Chap 56: Đừng đánh Taehyung của con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung nhìn sang vật nằm trong tay cậu, gỡ từng ngón tay xinh xắn đang nắm chặt que thử thai, tỏ ra bất ngờ khi tận mắt nhìn thấy hai vạch đỏ chói hiện lên, vẻ bất ngờ dần chuyển sang hạnh phúc, hai mắt hắn như sáng lên khi biết mình sắp được làm ba.

Jungkook thì hoàn toàn ngược lại, cậu chẳng thể cười nổi một cái, nước mắt không ngừng rơi. Không phải cậu không yêu em bé, cũng chẳng phải cậu không yêu hắn, chỉ là nếu để ba biết, ông nhất định đánh cậu một trận. Ba cậu là người khó tính, ông đã từng nhắc nhở một lần, giờ mang cái bụng bầu này về kiểu gì cũng ăn đòn cho xem.

Nhận ra nỗi lo lắng trong lòng cậu, hắn hạ người ngồi xuống bên cạnh, để cậu tựa cằm lên vai mình, xoa xoa lưng an ủi. Nhiêu đó dường như vẫn chưa xoá tan nỗi lo lắng trong cậu, bạn nhỏ của hắn vẫn không ngừng khóc, tay nắm chặt vạt áo hắn không buông.

"Jungkook bình tĩnh trước đã nhé, nghe anh, anh sẽ thưa chuyện với ba mẹ em, nhất định không sao đâu mà, em đừng quá lo lắng."

"Ba sẽ đánh em...hức...ba em dữ lắm...em sợ."

"Có anh ở đây với em mà."

"Ba cũng sẽ đánh anh...hức...hay chúng ta đi đâu đó một thời gian đi...hức...khi nào sinh em bé ra rồi hẵng quay về."

"Tới lúc đó ba sẽ từ mặt em chứ không đơn giản là tức giận đâu."

Mỉm cười trước sự đáng yêu của cậu, hắn không tỏ ra gấp gáp, chầm chậm giải thích cho cậu hiểu. Ban đầu người nhỏ cứ lắc đầu không đồng ý với những gì hắn đề nghị, lát sau vẫn là bị thuyết phục cùng hắn về gặp ba mẹ nói chuyện đàng hoàng.

Đỡ cậu nằm xuống cẩn thận, hắn cũng vén chăn nằm vào chỗ trống bên cạnh, vén áo lên cao một chút để dễ dàng sờ sờ phần bụng chưa có dấu hiệu gì. Nơi này đang có con của hắn và cậu, là con trai hoặc con gái nhỏ, chắc chắn đó sẽ là một em bé đáng yêu và xinh xắn, thật mong chờ đến ngày gia đình họ gặp mặt nhau. Nhờ có hắn bên cạnh dỗ dành, cậu giờ mới có thể chợp mắt ngủ thêm chút nữa.

Vé máy bay cũng được đặt trong tối hôm đó, Taehyung tranh thủ xếp quần áo để sáng mai quay về Seoul, bạn nhỏ của hắn giờ chẳng còn nghĩ đến chuyện gì được nữa, nằm ủ rũ trông có thương không chứ.

Mọi người ai cũng bất ngờ khi hai người họ có việc phải đi trước. Hắn chỉ nói là công ty xảy ra chút chuyện nên về Seoul xử lí, mọi người làm việc vất vả cả năm, chẳng lẽ vì chuyện của hai người mà bảo họ quay về. Chuyện nào ra chuyện đó, mọi người cứ ở đây tận hưởng chuyến du lịch, hắn và cậu về Seoul chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của ông Jeon.

Tay cậu run rẩy dữ dội khi máy bay cất cánh được một lúc. Cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay người bên cạnh. Jeon Jungkook trước nay rất mạnh mẽ, chưa từng chịu thua trước bất kỳ khó khăn nào, chuyện có thai này đã là gì chứ, cậu nhất định vượt qua được, miễn là có hắn bên cạnh.

Chuyến bay đi vào vùng thời tiết xấu, sự rung rắc khiến mọi người trên chuyến bay có chút hỗn loạn, Jungkook hoảng sợ nép vào người hắn, Kim Taehyung ôm chặt cậu vào lòng, bịt chặt tai cậu lại để tránh nghe thấy âm thanh hỗn loạn xung quanh. Hôn nhẹ lên mái tóc mềm trấn an.

"Taehyung, em sợ."

"Không sao hết, em cứ nhắm mắt lại đi, khi nào anh bảo hãy mở mắt ra, anh luôn ở cạnh em nên đừng lo lắng gì cả, chúng ta sẽ không sao hết, vì chúng ta còn phải gặp mặt em bé nữa mà."

...


Ít phút sau.

