Chap 57: Bất mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Jeon dừng tay khi thấy hai người ôm chặt nhau, Jungkook con ông là người mạnh mẽ, lúc nhỏ nghịch ngợm bị đánh cỡ nào cũng không khóc, bị phạt quỳ cả ngày cũng không kêu la năn nỉ dù chỉ một lời. Lần đầu tiên ông thấy cậu khóc vì một người, lại còn hết lời năn nỉ thay hắn. Ai nhìn thấy cảnh này mà không xiêu lòng cho được.

Bà Jeon bước vội đến đỡ hai người đứng dậy, quay sang xem hắn có bị thương nặng hay không. Cậu nức nở sờ vào vết thương trên vai hắn, chạy nhanh vào trong tìm đồ băng bó vết thương, tay chân luống cuống nên lấy thứ gì đều làm đổ thứ đó. Người đang bị thương kia trông không có gì là đau đớn, ngược lại còn cười tươi khi thấy cậu lo lắng cho mình.

"Ông quá đáng rồi đó, làm cái gì mà đánh con tôi dữ vậy hả, thấy tôi không nói là làm tới hay sao, tin tôi đánh ông y như vậy không?"

Xem ai giật mình quăng cây roi sang một bên kìa, đã vậy còn ngồi khép nép một góc trông có thương không chứ, dáng vẻ nghiêm nghị khi nãy đâu rồi, sao giờ lại ngồi co ro vậy nè. Nói gì thì nói, trong nhà này bà Jeon vẫn là người có quyền nhất, chỉ cần ho nhẹ một tiếng là người chồng yêu quý sợ ngay. Ban nãy vì muốn ông bớt giận nên mới xuống nước một chút, ai ngờ chồng bà hôm nay lớn gan dám nạt bà một cái.

"Jungkook đưa Taehyung lên phòng băng vết thương đi con, đánh mạnh như vậy không biết có chảy máu không nữa, cái ông già này để mẹ xử lí cho."

Chầm chậm để hắn tựa vào người mình, cậu dìu hắn lên phòng, đi ngang qua còn bị ba mình lườm một cái. Lần này khác rồi, có mẹ chống lưng xem ba dám làm gì cậu, có cho tiền chắc ba cũng không dám đánh cậu lần nữa đâu. Kim Taehyung không ngần ngại vùi mặt vào cổ cậu, bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của ông Jeon liền giả vờ đau đớn để được cậu quan tâm, tay vòng sang ôm chặt eo người nhỏ. Một màn này ông Jeon nhìn thấy hết nhưng không nói được gì, chỉ có thể ngồi yên chịu trận.

Ngoài mấy vết roi hằn trên da còn có vài vết roi rướm máu, ba cậu ra tay ác quá đi, đánh đến rướm máu thế này thì còn gì là lưng của chồng cậu. Rửa sạch vết thương trước khi băng bó, mọi động tác đều hết sức nhẹ nhàng như sợ hắn đau, băng bó xong liền cúi đầu đặt lên chỗ bị thương một nụ hôn. Khoé mắt lại đỏ lên, hai mắt ầng ậng nước, hắn nhanh tay lau đi vệt nước ở đuôi mắt, nâng mặt cậu lên nhìn thẳng vào mắt mình.

Chỉ một buổi sáng đã khiến cậu nhận ra bao nhiêu chuyện. Và chuyện quan trọng nhất chính là cậu đã tìm được một người yêu thương mình thật lòng, là chỗ dựa vững chắc để cậu tựa vào, là người không màng nguy hiểm bảo vệ cậu trong vòng tay. Hắn luôn trấn an mỗi khi cậu cảm thấy sợ hãi, Jungkook trước giờ chỉ tin tưởng mỗi bản thân mình. Để tạo được niềm tin với một người không phải chuyện dễ, với người như cậu lại càng khó hơn, vậy mà người con trai ấy lại khiến cậu tin tưởng bằng vài ba hành động nhỏ.

Kim Taehyung rất ít khi hứa hẹn hay nói ra những lời ngọt ngào sến súa, hắn thể hiện bằng hành động, vô tình hành động đó lại khiến cậu cảm động. Kể từ lúc hắn nói muốn đưa cậu về thưa chuyện với ba mẹ thì cậu đã biết mình chọn đúng người. Chàng trai của cậu luôn như vậy, hấp tấp trong tất cả mọi chuyện, bản thân run sợ nhưng vẫn tỏ ra mạnh miệng, làm sao không nhận ra hắn lo lắng thế nào khi bước vào nhà.

Ngày hôm nay cậu tìm được định mệnh của đời mình, người bạn đời đồng hành cùng cậu hết quãng đường còn lại, được bước tiếp đoạn đường cùng hắn xem như đã mãn nguyện.

