chân từ lúc nào đã bước xuống giường để pha nước chanh cho hắn. Taehyung không để cậu rời đi, kéo mạnh khiến cả người cậu ngã ập lên người mình, lăn qua lăn lại mấy vòng, tay chọt chọt vào bụng làm cậu cười khúc khích, gì thì gì chứ bị cù cậu chịu không được.

"Nhột em, nhột em mà."

"Đêm qua dám nói không thương anh, cho chừa nè, chừa chưa, chừa chưa hả?"

"Em sợ rồi, sau này không nói vậy nữa."

Quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường lớn, mất nửa tiếng để cả hai tách nhau ra, trước khi ra về vẫn không quên đặt nụ hôn lên vầng tráng thanh tú. Ra đến cửa rồi vẫn cứ lưu luyến không nỡ rời đi, nắm chặt tay người yêu nhỏ, điệu bộ như người chồng sắp đánh trận bỏ vợ nhỏ ở nhà không bằng. Đến khi cậu trừng mắt nhìn hắn mới chịu quay lưng ra về. Cứ phải để người ta hung dữ mới chịu.







End chap 45

🤔







mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net