Chap 47: Báu vật gia truyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Yohan tái mặt khi hắn đến gần, theo sau là ông bà Jeon, ông bà nội và ông bà Kim, nét lo lắng hiện rõ trên mặt mỗi người. Hắn cẩn thận đỡ cậu đứng dậy, phủi sạch vết bẩn trên quần áo, nhìn quanh một lượt xem người yêu có bị thương ở đâu không, nhận thấy cậu không bị sao liền quay sang nhìn Park Yohan bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Cậu làm trò gì vậy, muốn gây chuyện đúng không?"

"Tôi không có, chỉ là...tôi...tôi sơ ý đụng trúng cậu ấy thôi."

Ông bà Park vội chạy đến vì biết con trai đã gây ra chuyện lớn. Cúi đầu xin lỗi liên tục mặc cho người trước mặt là ai, ông Park trừng mắt nhìn, lớn tiếng dạy dỗ con trai trước mặt nhiều người, còn bắt con trai xin lỗi đến khi nào cậu đồng ý thì thôi. Muốn sống yên ổn tốt nhất đừng nên đụng đến thế lực hai nhà Kim - Jeon

Cùng lúc này, Jackson sải bước tiến về phía bọn họ, bên cạnh là người vô cùng quen thuộc, vẻ mặt miễn cưỡng đó có lẽ là bị gã ép đến đây. Ahn Jisung dè dặt nhìn xung quanh, nơi này quá đỗi sang trọng, người như nó chưa từng nghĩ sẽ được tham dự bữa tiệc sang trọng như này. Gã vòng tay ôm eo nó kéo sát vào người mình, một loạt hành động thu hút sự chú ý của bà nội.

Với kinh nghiệm của một người từng trải, bà nhìn ra cháu mình có ý với cậu trai bên cạnh, chỉ là Jackson tính tình khác xa Taehyung, nếu hắn dùng sự dịu dàng để quan tâm người khác thì gã lại thể hiện sự quan tâm bằng hành động mang theo chút ép buộc và mạnh bạo. Tính tình cháu trai ra sao bà đều biết, bà không trách Jackson, có trách thì trách con trai bà nuôi dạy con không tốt.

"Jackson, lâu rồi không đến thăm bà gì cả, làm bà nhớ cháu chết được."

"Cháu xin lỗi ạ, việc ở công ty nhiều quá nên cháu không có thời gian, sau này sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đến thăm bà ạ."

"Vậy thì tốt...ừm...đây là bạn cháu sao?"

Nói là bạn thì cũng không đúng, làm gì có bạn bè nào như bọn họ, vả lại nó không muốn làm bạn với người này chút nào. Người yêu của nhau lại càng không thể, đây là chuyện không khả thi nhất trên đời, nghĩ đến đã thấy lạnh người. Suy cho cùng thì mối quan hệ sếp và nhân viên là hợp lí nhất.

"Cháu tên Ahn Jisung ạ, cháu là cấp dưới của giám đốc."

"Chà chà, bạn nhỏ này đáng yêu không thua kém gì Jungkook, bé mèo con...bà gọi cháu như vậy được đúng không?"

"V-vâng ạ, bà cứ tự nhiên."

Hai cậu cháu trai dẫn về hai cậu cháu rể thật vừa ý bà. Bé thỏ con và bé mèo con. Jungkook có vẻ ngoài đáng yêu, hiền lành như thỏ nhưng thực chất cậu nghịch ngợm hơn bất kỳ ai. Jisung mang dáng vẻ đanh đá của một chú mèo con nhưng tiếp xúc rồi mới biết nó điềm đạm đến nhường nào. Hai bé con này sao lại để ý hai thằng cháu mặt than nhà bà không biết.

Bắt gặp ánh mắt cùng cái lắc đầu ý bảo gã ra sân sau nói chuyện. Jackson lập tức thay đổi thái độ, lúc đứng cạnh Jisung vui vẻ ra sao thì giờ trở nên nặng nề hơn bấy nhiêu, vừa bước đến gần đã bị ba mình thẳng tay tát thẳng vào mặt, như mọi lần, gã đứng im mặc cho ông trút hết tức giận lên người mình.

"Tao đã bảo mày chấm dứt với thằng nhóc kia đi mà, tại sao mày không nghe lời tao hả, quen người cùng giới đã đành, người có gia thế tao giới thiệu mày không chịu quen mà nhất quyết đâm đầu vào thằng nhóc nghèo nàn đó, mày có biết suy nghĩ không Jackson?"

Vừa nói ông vừa dí sát ngón trỏ vào trán gã, hành động vô cùng xem thường con trai mình. Khi sáng ông cố tình sắp xếp buổi xem mắt nhưng Jackson đã từ chối, điều đó khiến ông tức điên lên, cộng thêm việc gã tự ý đưa người con trai kia đến đây, nhiêu đó đã đủ lý do cho cái tát vừa nãy.