Bữa cơm hôm nay có hơi khó nuốt với ông Jeon, đứa con rể tương lai cướp mất sự cưng chiều của ông trong cái nhà này, chính xác là trong mắt vợ và con trai ông. Ai cũng gắp thức ăn vào bát hắn, Jungkook sợ tay hắn còn đau nên giành phần đút hắn, cả buổi không ăn chút gì mà chỉ chăm chú đút người yêu, hắn sợ cậu đói nên cố gắng gắp một ít thức ăn vào bát bắt cậu ăn cho bằng được. Đút qua đút lại trông có trướng mắt không chứ, qua mắt ông Jeon thì có đấy.

Ngồi ăn mà cũng dính sát với nhau cho bằng được, hắn thiếu điều muốn đem cậu ngồi lên đùi mình, bàn ăn còn nhiều chỗ trống mà cứ ngồi sát rạt nhau. Cái cậu con rể này không đau như vợ con ông tưởng tượng đâu, giả vờ để con ông chăm sóc thì có, ghét cái bản mặt đẹp trai đó quá đi. Cố tình đặt mạnh bát cơm xuống bàn nhưng chẳng ai quan tâm đến ông cả.

"Cậu ngồi xa con tôi ra chút đi, làm gì mà muốn ôm con tôi luôn vậy. Chuyện của hai đứa tôi tạm chấp nhận, cậu liệu mà chăm sóc thằng bé và cháu tôi đàng hoàng, xảy ra chuyện gì thì biết tay tôi, chờ khi Jungkook sinh đứa bé ra tôi sẽ tính sổ với cậu sau."

"Jungkook à, ba ăn hiếp anh kìa, ba còn đe doạ ba lớn của con em nữa."

"Ba à, đừng doạ anh ấy nữa mà."

"Con nhìn xem là ai doạ ai, là nó cố tình chọc tức ba, ôi trời đất ơi, chắc tôi lên máu với đứa con rể này quá."

Bữa cơm cứ thế trôi qua. Trước khi hai người quay về nhà cậu, ông Jeon luyến tiếc xoa xoa cái bụng phẳng lì của con trai, miệng cong lên một đường, dù sao đây cũng là cháu cưng của nhà họ Jeon, không cưng sao được. Không biết là được mấy tuần rồi nữa, bụng vẫn chưa có dấu hiệu gì, nhìn sơ qua chắc không ai biết cậu đang mang thai đâu.

Quay vào nhà sau khi hai người rời đi, bà Jeon len lén mở cửa thư phòng, thấy chồng mình dán chặt mắt vào màn hình máy tính gõ gõ cái gì đó trông rất chăm chú. Đợi khi ông ra khỏi phòng bà liền bước vào trong, mở máy tính xem ông này vừa làm gì, một loạt tìm kiếm hiện lên làm bà không nhịn được cười. Tất cả đều liên quan đến việc chăm sóc người mang thai, vậy mà cứ tỏ ra không quan tâm, theo bà thấy thì ông còn quan tâm đến con trai hơn cả bà.

_


Chuyện này không vội nói với ông bà nội và ông bà Kim. Hắn biết rõ nếu nói ra kiểu gì họ cũng làm ầm lên, họp báo rầm trời chỉ để nói về việc nhà họ Kim sắp có thêm thành viên, ai chứ bà nội hắn là làm thật đấy. Lần trước biết hắn có người yêu còn tổ chức tiệc linh đình ba bốn ngày cơ mà.

Công việc của công ty tạm giao lại cho thư ký Woo, hắn đã nhờ cậu ta chuyển cậu về lại vị trí cũ, làm việc cạnh hắn sẽ an toàn hơn, lỡ có việc cần cứ gọi một tiếng là hắn có mặt ngay. Đúng ra hắn định để cậu ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai nhưng bạn bầu này không chịu, nhất quyết muốn đến công ty cho bằng được.

Tiếng chuông điện thoại đáng ghét đánh thức cả hai, mắt nhắm mắt mở bắt máy lên nghe, đầu dây bên kia hét lớn một tiếng làm cậu giật mình tỉnh ngủ. Là Jackson gọi đến, giọng điệu gấp gáp không biết là có chuyện gì, sao lúc còn tán tỉnh không tỏ thái độ vậy đó, giờ lật mặt rồi chứ gì.

"Chuyện gì, biết người ta đang ngủ không?"

"Jang Hong Ki là ai?"

"Jang Hong Ki? À, là con trai của bạn mẹ tôi, mà cậu hỏi làm gì?"

"Cậu lúc trước bắt Jisung đi xem mắt thay đúng không, giờ thì hay rồi, tên đó thích em ấy nên đến tận công ty tán tỉnh, cậu ăn nói sao với tôi đây Jeon Jungkook?"






End chap 57






mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net