Mọi thứ dần bình thường trở lại, sự rung lắc đã không còn, tiếp viên trưởng cũng thông báo với tất cả hành khách rằng chuyến bay sắp hạ cánh. Hắn gỡ tay khỏi tai cậu, chọt chọt vào gò má mềm, hôn lên môi nhằm ra hiệu cho người kia mở mắt ra. Đúng là ngoan thật, bảo nhắm mắt là nhắm chặt không dám mở ra.

"Không sao rồi bé à, chúng ta gần đến nhà rồi, em có thể mở mắt ra."

Chuyến bay hạ cánh lúc mười một giờ đúng. Xe cũng chờ sẵn bên ngoài. Cả hai ngồi vào xe lái thẳng đến nhà ông bà Jeon. Cách một lúc hắn lại phải quay sang nhìn người bên cạnh xem cậu có làm ra mấy hành động làm hại bản thân không. Lúc chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, trái tim hắn như nhảy khỏi lồng ngực, hai chân không còn sức để bước đi. An ủi cậu vậy thôi chứ hắn còn sợ hơn, chỉ là không muốn người yêu sợ nên mới tỏ ra mạnh mẽ như vậy.

Cả hai ngồi ngay ngắn trên sofa, mồ hôi ướt đẫm trán, nhúc nhích cũng không dám. Kim Taehyung suýt chút ngất xĩu khi thấy ông Jeon từ trên lầu bước xuống. Làm con người ta có thai trước khi cưới liệu có bị đánh một trận nên thân không đây?

"Hai đứa có chuyện gì mà đến gặp ba vậy, chẳng phải BWI đang có chuyến du lịch hay sao, sao hai đứa không đi cùng mọi người?"

"Thưa...thưa bác, con với Jungkook là có vài chuyện muốn nói với bác."

"Chuyện gì mau nói đi."

"Vâng...chuyện là lúc đi du lịch bọn con có chơi rút thăm trúng thưởng, kết quả rút ra phần thưởng khá lớn ạ."

"Rốt cuộc là trúng cái gì?"

"Trúng cái bụng bầu của Jungkook ạ."

Nét mặt ông trở nên khó coi hơn, quay sang nhìn cậu như muốn xác nhận lại lần nữa, cái cúi gằm mặt ấy chính là câu trả lời rõ ràng nhất. Từ sắc mặt hồng hào chuyển sang đỏ bừng, ông ngã người ra sau ghế tránh bản thân sốc quá ngã ập ra trước, ôm lấy bên ngực trái đang nhói lên.

"Chuyện từ khi nào?"

"Hôm qua bọn con mới biết ạ, nếu bác không tin thì đây là bằng chứng."

Que thử thai hai vạch đỏ chói nằm yên vị trên bàn, lần này không chỉ ông mà bà Jeon cũng suýt chút ngất xĩu. Không khí vốn căng thẳng giờ lại càng căng thẳng hơn khi ông Jeon đập mạnh xuống bàn một cái, hùng hổ đứng bật dậy, quay sang nhìn vợ mình rồi nói một câu khiến cậu lạnh người.

"Bà vào trong mang roi ra cho tôi, hôm nay tôi phải dạy dỗ lại Jungkook."

"Ông nỡ đánh thằng bé hay sao?"

"Tôi nói sao bà làm vậy đi, còn con quỳ xuống đây cho ba."

"Bác à, Jungkook đang có thai, em ấy không quỳ được đâu ạ."

"Cậu im lặng, có tin tôi đánh luôn cậu không?"

Bà Jeon cũng không muốn làm vậy nhưng cuối cùng vẫn là nghe theo lời ông. Cầm chặt cây roi trên tay, vút một phát vào tay cậu, vết roi dài hằn lên cánh tay trắng trẻo, Jungkook không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng rơi lệ. Lần roi tiếp theo là vào lưng. Có điều người nhận lần roi này là Kim Taehyung. Bao bọc cậu bằng cơ thể mình, hắn không muốn người mình yêu chịu đau, một vết thương nhỏ cũng khiến hắn xót xa gần chết rồi, lần này cứ để hắn chịu đòn thay cậu vậy.

"Cậu mau tránh ra để tôi dạy con tôi."

"Con không tránh, bác muốn đánh cứ đánh con, đừng đánh Jungkook và con của con."

Không chút nể tình, ông giơ cao roi đánh vào người hắn, tiếng roi vun chan chát cộng thêm nét mặt đau đớn của hắn chứng tỏ lực đánh không nhẹ. Jungkook khóc nấc lên, muốn vòng tay che chắn tấm lưng hắn nhưng không thể, tay cậu bị siết chặt bởi tay hắn, cũng may hắn lường trước nên giữ lại nếu không người yêu nhỏ lại bị thương rồi.

"Ba ơi...hức...đừng đánh nữa mà...hức...ba đừng đánh Taehyung của con mà."






End chap 56






mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net