Ông nội Kim đứng từ xa quan sát được một lúc, bước đến ngăn cản cái tát thứ hai sắp giáng vào mặt gã. Trước giờ ông nổi tiếng nghiêm khắc trong việc dạy con nhưng chắc chắn chưa bao giờ đánh con, cùng lắm là vỗ nhẹ vào mông cảnh cáo, không biết con ông học cái thói động tay động chân này ở đâu.

"Con từ khi nào dùng bạo lực dạy con vậy hả, cháu của ba không phải chỗ cho con trút giận, mẹ con mà biết chuyện thì con không yên với bà ấy đâu, mau quay vào trong đi."

Ít ra đứa con này vẫn còn nghe lời ông mà quay trở vào bữa tiệc. An ủi gã bằng cái vỗ vai, ông nội xoay người bước vào trong, bỏ lại gã một mình với mớ suy nghĩ rối ren. Ahn Jisung giờ mới dám bước đến, nó biết việc mình đến đây sẽ khiến người ba cay nghiệt của gã tức giận, ngoài việc nắm tay an ủi thì nó chẳng biết làm gì hơn.

"Giám đốc, anh không sao chứ, anh ổn đúng không ạ?"

"Tôi không ổn chút nào hết."

Đột ngột bị ôm chặt vào lòng, nó bất ngờ nhưng rất nhanh đã thích ứng với điều đó, không vội đẩy ra như mọi lần, nếu làm vậy gã chắc chắn sẽ rất hụt hẫng. Người mạnh mẽ thế nào rồi cũng có lúc yếu đuối, mà Jackson hiện tại chính là tận cùng của sự yếu đuối, gã chỉ tháo bỏ lớp mặt nạ mạnh mẽ khi người trước mặt là Ahn Jisung.

Cả hai ôm nhau rất lâu, nó không ngừng nói mấy lời an ủi với hy vọng gã sẽ thấy ổn hơn, lực tay người kia càng lúc càng siết chặt, chặt đến mức cảm thấy có chút đau. Jackson nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ranh mãnh thường ngày, dắt tay nó quay lại buổi tiệc, sự cảnh cáo của ba đều bỏ ngoài tai.

Bà nội Kim đứng giữa buổi tiệc, mọi sự chú ý đều hướng về bà, chấp tay cầu nguyện vô cùng thành khẩn, ở cái tuổi này bà không cầu mong gì cho mình mà chỉ cầu mong hai đứa cháu trai được hạnh phúc bên người mà chúng yêu, bà chỉ có mỗi hai đứa cháu, chúng mà không hạnh phúc làm sao bà yên tâm nhắm mắt xuôi tay đây.

Bà Kim nhìn thấy mẹ mình ra hiệu liền mang cái hộp đỏ bằng nhung bước đến. Trong đó là vật gia truyền có từ đời mẹ chồng của bà nội, mỗi khi con trai trong nhà cưới vợ thì vật gia truyền sẽ được trao lại. Đến đời Kim Taehyung lại khác, không trao cho vợ mà trao cho chồng nhỏ. Trao cho ai cũng được, miễn là người mà cháu bà yêu. Đúng ra người trao lại vật gia truyền là bà Kim vì nó thuộc quyền sở hữu của bà, nhưng vì thấy bà nội quá yêu thương cháu rể nên bà muốn để bà nội trao lại, chắc bà nội sẽ rất vui khi làm việc này.

Vật gia truyền của nhà họ Kim là dây chuyền và nhẫn được làm vô cùng tinh tế, mặt trong của nhẫn và mặt dây chuyền được khắc chữ "Kim", biết bao người mơ ước được trao lại vật gia truyền ấy, điều đó chứng tỏ họ đã trở thành một phần của dòng dõi trâm anh thế phiệt này. Tiếc là người được quyền sở hữu chúng không phải những cô gái hay chàng trai lẫn trong đám đông kia. Người nhận nó đã được bà nội chọn trước rồi. Thậm chí còn đứng bên cạnh bà đây này.

Sợi dây chuyền được đeo vào cổ Jeon Jungkook, vật lấp lánh ở cổ thật sự rất hợp với cậu, nhìn kiểu nào cũng thấy hợp. Ban đầu cậu khá bất ngờ khi bà nội trao lại vật gia truyền cho mình, điều này ngầm công khai mối quan hệ giữa hắn và cậu cho tất cả mọi người cùng biết, chỉ là hiện tại có sớm quá không, không có ý nói gỡ nhưng hai người họ có thể chia tay bất kỳ lúc nào, bà nội làm như này hơi vội thì phải. Hay bà nhìn ra được đôi trẻ này sẽ không bao giờ tách rời nhau nên mới làm vậy?

"Bà nội ơi, cháu với Taehyung còn chưa chắc chắn gì cả, bà thật sự muốn trao dây chuyền này cho cháu sao ạ?"

"Vậy bé thỏ mau mau đồng ý kết hôn với Taehyung của bà đi, như vậy là vẹn toàn đôi đường không phải sao."

"Bà nội à, cháu ngại quá đi."

"Có gì phải ngại, nó là người cầu hôn cháu mà, với lại nếu không phải bé thỏ con thì bà không chấp nhận cho Taehyung lấy người nào khác, cháu rể của bà chỉ có thể là Jeon Jungkook cháu thôi."

Nói ra những lời này nhằm mục đích khiến cho kẻ nào đấy có ý đồ xấu tránh xa cháu trai của bà ra một chút. Đừng giả điên mà mon men đến gần người đã có chủ, giờ Jungkook đã có báu vật gia truyền nhà họ Kim, đồng nghĩa với việc cậu sẽ trở thành một phần của gia đình vào một ngày không xa, xem như hôm nay hai bên gia đình chính thức hứa hôn cho đôi trẻ đi vậy.

Chiếc nhẫn trong hộp được bà trao cho một người mà không ai nghĩ đến. Ahn Jisung đứng một bên mỉm cười nhìn cậu, cảm thấy hạnh phúc khi cậu bạn thân được gia đình chủ tịch yêu quý, mọi người trong công ty mà biết chắc sẽ vui lắm đây. Nhưng nó có nghĩ thế nào cũng không ngờ người nhận chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Kim lại là mình. Trợn tròn mắt nhìn bà nội đeo nhẫn vào tay mình, thái độ của bà nội vô cùng ân cần, ân cần đến mức đeo vào tay lúc nào không hay.

"Còn đây là nhẫn cho cháu, bà muốn trao chiếc nhẫn này cho bé mèo con của bà, vì bà chỉ có hai đứa cháu nên báu vật gia truyền phải chia đều chứ. Bà rất yêu quý cháu dù chúng ta mới gặp nhau lần đầu, bà mong rằng Jisung sẽ yêu thương cháu bà nhiều một chút nhé."

"Khoan đã bà nội...cháu...cháu với giám đốc không như bà nghĩ đâu ạ, bọn cháu là mối quan hệ đồng nghiệp với nhau thôi, vậy nên chiếc nhẫn này cháu không thể nhận đâu ạ."

"Cháu cứ giữ lấy, đừng vội từ chối, bà nhìn ra tâm ý của hai đứa, rồi một lúc nào đó hai đứa cũng về chung một nhà thôi, bà nội chờ cháu về làm cháu rể nhà bà, nhưng đừng để bà chờ lâu đó."

Nó bất lực quay sang nhìn gã cầu cứu, trái với mong đợi, Jackson trông còn vui hơn cả bà nội, ánh mắt thiếu đứng đắn dán chặt trên người nó, nhếch mép cười khi bắt gặp vẻ mặt ngượng ngùng. Ahn Jisung giờ mới biết cái tính bá đạo của gã là được thừa hưởng từ ai, như này có chút giống bắt cháu rể nhỉ, tự dưng bị mang đến buổi tiệc, rồi tự dưng bị bắt trở thành cháu rể nhà họ Kim.

Người làm ba kia lại lần nữa đay nghiến con trai mình. Không màng hình tượng mà bước đến nói với bà nội vài câu. Ông ta vốn không ủng hộ tình yêu đồng giới, bản thân chỉ có duy nhất một người con trai, giờ như vậy thì ai sẽ là người nối dõi cho gia đình, điều đó là không chấp nhận được. Nhưng nếu gã muốn cưới một người con trai thì ít ra nên tìm ai đó tương xứng với địa vị nhà họ Kim, như vậy mới không làm bẽ mặt ông ta.

"Sao mẹ lại ủng hộ bọn nó chứ, con không đời nào chấp nhận một đứa nghèo nàn như này làm con rể."

"Đừng khiến bữa tiệc mất vui vì con, mẹ biết mẹ đang làm gì, người được quyền quyết định chuyện này chỉ có thể là Jackson, mẹ cấm con nhúng tay vào chuyện này, nếu con có ý định chia cắt bọn nhỏ thì bỏ ngay đi."

Đoạn nói đến đây, bà nội quay sang nhìn cháu trai mình, đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn thiếu thốn đủ thứ, thiếu nhất là tình thương của một người ba. Có ba nhưng chưa lúc nào được ba ôm ấp, che chở. Thứ gã nhận được là những trận đòn roi, những cái tát như trời giáng, hay những lời mắng chửi thậm tệ đến từ người được gọi là ba đó. Bà thương đứa cháu này vô cùng, nếu Jackson được sinh ra trong một gia đình êm ấm như Taehyung có lẽ cháu bà sẽ rất hạnh phúc. Ông trời dường như nhìn ra nên mang ánh sáng đến bên cuộc đời tăm tối ấy, mà ánh sáng ấy chính là Ahn Jisung.

"Bà biết Jackson của bà chịu đựng rất nhiều, không phải chịu đựng nữa con nhé, cháu của bà rất ngoan, cháu xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp, bà mong cháu sẽ được hạnh phúc bên bé mèo con này."

"Cháu cảm ơn bà nội."





End chap 47

Ỏ 😍😍😍









mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net